Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên

Chương 1: 1: May Mà Có Ngươi




Nhiếp Ngôn tìm trên mạng một vài tài liệu liên quan đến ma vật xong bắt đầu nghiên cứu. Sau khi nghiên cứu một hồi, trí nhớ của hắn càng rõ ràng thêm, vài vật phẩm được nhắc đến trong tài liệu cũng trùng với kí ức của hắn.

Xung quanh cứ điểm Hi Nhĩ Đốn xem ra vẫn còn mấy chỗ thích hợp train.

Nhiếp Ngôn nghĩ tới đây thì chợt lóe lên một ý nghĩ. Hắn đến chi nhánh Tinh Không dược điếm cầm đi hơn một trăm bình Hỏa kháng dược tề cùng hơn mười bình Ẩn hình dược tề. Trung cấp Ẩn hình dược tề thuộc về loại thường dùng, khoảng 5 kim tệ một lọ, còn Cao cấp Hỏa kháng dược tề đại khái khoảng hơn 10 kim tệ, cộng thêm tiền nhân công chắc chỉ cần 60 kim tệ là được, nhưng giá bán trên thị trường lại đến tận hơn 300 kim tệ một lọ, gần như là gấp năm lần. Dược tề mắc như thế khiến người chơi căn bản không xài nổi, chỉ có vài tình huống đặc thù như đi phó bản mới mua một hai bình mà thôi.

Mỗi một lọ Cao cấp Hỏa kháng dược tề được bán ra có thể kiếm lời gấp năm lần, đây chính là lợi nhuận của Tinh Không dược điếm!

Hiện tại khá hiếm Cao cấp Dược tề sư, phương thuốc Cao cấp Hỏa kháng dược tề cũng khá ít, mà nhu cầu thị trường lại không thấp nên giá tiền của thứ hàng này vẫn không giảm. Bình thường người chơi muốn dùng một lọ cũng phải suy nghĩ cẩn thận, bởi vì 300 kim tệ đã có thể mua được một trang bị Hoàng kim, mà Hỏa kháng dược tề uống vào liền mất.

Kiếp trước, Nhiếp Ngôn căn bản không dám dùng mấy loại dược tề cao quý như thế, một lọ cũng đủ khiến hắn táng gia bại sản. Mà kiếp này, hắn rút ra một lần hơn trăm bình Cao cấp Hỏa kháng dược tề cũng không chớp mắt một cái.

Với tài lực của hắn, căn bản không tiếc chút tiền này, có đầu tư mới có thu nhập.

Hỏa kháng dược tề có thể khiến kháng hỏa của người chơi tăng lên 50 điểm, kéo dài hai phút, thời gian làm lạnh là mười phút.

Ngoài Hỏa kháng dược tề ra, trong tay Nhiếp Ngôn còn một bảo bối khác, đó là Dong Hỏa Tâm.

Dong Hỏa Tâm: vật phẩm đặc thù.

Thuộc tính vật phẩm: kháng hỏa +50, hỏa hệ ma pháp tăng phúc 20%. Tăng thêm kỹ năng:

Dong Hỏa Tâm: sau khi thi triển kỹ năng có thể mượn lực lượng của Dong Hỏa Tâm, bỏ qua sát thương hệ hỏa, thậm chí có thể đi lại trong dung nham. Thời gian kéo dài: 30 giây. Thời gian làm lạnh: 20 phút.

Có hai món đồ này, hiệu quả cộng lại có thể lên đến 100 điểm kháng hỏa, cộng thêm bản thân có sẵn 23 điểm kháng hỏa, hắn có thể bỏ qua hầu hết sát thương từ quái hệ hỏa bình thường. Nếu còn không đủ thì hắn vẫn có thể sử dụng kỹ năng trên Dong Hỏa Tâm.

Ngoài thứ này, Nhiếp Ngôn lại lấy thêm vài món trang bị Đạo tặc tăng kháng hỏa mặc lên, liền tăng thêm bảy tám mươi điểm kháng hỏa nữa.

Hơn 20 phút đồng hồ sau, Tạ Dao đã tới nơi, hai người gặp nhau ở cửa biệt thự trong cứ điểm Hi Nhĩ Đốn.

Tạ Dao mặc một bộ pháp bào màu lam nhạt, pháp bào hơi bó sát người khiến nàng trong có vẻ cao ráo, yểu điệu. Pháp bào tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt, tôn lên khuôn mặt trắng hồng của nàng, mái tóc dùng một sợi dây màu lam nhạt buộc lại, nhìn qua có chút khả ái mê người, khiến người ta phải kinh diễm. Tay nàng cầm pháp trượng dài hơn một mét chế tạo bằng gỗ lim ma thuật, vô cùng tinh xảo, trên đầu pháp trượng còn khảm một viên ma pháp thạch to màu lam, tỏa ra ánh sáng ma pháp nguyên tố.

Trên pháp bào tỏa ra tia sáng màu lam nhạt khiến Tạ Dao nhiều hơn một phần cảm giác thánh khiết.

“Pháp bào, pháp trượng cùng dây buộc tóc này đều là phần trong bộ sáo trang Thánh nữ Khắc Lý Tư Đế Na, đẹp không?” Tạ Dao xoay một vòng, ôn nhu cười hỏi.

Nụ cười của Tạ Dao khiến tâm tình Nhiếp Ngôn không khỏi hạnh phúc hơn, quên hết mọi phiền não.

“Rất đẹp!” Nhiếp Ngôn cười gật đầu. Đây là điều không thể cãi, trời sinh khí chất như Tạ Dao dù mặc đồ gì cũng đẹp mà thôi. Từ phản ứng của những người xung quanh cũng nhìn ra được rồi, bọn họ không kìm lòng nổi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Nhiếp Ngôn không thôi.

Nhiếp Ngôn vừa nói chuyện với Tạ Dao vừa đi tới khiến người đi lại trên đường cái chợt dừng hết lại, còn Tạ Dao như trở thành tiêu điểm duy nhất.

“Nữ nhân kia là ai vậy?”

“Yểu Yểu, nữ nhân của Cuồng tặc Niết Viêm.”

“Vậy người trùm áo choàng đen chắc chắn là Cuồng tặc Niết Viêm rồi.”

“Ừ.”

Người chơi hai bên đường thấp giọng nghị luận với nhau, lần đó công hội Vĩnh Hằng đuổi theo Yểu Yểu, bỏ xác hơn một trăm người khiến Yểu Yểu bắt đầu được người khác chú ý. Sau này lộ ra tin tức Yểu Yểu là nữ nhân của Nhiếp Ngôn, mọi người mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân của Nhiếp Ngôn cũng mạnh cỡ đó.

“Nhiếp Ngôn, giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Săn ma vật thăng cấp thôi.”

“Chỉ hai người mình hả?” Tạ Dao kinh ngạc hỏi. Nàng nghe nói ma vật yếu nhất cũng là Tinh anh, Lĩnh chủ cấp 70 trở lên, rất khó đối phó.

“Hai người liền đủ rồi.” Nhiếp Ngôn cười cười, hai người họ săn ma vật luyện cấp cũng khá nhanh, chứ lập đoàn đội đi săn sẽ khiến exp bị chia nhỏ ra.

“Thế giờ đi sang đâu?”

“Hỏa diễm động quật.” Nhiếp Ngôn nói. Hỏa diễm động quật là khu vực sinh sống của mấy con Tinh anh, Lĩnh chủ cấp 80.

Nhiếp Ngôn trước giờ luôn nghĩ ra vài kiểu train kỳ lạ nên Tạ Dao gần như có một loại tín nhiệm cố chấp đối với hắn. Sau khi nghe Nhiếp Ngôn nói thế liền không suy nghĩ gì nữa, chỉ cần nghe theo lời hắn an bài là được rồi.

“Cầm mấy thứ này theo người đi, lát sẽ cần dùng đó.” Nhiếp Ngôn vừa nói vừa đưa hơn trăm bình Hỏa kháng dược tề cho Tạ Dao.

Tạ Dao gật đầu, đồng ý giao dịch.

Hai người ra khỏi cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, tiến về chỗ luyện cấp.

Trong một căn nhà thuê, mấy người Cuồng Pháp và Thánh Diễm đang tập trung một chỗ, xung quanh đều là cao tầng của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ, tổng cộng có mười bảy người.

“Nghe nói Ngưu Nhân Bộ Lacn đang săn Lĩnh chủ cấp 90, chúng ta săn năm sáu Lĩnh chủ cấp 80 còn ít cống hiến hơn một con Lĩnh chủ cấp 90 của bọn chúng. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì đất đai ở đây sẽ bị bọn chúng đoạt hết.” Thánh Diễm nói.

Muốn mua đất ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn phải tìm quan chấp chính, nộp một số điểm cống hiến nhất định. Cho nên người nào kiếm được điểm cống hiến càng nhanh càng mua được nhiều đất. Tương lai chỗ này sẽ là chiến trường của hai trận doanh, là nơi tích lũy vinh dự chính, là con đường chính để người chơi của đế quốc Cách Lâm Lan tiến ra chiến trường, chắc chắn sẽ vô cùng phồng hoa. Hơn nữa người có thể đến đây, mức độ tiêu tiền nhất định cao hơn những nơi khác, thị trường khổng lồ như vậy nếu bị Ngưu Nhân Bộ Lạc đoạt hết thì coi như xong.

“Nếu tranh giành không được thì chỉ có thể dùng chiêu.” Cuồng Pháp lạnh giọng nói, hắn không thể trơ mắt nhìn cứ điểm Hi Nhĩ Đốn bị Ngưu Nhân Bộ Lạc mua hết, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người nha.

“Chuyện này ngươi cứ an bài, cần gì cứ nói một tiếng, Thần Thánh Thủ Hộ chúng ta sẽ phối hợp ngay.” Thánh Diễm nói. Hắn luôn ghét loại chuyện phải dùng nhiều chất xám như này, dù sao cũng đã có Cuồng Pháp rồi, nên hắn cũng khỏe.

Quan hệ của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ vô cùng vi diệu. Bọn họ có cùng một chủ, đều được tập đoàn Thế Kỷ bơm tiền cho nên phải cùng hợp tác. Đồng thời bọn họ cũng có quan hệ cạnh tranh, Pháp Sư Liên Minh cùng Thần Thánh Thủ Hộ đều là công hội cấp 7, chiếm hẳn một thành, đều được tập đoàn Thế Kỷ nể trọng. Nhưng bọn họ cũng không ai phục ai, ai cũng muốn vượt qua đối phương, từ đó tranh thủ được nhiều sự ủng hộ từ tập đoàn Thế Kỷ hơn, đoạt được nhiều phúc lợi cho anh em trong công hội hơn. Cho nên trong một số hoàn cảnh nhất định, họ sẽ xem nhau là kình địch. Pháp Sư Liên Minh đang đánh nhau với Ngưu Nhân Bộ Lạc do đó được tập đoàn Thế Kỷ ủng hộ, mà Thần Thánh Thủ Hộ phần lớn lại bị cho nghỉ, phát triển chậm hơn. Cho nên Thần Thánh Thủ Hộ đối với cuộc chiến giữa tập đoàn Thế Kỷ và Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng không dốc hết sức, qua loa đại khái cho xong.

Cuồng Pháp thấy thế liền hừ lạnh trong lòng một tiếng, đối với biểu hiện của Thánh Diễm rất không hài lòng. Nhưng hắn cũng không nói gì, hai bên vẫn đang là liên minh, tập đoàn Thế Kỷ cũng không cho phép xảy ra tình trạng liên minh tan vỡ, cho nên bọn họ cũng không cần cào nát mặt nhau ra.

Cuồng Pháp tìm vài Đạo tặc rồi phân phó một chút, sau đó đám Đạo tặc kia bắt đầu dựa theo lệnh mà truy lùng người của Ngưu Nhân Bộ Lạc.

“Nghe nói Cuồng tặc Niết Viêm đang ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, còn mua hẳn một căn biệt thự nữa.” Thánh Diễm nói, động tĩnh của Cuồng tặc Niết Viêm quá lớn, gần như đã được truyền ầm trên mạng.

Cuồng Pháp chợt nói: “Vừa rồi ta vừa gặp hắn xong.”

“Ngươi gặp Cuồng tặc Niết Viêm? Ở đâu?” Thánh Diễm hơi sửng sốt, Cuồng Pháp sao có thể gặp Cuồng tặc Niết Viêm được.

“Ở sảnh chấp chính cứ điểm Hi Nhĩ Đốn. Lúc ấy ta vừa trả nhiệm vụ xong, đang định đi ra thì thấy Y Cách Nội Tu Tư dẫn Cuồng tặc Niết Viêm đi vào, ta khẳng định hắn nhận được nhiệm vụ không đơn giản. Y Cách Nội Tu Tư ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn là một NPC rất quan trọng, nhưng lại cung kính với Cuồng tặc Niết Viêm như thế, chỉ có một giải thích, đó là địa vị của Cuồng tặc Niết Viêm còn cao hơn hắn. Không biết tên này rốt cuộc nhận được danh hiệu gì nữa, mới đây truyền tới tin tức Cuồng tặc Niết Viêm mua một căn biệt thự, ta nghĩ đó chắc là phần thưởng nhiệm vụ của hắn. Sau này ở cứ điểm, nếu đụng phải hắn thì tốt nhất tránh cho xa. Địa vị của hắn cao hơn chúng ta nhiều, nếu phát sinh tranh chấp thì chúng ta lỗ ngay.”

Cuồng Pháp nói, hắn nhớ lại lúc xảy ra chuyện kia, cái lần mà hội trưởng Phá Thiên của Khải Hoàn Đế Quốc bị Cuồng tặc Niết Viêm phẩy tay một cái văng vào tù ở mấy ngày. Cho nên nếu Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ muốn đụng đến Cuồng tặc Niết Viêm thì nhất định phải hành động ở ngoài thành, hơn nữa phải làm cho kỹ, nếu không rất dễ bị Cuồng tặc Niết Viêm cắn ngược một cái.

Vẻ mặt Thánh Diễm như chợt nghĩ tới cái gì, xem ra Cuồng tặc Niết Viêm thật không đơn giản. Mặc dù Ngưu Nhân Bộ Lạc lúc này vẫn chỉ là công hội cấp 5 nhưng thực lực lại không kém hơn Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ chút nào. Mà ở vài phương diện như số lượng cao thủ… còn vượt xa nữa là khác. Hơn nữa lúc này Cuồng tặc Niết Viêm lại có địa vị cực cao ở thành Tạp La Nhĩ và cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, hai công hội bọn họ muốn đạp đổ Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng không dễ. Đây căn bản là việc không phải chỉ bằng bọn họ có thể làm được, còn phải xem tập đoàn Thế Kỷ định dùng thủ đoạn thế nào đã. Nếu dốc hết sức của Thiên Sứ Phách Nghiệp ra thì chắc cũng có chút phần thắng.

Đúng lúc này, Cuồng Pháp đột nhiên nhận được tin tức, đó là thám báo mà hắn phái ra để theo đõi Cuồng tặc Niết Viêm và Tạ Dao đã bị cắt đuôi. Lúc này, bọn họ đã hoàn toàn mất dấu Cuồng tặc Niết Viêm rồi.

Trong lòng Cuồng Pháp dần trở nên nặng nề, xem ra muốn lần nữa dò ra dấu vết của Cuồng tặc Niết Viêm là chuyện không dễ.

“Năm người mới đây chặn đường Cuồng tặc Niết Viêm, suýt chút nữa giết được hắn là ai?” Thánh Diễm hỏi. Đây là tin tức mà hắn vất vả lắm mới moi được từ Ngưu Nhân Bộ Lạc. Mà bên Pháp Sư Liên Minh coi bộ tinh thông tin tức hơn bọn họ một chút, nên hắn liền hỏi để biết tình huống cụ thể.

“Là người của Huyết Sát. Ta đã hỏi thăm rồi, năm người này không phải được tập đoàn Thế Kỷ thuê, xem ra ngoại trừ tập đoàn Thế Kỷ thì vẫn còn một đám người thù ghét Cuồng tặc Niết Viêm, coi bộ đám người đó cũng không đơn giản đâu.”

Cuồng Pháp sờ cằm, suy đoán. Lúc trước bọn họ thuê Ảnh Sát đánh lén Nhiếp Ngôn nhưng lại thất bại, mà năm người Huyết Sát này lại suýt chút nữa thành công, cuối cùng Cuồng tặc Niết Viêm không thể không dùng Tùy cơ Truyền tống quyển trục chạy mất. Xem ra sau này muốn đối phó với Cuồng tặc Niết Viêm thì một hai người là không đủ, nếu kỹ thuật không bằng Cuồng tặc Niết Viêm thì cũng chỉ có thể dùng số lượng bù lại.

“Còn có một thế lực khác đang chú ý Ngưu Nhân Bộ Lạc? Coi bộ náo nhiệt ha, có thể liên lạc với đám người đó không?” Thánh Diễm khẽ cười, thế cục càng hỗn loạn đối với họ càng có lợi.

“Tạm thời không được, Huyết Sát không trả lời ta. Người của ta đã dò được tung tích của đoàn đội Ngưu Nhân Bộ Lạc, có hứng quậy một trận lớn không?” Cuồng Pháp nhìn sang Thánh Diễm, cười hỏi.

“Thích thì nhích, nói sơ qua kế hoạch của ngươi đi.” Thánh Diễm nói, hắn còn phải suy tính cẩn thận mới được.

Bên ngoài cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao đang nhanh chóng bay về chỗ train, tốc độ của họ đủ để cắt đuôi bất cứ người nào muốn truy tung. Lúc trước còn có mấy người đi theo sau lưng họ, muốn theo dõi hành tung nhưng rất nhanh đã bị phát hiện. Tốc độ của bọn họ không thể so với Niết Viêm và Tạ Dao, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ ngày càng xa, biến mất ở đường chân trời.

Đại khái khoảng hơn 10 phút sau, Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao đã đến bên một huyệt động.

Huyệt động này bị một tảng đá chắn lại, đằng sau đó không ngừng phun ra từng luồng khí nóng rực, hình như sâu trong đó có chút ánh lửa.

Nhiếp Ngôn tháo vài món Á truyền kỳ trên người xuống, đổi thành trang bị kháng hỏa, còn khảm thêm mấy viên Hỏa kháng bảo thạch nữa. Hiện tại, cộng hết lại thì kháng hỏa của hắn cũng phải lên đến 130 điểm rồi, hắn quay sang nói với Tạ Dao: “Em đeo Dong Hỏa Tâm lên đi.”

“Em đeo rồi.” Tạ Dao cười, nàng đã sớm đặt Dong Hỏa Tâm vào ô trang sức.

“Hiện tại kháng hỏa em bao nhiêu rồi?”

“Không uống Hỏa kháng dược tề thì khoảng hơn bảy mươi điểm.” Tạ Dao nói, kháng hỏa nhiêu đó ở cấp này đã xem như không tệ rồi.

Nhiếp Ngôn trầm ngâm một hồi, nói: “Chắc cũng đủ rồi, lát nữa nghe theo anh chỉ huy, chú ý sử dụng Cao cấp Hỏa kháng dược tề.”

Tạ Dao ngoan ngoãn gật đầu, nàng là damage chủ lực, phải đảm bảo sát thương đầy đủ cho nên không thể thay cả bộ trang bị như Nhiếp Ngôn, dù sao Pháp sư có kháng hỏa hơn 70 điểm đã rất khá rồi.

“Nhiếp Ngôn, chỗ em có vài món này không biết có hữu dụng không.” Tạ Dao vừa hỏi vừa lấy từ hành trang ra hai quyển trục.

Hai quyển trục này hoàn toàn được làm từ tơ sợi thiếp vàng, cuốn thành một quyển trục, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, thoạt nhìn thì vô cùng tinh xảo. Nhiếp Ngôn vừa nhìn qua thì liền bị hấp dẫn, hắn có thể khẳng định hai quyển trục này vô cùng hiếm.

Nhiếp Ngôn hỏi: “Hai quyển trục này là gì?”

“Phục Hoạt Thuật quyển trục, có thể hồi sinh một đồng đội, là phần thưởng nhiệm vụ của em đó.” Tạ Dao vừa nói vừa giao dịch cho Nhiếp Ngôn.

Thì ra là món này, kiếp trước Nhiếp Ngôn cũng từng nghe thấy nhưng không biết là vật gì. Chỉ nghe nói giá một cuốn hơn cả nghìn kim tệ, trong số tất cả vật phẩm tiêu hao có thể xem như mắc nhất, lại rất khó tìm. Bình thường thứ này chỉ có những đoàn đội, người chơi đứng đầu mới kiếm được. Bọn họ săn xong bình thường cũng không bán đấu giá mà để dành cho những lúc khẩn cấp, cho nên món này gần như là khó thấy xuất hiện trên sàn đấu giá.

Nhiếp Ngôn nhìn qua thuộc tính của nó một chút. Phục Hoạt Thuật quyển trục có thể hồi sinh một đồng đội, người sống lại bị trừ 20% exp, tên sẽ bị đổi thành màu đỏ, trong vòng 10 phút rơi vào tình trạng suy yếu, thuộc tính trừ 90%, sau 10 phút mới có thể khôi phục, có thể sử dụng trong lúc chiến đấu.

Dưới tình huống không có Mục sư, nếu có đồng đội nằm xuống thì dùng một quyển trục như này vẫn khá lời. Bởi vì đạt đến cấp bảy tám mươi như Tạ Dao và Nhiếp Ngôn, chết một cái là rớt một cấp, chỉ giảm 20% đã rất có lợi rồi. So với giá của một quyển Phục Hoạt Thuật quyển trục thì còn đáng giá hơn nhiều.

“Hai tờ này hai chúng ta mỗi người giữ một tờ, nếu ai chết thì người kia còn có thể cứu sống lại.” Nhiếp Ngôn nói. Có Phục Hoạt Thuật quyển trục tương đương bọn họ có thêm một vật bảo mệnh, nếu gặp phải nguy hiểm, chỉ cần hai người không chết cùng lúc thì cũng không sao, giảm 20% exp vẫn là trong khả năng thừa nhận.

Theo tình hình chung, Nhiếp Ngôn có nhiều kỹ năng chạy trốn thì chắc là cũng khó chết, nhưng Tạ Dao thì khác. Dù sao nàng cũng là một chức nghiệp pháp hệ, nơi này lại là bản đồ cao cấp, chỉ cần bị bất kỳ con quái nào sờ trúng nàng liền xong.

Hai người cầm một cuộn bỏ vào trong hành trang, chuẩn bị xong hết một lần nữa, Nhiếp Ngôn mới bắt đầu tiến vào huyệt động thăm dò.

Nhận được tin Nhiếp Ngôn báo về, Tạ Dao mới chầm chậm tiến vào trong.

Nhiếp Ngôn căn cứ theo tài liệu và trí nhớ mơ hồ của kiếp trước mà tìm tòi, vượt qua khu vực động quái thứ nhất từ từ tiến vào sâu trong động. Tầm nhìn trong bóng tối của cả hai cũng rất cao nên cũng không bị lạc đường.

Nhiếp Ngôn phía trước, Tạ Dao theo sau, cách nhau chừng 10 mét, đây là khoảng cách tương đối an toàn. Nếu Nhiếp Ngôn phía trước gặp chuyện thì Tạ Dao cũng đủ thời gian để chuẩn bị tránh.

Theo huyệt động ẩm thấp tiến vào trong, nơi xa xa có một cự nhân toàn thân rực lửa, tay cầm hai cái xích sắt khổng lồ. Nó cao chừng hai mét, vóc người cường tráng, phía dưới chỉ quấn một tấm da thú rách nát, da thịt trên người hoàn toàn cấu tạo từ nham thạch.

Cái con cự nhân này đi tới đâu, mặt đất phía sau liền chạy lên hừng hực, qua một lúc lâu mới tắt.

Lĩnh chủ cấp 80, Liệt Diễm cự nhân!

Ở thế giới dưới lòng đất, Liệt Diễm cự nhân là thứ mà người chơi bình thường chọc không nổi. Bọn chúng rất thích ở nơi nhiều dung nham, lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, trừ năng lực cận chiến ra, bọn chúng còn có năng lực công kích bằng ma pháp hỏa hệ không tệ.

“Cuối cùng cũng tới chỗ của con quỷ này.” Nhiếp Ngôn thầm tính, đoán chừng khoảng cách với Liệt Diễm cự nhân tầm 30 mét, theo phương vị và tài liệu liên quan thì cách đó không xa có một con đường dẫn đến khu vực sinh ra Kim Giáp trùng. Cái thông đạo này dài chừng 200 mét, cho phép hai người đi song song, ở đâu đó giữa con đường đó có một nơi thích hợp để đánh Liệt Diễm cự nhân.

Bọn họ trước hết phải vòng qua tên này đã.

Thấy Liệt Diễm cự nhân xa xa đang đi qua đi lại, Tạ Dao cũng dừng bước, thông minh núp vào một góc bí mật.

Ta Dao liền hỏi: “Nhiếp Ngôn, hiện tại chúng ta làm sao đây?”

“Dùng Ẩn hình dược tề, theo ta.” Nhiếp Ngôn nói xong, sau đó liền tiến vào trạng thái Tiềm Hình, lò mò tới trước.

Nghe thế, Tạ Dao cũng uống vào một bình Ẩn hình dược tề, thân thể biến mất trong bóng tối.

“Tọa độ của em ở đâu?” Nhiếp Ngôn hỏi trên kênh đội ngũ, hắn cần phải biết vị trí của Tạ Dao mới có thể sắp xếp được.

Tạ Dao gửi tọa độ của mình lên.

“Ta dẫn nó rời đi.” Nhiếp Ngôn gật đầu, nói. Sau đó hắn liền móc Vô Đầu Kỵ Sĩ Đa La kỵ xạ nỗ ra, hướng về phía xa bắn ra.

"Sưu sưu sưu" năm mũi tên xẹt qua không trung theo một vòng cung, sau đó cắm xuống mặt đất vang lên từng tiếng nhỏ.

Liệt Diễm cự nhân đang du đãng chợt nghe thấy tiếng gì đó, khựng lại, sau đó chần chờ một lúc rồi tiến về phía phát ra âm thanh.

“Đi nhanh!” Nhiếp Ngôn khẩn trương hô lên trên kênh đội ngũ, hai người đồng thời bước nhanh hơn.

Dùng biện pháp này có thể khiến Liệt Diễm cự nhân rời đi mấy giây, cũng đủ để bọn họ đi qua.

Ngay lúc sắp đi qua chỗ nguy hiểm này, ánh mắt Nhiếp Ngôn chợt khóa chặt một góc khuất chỗ nham bích bên phải, ở đó chồng chất một đống Hỏa Diễm Thạch. Hỏa Diễm Thạch bất quá chỉ là bảo thạch bình thường, cho dù vứt lên thị trường cũng chỉ được khoảng một kim tệ thôi, tất nhiên không lọt nổi vào mắt Nhiếp Ngôn. Cái hắn chú ý chính là ở giữa chỗ khoáng thạch đó, lộ ra nửa cái bảo rương màu đỏ.

Cái bảo rương này không biết làm bằng gì, bị hỏa nguyên tố tỏa ra từ Hỏa Diễm Thạch đốt đỏ ửng lên, đang không ngừng tỏa ra nhiệt độ.

Mặc dù mới nhìn sơ qua nhưng Nhiếp Ngôn liền kết luận, ít nhất nó cũng phải là Ám kim bảo rương! Nhiếp Ngôn đã từng mở một núi bảo rương, nhìn một cái là đoán được cấp bậc đại khái.

Kiếp trước lúc đi ngang qua nơi này, Nhiếp Ngôn chưa từng phát hiện ra bảo rương gì, xem ra lúc ấy đã bị người khác mở rồi.

Chợt tiếng bước chân của Liệt Diễm cự nhân từ xa truyền về, Nhiếp Ngôn liền biến sắc, vội vàng rời đi. Bằng không đợi Liệt Diễm cự nhân trở về, phát hiện bọn họ thì xong phim.

Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao nhanh chóng rời đi, trước hết cứ tránh né nó đã, về phần làm sao mở bảo rương thì tính sau.

Hai người nhanh chóng biến mất trong góc tối.

Liệt Diễm cự nhân đi về chỗ cũ, nhìn quanh một cái rồi hồi phục trạng thái du đãng.

Nhiếp Ngôn tiềm hành trong bóng tối, hắn phát hiện khoảng cách giữa Liệt Diễm cự nhân và bảo rương chỉ chừng năm mét, trừ khi có thể giết chết Liệt Diễm cự nhân, bằng không không có cách nào mở được bảo rương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.