Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên

Chương 4: 4: Ngươi Là Càn Nguyên Thì Sao




Tạ Dao nhìn Nhiếp Ngôn, có chút cảm giác không nói thành lời. Dáng người Tưởng Oánh Ngữ hấp dẫn như thế, lại ái mộ hắn thì hắn lại không thèm để ý, không cho cô ta một cơ hội nào. Nhưng nếu nói Nhiếp Ngôn không háo sắc thì cũng không đúng, mỗi lần ở gần cô, hắn luôn nghĩ đến mấy thứ xấu xa, như vừa rồi hắn lại tiếp tục không thành thật.

Nhiếp Ngôn không ngừng nghịch cô khiến cơ thể cô ngày càng trở nên nhạy cảm. Mỗi khi bị Nhiếp Ngôn vuốt ve đến đâu, người cô chỗ đó lại như mất hết sức lực. Đôi khi, cô cũng từng nghĩ đến cảnh hai người ân ái, nhưng khi tỉnh lại đều cảm thấy xấu hổ, e thẹn.

Nhưng mỗi khi thân mật với hắn, cô cũng có cảm giác lâng lâng như ở trên mây.

Nhiếp Ngôn kéo Tạ Dao vào lòng, thì thầm: “Thứ Liệt Diễm Cự Nhân rơi xuống lát nữa nhặt cũng được.”

Tạ Dao mặc bộ pháp bào màu lam nhạt khiến cô như một nữ thần thánh khiết, có điều hai gò má lúc này ửng hồng lên kiều diễm đầy mị hoặc.

Nhiếp Ngôn xoa xoa bầu ngực đầy đặn của Tạ Dao, khiến cho hai bầu ngực tròn dưới lớp pháp bào mỏng không ngừng thay đổi hình dáng. Trong game, giữa các người chơi có một thanh thân mật, nếu vượt qua một mức nhất định thì có thể không còn hạn chế hành động riêng tư nữa. Nhưng nếu thân mật thấp thì không thể chạm đến người đối phương, đây cũng là một thủ đoạn bảo vệ phái nữ. Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao tất nhiên là thân mật cao ngất, cho nên hắn muốn đụng chạm gì người cô cũng được.

Tạ Dao đưa tay giữ chặt pháp bào khiến Nhiếp Ngôn càng nổi lên khát vọng chinh phục.

Những điểm nhạy cảm trên người Tạ Dao đương nhiên là Nhiếp Ngôn biết rõ, thể chất của cô khá đặc thù, hắn có thể nhận biết điểm G của cô qua thần thái gương mặt.

Hơn nữa do thời gian dài tập Taekwondo nên hai đùi cô rất thon và chắc, làn da bóng loáng nhẵn nhụi khiến ai cũng muốn vuốt thử một cái.

“Tạ Dao, cởi pháp bào ra nhé!” Nhiếp Ngôn cắn nhẹ vành tai nàng, nói. Hắn chưa thấy đủ, thân thể Tạ Dao khiến hắn không khỏi mê muội.

“Nhiếp Ngôn, đừng làm ở đây mà.” Tạ Dao hơi bất an, hoàn cảnh chỗ này quá tối tăm, thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi đến khiến trong lòng nàng không yên, dù sao đây cũng là ở ngoài.

Nhiếp Ngôn nghĩ lại, cũng biết yêu cầu của mình hơi thái quá, không biết phải xin lỗi nàng thế nào.

Tạ Dao ngẩng đầu nhìn Nhiếp Ngôn, sau đó cúi đầu chần chờ một chút, trong lòng thầm bùi ngùi thở dài. Thôi, dù sao cũng là cho hắn, chỗ này cũng vắng vẻ, chắc không có ai đến đây đâu. Nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc cởi áo bào ra bỏ vào hành trang.

Bộ pháp vào cản trở giữa hai người đột nhiên biến mất, thân thể hoàn mỹ của Tạ Dao hoàn toàn lộ ra trước mắt Nhiếp Ngôn. Hô hấp hắn như dừng lại, nhìn chăm chăm vào người nàng, khó có thể dời đi. Tạ Dao đứng trong bóng tối mờ ảo trông giống như một nữ thần hoàn mỹ, cùng với bóng hình trong trí nhớ của hắn không khác gì cả.

Bởi vì có tầm nhìn trong bóng tối nên Nhiếp Ngôn vẫn thấy rõ làn da trắng sáng của Tạ Dao, nàng nhìn như đồ sứ vậy.

Nhận thấy ánh mắt của hắn, hai tay Tạ Dao dưa lên che bầu ngực đầy đặn lại, gương mặt ửng đỏ, kiều diễm như hoa hồng, ở phương diện này nàng vẫn rất căng thẳng.

Phát sinh quan hệ trong game có tính là làm trái lời hứa của hắn với Tạ Quân không?

Trong lòng Nhiếp Ngôn vô cùng mâu thuẫn, vừa nghĩ gì đó lại ngay lập tức bác bỏ, là một người đàn ông, đã nói được thì phải làm được.

Tập đoàn Thiên Hạ phát triển, Nhiếp Ngôn cũng cảm giác được chênh lệch nhà mình so với tập đoàn Long Dược và tập đoàn Quang Vinh đang dần được rút ngắn. Chỉ cần qua một thời gian nữa là hắn có thể đường đường chính chính hỏi cưới Tạ Dao. Nhiếp Ngôn cũng không phải dạng bất lực như Liễu Hạ Huệ, nhưng Tạ Dao lại là tình yêu duy nhất trong cả hai kiếp của hắn, hắn muốn cấp cho nàng một danh phận, khiến nàng trở thành người hạnh phúc nhất.

Như kiếp trước, cái lúc hai người ân ái dưới căn mật thất kia, sau đó cả hai liền dần dần trở nên bất hòa. Dù sao cưỡng ép như thế đối với Tạ Dao cũng là một loại tổn thương. Lúc đó hắn không đủ thực lực nên không thể làm gì, nhưng kiếp này hắn không muốn bi kịch giống vậy lại phát sinh.

Nhiếp Ngôn cố nén lại suy nghĩ muốn đè Tạ Dao xuống. Hắn hít một hơi thật sâu, nói nhỏ bên tai Tạ Dao: “Tạ Dao, giúp anh một chút.”

“Em phải làm sao?” Tạ Dao bối rối hỏi lại, tựa như một con thỏ nhỏ đang run sợ. Nàng khỏa thân trước mặt Nhiếp Ngôn đã rất xấu hổ rồi, yêu cầu của Nhiếp Ngôn càng làm trái tim nàng đập loạn.

Dưới sự hướng dẫn của Nhiếp Ngôn, Tạ Dao rốt cuộc cắn răng quyết định, đưa tay về phía thân dưới của Nhiếp Ngôn.

Hai người như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn sự triền miên vô tận.

Giống như tối hôm đó dưới căn mật thất, mặc dù lần này Nhiếp Ngôn không ăn Tạ Dao nhưng độ thân mật của hai người lại vượt qua kiếp trước, tâm linh chính thức gắn kết với nhau.

Không biết qua bao lâu, trong thông đạo tối đen vang lên tiếng gầm trầm thấp của Nhiếp Ngôn.

Huyệt động vẫn tối đen như bình thường, không có ai lui tới, ngoài Nhiếp Ngôn và Tạ Dao ra thì không có ai ở đây. Xác Liệt Diễm Cự Nhân nằm đằng kia từ từ biến mất, chuẩn bị sống lại.

*Dịch tới đây, tâm huyết dâng trào, máu mũi sắp phun! Ai, vẫn là ăn nàng rồi a! (Lão Mạc).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.