Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 55: Ngoại truyện trẻ con




Thần Dạ vung tay lên, ngũ thải quang hoa bao phủ, Liễu Hàn Song và Liễu Cảnh Sơn bị trực tiếp bắt vào trong Thiên Địa Hồng Hoang Tháp.

Rồi sau đó Ngao Thiên phá vỡ không gian, từng đạo thân ảnh rất nhanh lướt vào trong rời đi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, lửa giận ngập trời của Liễu Lăng Vân mới bạo tuôn ra.

- Đáng giận, khinh người quá đáng.

Tứ đại siêu cấp thế lực sừng sững thế gian này vô số năm, chuyện chưa từng xảy ra rõ ràng lại xảy ra trên người Liễu Lăng Vân hắn, hơn nữa còn là ở ngay trong Liễu tộc, phần khuất nhục này, khiến người sao có thể nuốt nổi.

Thiên Vô Cụ ở bên sắc mặt cũng không được tốt lắm, bị đánh tuy rằng là mặt Liễu tộc, nhưng Thiên Tộc hắn lại không tốt hơn bao nhiêu, mà câu Thần Dạ nói trước khi rời đi cũng là nói với Thiên Tộc hắn.

Vào hôm nay, không làm gì được Dạ Minh, trong tương lai, bọn hắn sẽ phải đợi Dạ Minh dưới sự suất lĩnh của Thần Dạ lại lần nữa giết tới tận cửa, đến lúc đó sẽ đúng như Thần Dạ nói, sẽ không có bất cứ người nào có thể ngăn cản được nữa, kể cả người trẻ tuổi thần bí kia.

Muốn thoát khỏi loại cục diện bị động cực đoan này, chỉ có Liễu Lăng Vân và Thiên Vô Cụ cùng đạt đến Thiên Huyền cửu trọng đỉnh phong, dùng xu thế không thể ngăn giết sạch người trong Dạ Minh, nếu không, hai tộc Thiên, Liễu chỉ có một kết cục.

Nhưng Thiên Huyền đỉnh phong chi cảnh, Liễu Lăng Vân và Thiên Vô Cụ ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ, cho dù cho bọn hắn hoàn cảnh đầy đủ an toàn, bọn hắn cũng không cho rằng, bọn hắn kiếp nầy có thể đạt đến loại trình độ kia.

Cho dù hai người hiện giờ đều đã là Thiên Huyền lục trọng đỉnh phong.

Trong lúc nhất thời, trên đỉnh Thánh Sơn trở nên vô cùng trầm mặc, mỗi người hai tộc Thiên, Liễu đều suy nghĩ con đường tương lai thế nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền thấy dù thế nào cũng là tử lộ cả.

Mặc dù cầu hòa với Dạ Minh cũng không được, việc bọn hắn làm không thể bỏ qua được.

- Đại ca, Thiên huynh, chúng ta vẫn còn cơ hội.

Hồi lâu sau, Liễu Triêu Dương tựa hồ nghĩ tới điều gì, thần sắc đại chấn, sau đó vội vàng nói.

- Cơ hội gì?

Liễu Lăng Vân và Thiên Vô Cụ đồng thời lên tiếng hỏi, ánh mắt mọi người, giờ phút này đều nhìn chằm chằm vào trên người Liễu Triêu Dương.

Bọn hắn mặc dù còn không đến tuyệt lộ, nhưng đang đi trên tuyệt lộ, loại tư vị này, khiến người sống không bằng chết, có ai có thể thoải mái được chứ.

Nhất là lưỡng đại siêu cấp thế lực đã phong quang nhiều năm như vậy, đi tới đâu, đều là cao cao tại thượng, ai có thể chịu được, cuối cùng sẽ hai bàn tay trắng chứ.

- Đại ca.

Liễu Triêu Dương nghiêm nghị nói:

- Đại ca, ngươi có nhớ rõ không, tiểu tử Hàn Song kia đã từng từ chỗ Thiên Tộc đổi về một bức họa của Tiêu Nhược thư sinh, nếu chúng ta có thể lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó, tìm được truyền thừa của Tiêu Nhược thư sinh, nói không chừng. . . .

Không chờ Liễu Triêu Dương nói hết lời, hi vọng trong mắt Thiên Vô Cụ đã lập tức biến mất, sau đó cười khổ nói:

- Triêu Dương lão đệ, bức họa kia, ta nghiên cứu gần trăm năm, nhưng thủy chung không tìm hiểu thấu, thậm chí mơ hồ cảm ứng được, đây chỉ là một bức họa quyển bình thường, bằng không sao lại xuất ra đấu giá được.

Liễu Lăng Vân ngược lại đồng tử run lên, nói:

- Tiêu Nhược thư sinh, Thiên Diệp lão nhân, đều là thế hệ tuyệt đỉnh khó gặ, ta cũng quan sát qua bức hoạ quyển kia, tuy rằng không thu hoạch được gì, nhưng cảm giác có huyền cơ khác, Thiên huynh, tập hợp tất cả cao thủ Thiên Huyền cùng nhau nghiên cứu, ta tin tưởng, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.

- Tốt.

Thiên Vô Cụ lên tiếng, lập tức trầm giọng quát:

- Truyền lệnh xuống, để cho tất cả người Thiên tộc tiến đến Liễu tộc, Liễu huynh, sau này, chúng ta liền cùng nhau tiến thối rồi, sống sẽ khiến lưỡng tộc chúng ta có tương lai càng thêm huy hoàng, chết, vậy thì cùng nhau đi gặp chư vị tiền bối.

Không gian bình tĩnh đột nhiên vỡ ra một lỗ hổng cự đại, phảng phất như rãnh trời vậy, rồi sau đó, từng đạo thân ảnh, bắt đầu từ trong đó nối đuôi nhau mà ra, bọn hắn, đúng là đám người Dạ Minh.

- Minh chủ.

Sau khi bọn người Tử Huyên đi ra, lập tức có người từ cách đó không xa mãnh liệt bắn đến, ở trên không trung cung kính hô.

Tử Huyên phất phất tay, nhìn vết nứt không gian đang tiêu tán ở phía sau, lông mày kẻ đen nhăn lại, nói:

- Hai tộc Thiên, Liễu, sẽ không cứ vậy nhận mệnh đâu.

Thần Dạ nở nụ cười, lạnh lùng nói:

- Ta biết rõ, Tử Huyên, phái người nhìn chằm chằm bọn hắn chỉ cần bọn hắn có bất cứ cử động dị thường nào, lập tức thông tri về, trước mặt hai tộc Thiên, Liễu vẫn còn hậu thủ.

- Ngươi chỉ chính là bức họa Tiêu Nhược thư sinh do Thiên Diệp lão nhân vễ kia sao?

Diệp Thước trầm giọng hỏi.

- Ngươi cũng biết?

Thần Dạ ngạc nhiên nhìn Diệp Thước.

Diệp Thước gật gật đầu, nói:

- Đấu giá hội ngày đó cùng với ngươi đại chiến với Liễu Tông Thần, ta đều có mặt, thẳng đến sau khi Yên Sơn tiền bối xuất hiện, ta mới cùng chạy tới Liễu chi nhất tộc.

Nghe vậy, Thần Dạ im lặng, huynh đệ gần ngay trước mắt, lại không xuất hiện gặp mặt, lúc đó trong lòng Diệp Thước lo lắng thế nào có thế nghĩ được.

Những năm này, mình một mực vì giấc mộng bản thân nên dốc hết sức lực, lại không để ý đến những huynh đệ bên người, thật sự phải xin lỗi bọn hắn

Hít một hơi thật sâu, dứt bỏ tất cả hỗn loạn, Thần Dạ nói:

- Tiêu Nhược thư sinh được vinh dự là người xuất sắc nhất sau bốn vị Đại Đế, bức họa của hắn lại là do cao thủ đỉnh phong Thiên Diệp lão nhân vẽ ra, trong đó, tất nhiên có huyền cơ, đây là cơ hội duy nhất của đám người Liễu Lăng Vân rồi, tuy rằng ở trong Thiên tộc đã nhiều năm vẫn không tìm hiểu được gì, nhưng cơ hội này, bọn hắn tuyệt đối sẽ không buông tha.

- Nếu vậy, vì sao lúc đòi người không đòi luôn bức họa kia luôn?

Thiết Dịch Thiên nói ra.

Thần Dạ cười lành lạnh nói:

- Thực lực của chúng ta, có thể làm được tình trạng như vậy đã phi thường không tệ rồi, ép người quá đáng, chỉ sợ sẽ chó cùng rứt giậu, được không bù mất, hơn nữa người trẻ tuổi thần bí kia nói cũng có một ít đạo lý, nếu có một ngày Tà Đế Điện quân lâm thiên hạ, hai tộc Thiên, Liễu, ngược lại có thể tranh thủ cho chúng ta một ít thời gian.

- Phái người hảo hảo quan sát bọn hắn, một khi bọn hắn có bất kỳ cử động nào, chúng ta có thể bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.

- Ngươi yên tâm.

Tử Huyên chợt phân phó xuống, dùng thực lực Dạ Minh hôm nay, giám thị Liễu tộc cũng không khó.

- Minh chủ, việc lớn không tốt rồi.

Đang lúc mọi người muốn chuẩn bị rời đi, một đạo thân ảnh phá không mà đến, đứng ở trước mọi người, người nọ vội vàng nói:

- Minh chủ, chỗ ngài bảo thuộc hạ giám sát, hôm nay đã không thể khống chế được, trong vòng ngàn dặm đều đã thành tử địa, bởi vì động tĩnh quá lớn, đã khiến rất nhiều cao thủ tiến đến, trong đó có một gã cao thủ Thiên Huyền, hiện giờ, cao thủ ở đó đều dưới sự dẫn dắt của vị cao thủ Thiên Huyền kia chuẩn bị xông vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.