Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Chương 6




Vừa mở cánh cửa ngôi nhà lớn màu hồng, Scarlett đã ngửi thấy mùi thịt gà rán hấp dẫn. Cảm thấy đói, nàng vội vã bỏ áo choàng, mũ và găng tay.

- Xếp mấy thứ đó lại, nàng vừa nói với Pansy vừa hấp tấp bước tới phòng ăn.

Bà Eulalie đón nàng ở đây với bộ mặt thảm thiết mà chỉ có bà mới có tài thể hiện.

- Ông muốn gặp con, Scarlett ạ.

- Cứ để ông đợi đến xong bữa. Con đói lả người.

- Ông nói là con đến ngay sau khi về.

Scarlett nhón trong giỏ một cái bánh nhỏ nóng hổi và nhai ngấu nghiến trước khi bước vào phòng ông ngoại.

Ông già đặt cái khay lên gối và nghiêm khắc nhìn nàng. Scarlett thấy trên đĩa của ông chỉ có món khoai tây nghiền đặc sánh, và cà rốt nấu nhừ. Thảo nào ông luôn cau có, nàng tự nhủ. Trong đĩa khoai nghiền của ông chẳng có cả bơ nữa. Dù ông không còn cái răng nào, bọn gia nhân đáng ra có thể cho ông ăn uống khá hơn chứ.

- Ta không dung được trong nhà ta những kẻ không biết tôn trọng giờ giấc, ông nói giọng vang như sấm.

- Thưa ông, cháu rất tiếc.

- Chính kỷ luật đã tạo ra sức mạnh cho đại quân của Hoàng đế. Không có kỷ luật, thì hỗn loạn ngay.

Ông nói to mạnh, giọng đáng sợ nhưng Scarlett thấy xương ông nổi lên dưới lớp vải dày của chiếc áo ngủ và nàng không thấy gì đáng sợ cả.

- Cháu đã xin lỗi. Còn giờ thì cháu đi được chứ! Cháu đói rồi.

- Đứng xấc láo, con bé kia.

- Đói thì chẳng có gì là xấc láo cả, thưa ông ngoại. Ông có ăn không thì tuỳ ông, nhưng như thế không có nghĩa là kẻ khác cũng cứ phải nhịn theo.

Pierre Robillard giận dữ hất cái khay ra.

- Hừ! Heo cũng không thèm ăn nữa là, ông gắt.

Scarlett lẳng lặng bước một bước ra phía cửa.

- Ta chưa cho cháu đi mà.

Bụng Scarlett cồn cào phản đối. Những chiếc bánh nhỏ chắc nguội ngắt rồi, còn cứ cái tật háu ăn của dì Eulalie thì món gà rán sợ đã biến sạch. Nàng sôi máu:

- Ơ nầy, ông ngoại, cháu không phải là lính của ông đâu nhé! Nếu như các dì sợ thì sợ chứ cháu thì không! Ông tưởng có cách phạt cháu ư? Xử bắn cháu như một tên lính đào ngũ ư? Nếu ông cứ tự để mình đói lả thì chuyện ấy là do ông thôi. Còn cháu, cháu đói lắm rồi và cháu tính chuyện đi ăn đấy - giá như có còn chút gì.

Nàng sắp bước đến cửa thì một tiếng òng ọc kỳ lạ khiến nàng quay phắt lại. Chúa ơi! Ông bị nghẹt thở!

- Mình đã gây ra cho ông cơn nhồi máu cơ tim! Mong sao ông đừng chết trong đôi tay…

Pierre Robillard cười vang.

Tay chống lên sườn, Scarlett ném về phía ông cái nhìn giận dữ. Ông đã làm cho nàng một phen hết hồn!

Ông già giơ ngón tay khô đét, xua xua:

- Đi mà ăn đi, ông nói giữa hai tiếng nấc cụt. Đồ phàm ăn!

Và ông bật cười vang nhà.

- Chuyện gì xảy ra thế! Pauline tò mò muốn biết.

- Em không nghe bố kêu gì cả, Eulalie nhận xét.

Họ đang đợi món tráng miệng. Bàn ăn đã dọn sạch.

- Chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Scarlett nghiến răng càu nhàu.

Nàng chụp lấy cái chuông bằng bạc và lắc như điên.

Khi cô hầu xuất hiện, mang lên hai phần bánh nhỏ xíu, Scarlett túm lấy hai vai và quay ngoắt người cô ta lại.

- Trở lại nhà bếp ngay và dọn bữa ăn trưa lên cho tôi. Phải cho nóng và thịnh soạn! Tôi không muốn biết ai trong các người đã ăn hết cả phần tôi, nhưng kẻ đó chỉ đáng được ăn cánh và xương xẩu thôi. Còn tôi, tôi muốn một cái đùi gà, rượu vang trắng và nước sốt, thật nhiều nước sốt rưới trên khoai tây, một hũ bơ và bánh mì nhỏ thật nóng. Nào nhanh lên!

Nói rồi, nàng ngồi xuống, vẫn còn giận run, cứ chực đổ trút lên hai bà dì nếu họ có hó hé gì. Im lặng kéo dài mãi cho đến lúc bữa ăn được dọn lên.

Pauline vẫn cố kiềm chế. Nhưng rồi khi Scarlett đã ăn hết nửa đĩa, bà không sao giữ mồm được nữa.

- Các dì có thể biết ông đã nói gì với cháu không?

Scarlett chậm rãi lau miệng rồi nói:

- Ông chỉ muốn nhát con thôi, cũng như ông đã làm với Eulalie và dì. Con nói cho ông nghe điều con nghĩ và điều ấy làm ông phì cười.

Hai chị em nhìn nhau sững sờ trong lúc Scarlett vừa phết bơ lên món khoai tây vừa mỉm cười hả dạ. Ôi thật khờ khạo, những bà dì tội nghiệp của ta! Họ chẳng biết là nếu không muốn để cho những bạo chúa trong nhà như kiểu cha họ đây chà đạp thì cần phải đương đầu lại sao?

Nàng không nghĩ ra nếu như nàng đã có thể cự nự lại ông, chính bởi vì bản thân nàng cũng độc đoán như thế, và việc ông phá lên cười xuất phát từ chỗ ông nhận ra ở nàng chính tính cách của ông.

Khi món tráng miệng được đem đến, các phần bánh đã lớn thêm một cách lạ lùng. Eulalie mỉm cười với cô cháu gái, vẻ biết ơn.

- Hai dì vừa nói với nhau là hai dì vui mừng biết bao vì con đã có mặt trong ngôi nhà thời thơ ấu của các dì, Scarlett ạ. Savannah là một thành phố xinh xắn, quyến rũ phải không! Con đã nhìn thấy vòi phun nước ở quảng trường Chippewa chưa! Rồi còn nhà hát nữa! Nó cũng cổ kính gần như nhà hát ở Charleston. Pauline và dì đã thích thú nhìn những diễn viên đi qua đi lại từ cửa sổ phòng học của hai dì. Chị còn nhớ không, Pauline!

Pauline còn nhớ chứ. Bà cũng nhớ cả chuyện đứa cháu gái của hai bà đã không báo gì cho hai bà rằng nàng đi ra ngoài sáng hôm ấy cũng như không hề nói nàng đi đâu. Mãi đến khi Scarlett kể lại cho họ nghe nàng đến viếng ngôi thánh đường thì dì Pauline ra dấu cho nàng ngừng lại. Bà giải thích ông ngoại là một kẻ chống điên cuồng đạo Thiên chúa. Thái độ hung hăng của ông có điểm gì đó liên can đến lịch sử nước Pháp, bà cũng không rõ chính xác điều ấy là gì, nhưng ông công khai bày tỏ lòng ác cảm mãnh liệt đối với Giáo hội Roma. Bởi vậy, Eulalie và bà đã phảỉ rời Charleston sau thánh lễ và định rời Savannah vào thứ bảy để kịp quay về trước sáng chủ nhật. Thế nhưng, năm nay, họ lại gặp phải một vấn đề nan giải. Lễ Phục sinh đến thật sớm, mà họ vẫn còn bị kẹt lại ở Savannah vào ngày thứ tư Lễ Tro. Tất nhiên, họ sẽ đi lễ sớm để không ai để ý. Nhưng làm sao giấu cha họ vệt tro quệt trên trán!

- Vậy thì hai dì cứ lau mặt sạch đi. Scarlett nói, không hề biết rằng nàng đã tự tố cáo việc mình mới trở lại với Giáo hội và còn chưa biết gì về đạo.

Nàng đứng dậy và ném cái khăn ăn lên bàn.

- Con phải đi đây, nàng tuyên bố. Con phải đến thăm các bác, các cô bên họ O Hara.

Bằng mọi giá, nàng không muốn lộ ra ý định muốn chuộc lại một phần Tara đang thuộc về Hội dòng của các nữ tu. Nhất là không lộ ra với các dì. Các dì quá bẻm mép, không khéo lại viết thư báo cho Suellen và làm bộ bí mật hết!

- Sáng thứ tư chúng ta sẽ đi lễ mấy giờ! Nàng nói thêm với nụ cười thơ ngây.

Nàng sẽ không khoe khoang điều đó trước mặt Mẹ bề trên. Ít hơn ai hết, bà ta không sao nghi ngờ nổi thái độ khinh miệt của nàng đối với ngày thứ tư Lễ Tro.

Đáng tiếc là nàng đã bỏ quên chuỗi tràng hạt ở Charleston. Chậc! Nàng sẽ mua một chuỗi khác ở cửa hiệu của ông bác O Hara. Nếu như nàng còn nhớ chính xác thì người ta có thể mua mọi thứ ở đó, từ mũ nón cho đến cày bừa.

- Khi nào chúng ta quay về Atlanta, thưa bà Scarlett! - Pansy rên rỉ. - Em không chút thoải mái với những người trong bếp của ông ngoại cô. Họ già lão quá! Còn đôi giầy của em đã mòn hết vì đi miết. Khi nào chúng ta về nhà mình, nơi có những cỗ xe độc mã xinh đẹp!

- Đừng có mà càu nhàu mãi như thế, Pansy! Chúng ta sẽ đi nơi nào và vào lúc nào, cô sẽ nói với em.

Dù vậy, câu trả lời của Scarlett chẳng có gì chắc chắn. Nàng cố thử nhưng không sao tìm lại được cửa hiệu của các ông bác đến nỗi nàng tự hỏi liệu chứng hay quên của người già có lây lan sang nàng không. Về điểm nầy, Pansy nói đúng, nàng tự nhủ. Ở Savannah, nàng chỉ toàn quen biết những người già cả, ông ngoại, các dì, bạn bè của họ. Còn hai người anh của cha nàng, chắc họ còn tệ hơn nữa. Ta sẽ chào họ, sẽ để cho họ ôm hôn lên má nếu họ thích, sẽ mua chuỗi tràng hạt nhưng ta sẽ chỉ dừng ở đó thôi. Chẳng cần gì phải gặp vợ họ. Nếu họ thực sự muốn gặp ta, thì từ bao lâu nay, họ đã có chút cố gắng rồi. Ta có thể đã chết, đã được đem đi chôn mà họ cũng chẳng thèm cất công gửi một lời chia buồn cho chồng ta, cho các con ta nếu như ta có chồng con.

Tinh thần họ hàng gì mà kỳ cục! Rốt cuộc, không đến thăm họ là hơn cả. Sau khi chẳng thèm biết đến ta như họ đã làm, họ cũng chẳng xứng đáng để ta đến thăm.

Scarlett đã quên không nhớ lại thôi chứ nàng đã vứt bỏ không hề trả lời hàng chục bức thư gửi từ Savannah cho đến khi, chán ngán, gia đình bên phía cha nàng không viết thư nữa.

Họ hàng O Hara đã hoàn toàn chìm ào quên lãng trong ký ức của nàng, Scarlett chỉ còn muốn tập trung vào hai điểm: dành lại quyền sở hữu Tara và hoàn thành việc chinh phục lại Rhett. Hai mục tiêu nầy có hoà hợp với nhau được không, điều ấy không quan trọng, nàng cứ cố làm hết sức để đạt cho bằng được.

Nhưng điều đó đòi hỏi toàn bộ thời gian, khả năng suy nghĩ và hành động của nàng. Mình sẽ không lê thân khắp các phố để lần tìm cái cửa hiệu cổ xưa và bụi bặm ấy làm gì! Nàng quyết định như thế. Tốt hơn hết là tiếp tục vây hãm Mẹ bề trên và thuyết phục Đức giám mục.

Mình thật hối hận đã bỏ quên cỗ tràng hạt ở Charleston. Nàng liếc mắt nhìn hàng họ bày ở mặt tiền các cửa hiệu ở Broughton Street, đường phố buôn bán sầm uất của Savannah. Chắc là có một cửa hiệu nữ trang trong khu nầy bán các thứ ấy thôi…

Bên kia đường, phía trên năm tủ kính lộng lẫy, bảng hiệu O HARA chạy dài trước mặt nàng bằng chữ vàng lớn. Trời đất, nàng nghĩ thầm, họ đã khấm khá dữ kể từ lần cuối cùng nàng đến thăm! Chẳng có vẻ gì là cổ lỗ và bụi bặm. Nàng bảo Pansy theo mình rồi lao vào giữa dòng xe ngựa, xe bò, xe chở hàng, và xe đẩy đang cuồn cuộn đổ ùn trên đường.

Thay vì sặc mùi bụi bặm và hấp hơi, cửa hàng O Hara lại thơm mùi nước sơn mới. Trong cùng cửa hàng, chiếm hết bề ngang là một băng biểu ngữ màu xanh dòng chữ vàng: KHAI TRƯƠNG CỬA HÀNG.

Scarlett liếc mắt nhìn quanh vẻ thèm thuồng. Cửa hàng ít ra cũng lớn gấp đôi cửa tiệm của nàng ở Atlanta, hàng hoá xem ra mới và đa dạng hơn. Những cái hộp được dán nhãn rõ ràng và những cuộn vải xếp đầy ắp trên kệ đến tận trần nhà, những thùng ngũ cốc và bột xếp hàng dài trên sàn nhà gần cái lò sưởi lớn nằm chễm chệ giữa nhà, những bầu thuỷ tinh lớn đầy ắp các loại kẹo hấp dẫn nằm san sát trên quầy hàng. Phải, các ông bác của nàng đã làm ăn khấm khá đấy. Cửa tiệm nàng đã đến thăm năm 1861 không toạ lạc trong khu trung tâm tráng lệ của Broughton Street, lại tăm tối và bừa bộn hơn cửa tiệm của nàng ở Atlanta. Thật cũng lý thú nếu biết được các ông bác của nàng đã đầu tư bao nhiêu để có thể phất lên phát đạt như thế nầy. Thậm chí nàng có thể học hỏi đôi điều cho công việc làm ăn của mình.

Scarlett bước đến gần một quầy hàng ở đó một anh chàng to lớn mặc áo blouse đang đong dầu thắp đèn cho một khách hàng.

- Xin cho tôi gặp ông O Hara.

- Xin chờ một chút, thưa bà, anh chàng trả lời, mắt vẫn không ngước lên. Xin bà chịu khó chờ cho một lát.

Anh ta nói với giọng mũi đặc sệt. Cũng là hợp lý thôi khi những nhân viên người Ireland làm việc trong một cửa hàng do người Ireland điều hành, Scarlett nghĩ thầm.

Trong khi người làm công gói chai dầu và thối tiền, Scarlett đưa mắt quan sát những nhãn hiệu dán trên những cái hộp xếp trên giá. Á, à! Lẽ ra nàng cũng phải xếp găng tay theo cùng một kiểu và theo cùng kích cỡ hơn là theo màu sắc. Khi mở hộp, người ta nhìn thấy ngay màu sắc, chứ còn tìm kích cỡ thích hợp trong một cái hộp gồm toàn những đôi găng màu đen thì đúng là một cực hình. Sao nàng lại không nghĩ ra điều đó sớm hơn nhỉ!

Mải ngắm nhìn, nàng không nghe tiếng người đứng sau quầy hàng, ông ta phải nhắc lại:

- Tôi là O Hara. Tôi có thể giúp được gì, thưa bà!

Thế là nàng đã không đến đúng nhà cái ông bác của nàng rồi. Thật đáng tiếc. Chắc họ còn đang chết dí trong những căn nhà ổ chuột của họ. Scarlett nói rằng nàng đã lầm lẫn, rằng nàng tìm hai ông Andrew và James O Hara, và họ đã lớn tuổi kia. Ông có thể chỉ cho tôi cửa hàng của họ ở đâu được không?

- Bà đang ở nhà họ đây, thưa bà. Tôi là cháu của họ.

- Chúa ơi! Vậy ra… anh là anh họ của tôi! Tôi là Katie Scarlett, con gái của Gerald ở Atlanta đây.

Nụ cười rạng rỡ, nàng chìa tay ra cho anh. Đúng là một người anh họ như nàng mong muốn. Cao lớn, mạnh khỏe lại trẻ trung! Có cảm tưởng như nàng được tặng một món quà bất ngờ.

- Còn tôi là Jamie người kia đáp, vừa lắc mạnh tay nàng vừa cười phấn khởi. Jamie O Hara sẵn sàng phục vụ cô, cô Scarlett O Hara ạ. Thật ngạc nhiên hết sức! Ôi cô đẹp như bình minh, như sao băng từ trời bay xuống!… Nhưng sao cô lại đến đúng vào dịp khai trương cửa hàng mới thế nầy! Nào đến đây, để tôi đi tìm cho cô chiếc ghế.

Scarlett chẳng còn nghĩ gì đến việc mua chuỗi hạt cũng như gặp Mẹ bề trên. Nàng quên luôn cả Pansy đang ngủ ngon lành trên ghế đẩu trong góc cửa hàng, úp mặt trên một chồng tấm phủ lưng ngựa.

Jamie O Hara lấy từ phòng sau cửa hàng một cái ghế mang lại, rồi cáo lỗi với Scarlett: bốn người khách đang chờ anh phục vụ. Đến nửa giờ sau, cửa hàng vẫn không ngớt khách mua, đến nỗi họ không sao nói với nhau được một lời. Chốc chốc, Jamie lại mỉm cười xin lỗi và Scarlett cũng mỉm cười đáp lại ngầm bảo anh đừng bận tâm. Nàng thật hài lòng đã có mặt ở đây, trong một cửa hàng ngăn nắp đang làm ăn khấm khá, với một người anh họ vượt quá sức mong đợi, có tay nghề thành thạo và khéo chìu khách đến rất ưa nhìn.

Khi chỉ còn một bà mẹ và ba cô con gái đang mải mê tìm chọn những loại ren hợp màu với nhau, Jamie vội tranh thủ ngay giây lát tương đối rảnh rang ấy.

- Tôi sẽ nói rất nhanh thôi. Bác James mà được gặp cô chắc là mừng như lên mây, Katie Scarlett ạ. Bây giờ ông già rồi, nhưng cũng còn khỏe mạnh chán. Mỗi sáng ông đều đến đây cho mãi đến giờ ăn trưa mới về. Cô chắc không biết chuyện nầy: bác gái đã qua đời xin Chúa cứu rỗi linh hồn bà - và bác Andrew gái cũng vậy. Tội nghiệp bác Andrew, ông đã đau buồn đến nỗi chỉ một tháng sau, ông cũng đi theo bà luôn. Bác James hiện sống với tôi và vợ con tôi. Nhà không xa đây là bao. Tí nữa mời cô đến dùng trà. Damel, con tôi đi giao hàng về, tôi sẽ cùng đi với cô. Hôm nay, chúng tôi tổ chức sinh nhật cho cháu gái, cả nhà sẽ đông đủ.

Scarlett nhận lời ngay. Rồi, nhanh tay cởi áo choàng, bỏ mũ, nàng bước ra sau quầy hàng nơi bà khách và các cô gái bà vẫn chưa quyết định chọn mầu ren nào. Trên đời nầy, không lẽ chỉ có một người họ O Hara biết buôn bán. Dẫu sao, Scarlett vẫn quá nôn nao không thể đứng yên một chỗ. Ôi, sinh nhật con gái của người anh em con chú con bác mình! Nào, vậy là con bé sẽ là cháu nàng con mình…

Mặc dù không lớn lên trong mạng lưới cá quan hệ gia đình hoà quyện bao thế hệ đặc trưng cho miền Nam, nhưng Scarlett vẫn tỏ ra mình xứng là con gái miền Nam. Nàng vẫn không chút lầm lẫn, nàng biết định hướng trong cái mớ bòng bong của quan hệ anh chị em họ đến bậc chít, chắt. Nàng cảm thấy thực sự thích thú khi ngắm nhìn Jamie làm việc, bởi anh ta giống mọi mặt với những gì mà Gerald O Hara, đã nói với nàng về dòng họ mình. Người anh họ của nàng có những lọn tóc đen và đôi mắt xanh của dòng họ O Hara, cái miệng háu ăn và cái mũi hếch thanh thanh trên khuôn mặt bầu bĩnh, hồng hào. Đặc biệt anh ta có bộ vai đồ sộ, người to lớn, đôi chân như hai thân cây lực lưỡng, vững vàng trước mọi bão tố. Đúng, Jamie là một chàng trai thứ thiệt của dòng họ O Hara đây! Cha của con là đứa trẻ còi cọc trong gia đình, ông Gerald nói không chút xấu hổ hão, bởi ông rất tự hào về những người anh của mình. Bà nội con có tám người còn, tất cả đều là con trai. Cha là út và và đứa duy nhất không được to con. Scarlett tự hỏi không biết ai trong số tám ông bác ấy là cha của Jamie. Ừ nhỉ! Nàng sẽ biết được điều ấy vào lúc đến nhà anh dùng trà. Không, vào lúc tham gia ngày vui của gia đình qua sinh nhật của cô cháu họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.