Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 20: Chân tướng khó hiểu




Hoàng Phủ Ngạo Thiên dùng khinh công bay lên nóc Phượng cung thì thấy Dạ Diễm Hương đang ngẩng đầu nhìn trăng, bên cạnh nàng đặt một hai bầu rượu nhỏ, một bầu rượu đã mở nắp nằm nghiêng chắc là đã hết, tay nàng thì đang xoay tròn một ly rượu. Từ ngày đầu vào cung nàng đã nói có thói quen ngắm trăng uống rượu trên nóc nhà nhưng hôm nay hắn mới thấy nàng thực hiện. Nàng thấy hắn ngồi xuống bên cạnh nàng thì liền uống cạn ly rượu rồi đưa ly cho hắn:

-“Nếu Hoàng thượng không ngại có thể uống một ly!”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhận lấy chiếc ly. Dạ Diễm Hương cầm bầu rượu rót cho hắn một ly đầy. Hoàng Phủ Ngạo Thiên uống cạn ly rượu, lấy bẩu rượu từ tay nàng tự rót cho mình một ly nữa rồi hỏi:

-“Rượu thật ngon! Trong cung không có rượu này, nàng lấy ở đâu vậy?”

-“Là Túy Đào do nhị đường ca của ta cất. Dạ Tĩnh vừa mang vào cung cho ta.”

-“Đường đệ của nàng ra vào cung thật tự do”.

-“Ha, ha... Cũng bởi khinh công của đệ ấy quá tốt!”

-“...”

Dạ Diễm Hương lấy lại bình rượu và ly từ Hoàng Phủ Ngạo Thiên rồi rót ra một chén. Nàng xoay ly rượu trong tay, thư thái ngẩng đầu nhìn ngắm vầng trăng tròn vành vạnh trên cao. Trong mắt Hoàng Phủ Ngạo Thiên, ánh trăng trong mát như bao phủ lên cả người nàng làm cho nàng bỗng trở nên mê hoặc vạn phần. Cố kìm nén dục vọng muốn kéo nàng lại mà hung hăng hôn nàng một phen, hắn không muốn ép buộc nàng khi nàng còn chưa thích hắn, Hoàng Phủ Ngạo Thiên lên tiếng:

-“Nàng thường uống rượu ngắm trăng một mình như vậy sao? Nàng không thấy cô đơn sao?”

Dạ Diễm Hương không rời mắt khỏi mặt trăng mà trả lời:

-“Ta không một mình sao lại cô đơn. Ta đang ngồi trong một vòng tay rất ấm áp, nghe kể một câu chuyện tình yêu đẹp bởi một người có giọng nói trầm ấm rất dễ nghe. Không, người đó đang hát cho ta nghe. Giọng hát đến từ thiên đường. Người luôn bên ta, luôn ở trong tim ta nên ta không bao giờ cô đơn cả!”

-“Diễm Hương, nàng say rồi sao?”

-“Hoàng thượng, ta không say. Lời ta nói có phần kỳ lạ làm Hoàng thượng khó hiểu nhỉ? Trước đây ta vẫn cùng phụ thân ta ngắm trăng trên nóc nhà như thế này. Người thường ôm ta vào lòng kể cho ta nghe câu chuyện về tình yêu của người và mẫu thân. Cũng có lúc người cũng sẽ hát cho ta nghe. Phụ thân ta hát không hay đâu nhưng với ta đó chính là giọng hát tuyệt vời nhất. Giờ ta chỉ nghe được giọng hát đó trong những giấc mơ của mình thôi. Phụ thân mất rồi nhưng ta biết người luôn dõi theo ta. Người là vĩnh cửu, là bất diệt trong tim ta nên ta mới nói ta không ngắm trăng một mình và ta không cô đơn!”

-“Tình cảm giữa nàng và phụ thân thật tốt!”

-“Ta rất yêu phụ thân, rất yêu!”

Nghe thấy tiếng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, Hoàng Phủ Ngạo Thiên mới nhìn sang thì phát hiện nàng thế nhưng gật gà gật gù ngủ như muốn rơi xuống khỏi nóc nhà. Hắn vội vàng đỡ lấy nàng, bế nàng lên rồi đem nàng trở về phòng. Hắn nghĩ nàng say rồi nên không để nàng ngủ cùng với Hoàng Phủ Phong nữa mà mang nàng vào một phòng khác. Hắn vừa đặt nàng lên giường thì nàng liền mở mắt ra nhưng mắt nàng mông lung hoàn toàn không có tiêu cự. Nàng đẩy hắn ra rồi bắt đầu kêu:

-“Nóng...nóng quá...nóng quá!”

Cùng với tiếng kêu nàng bắt đầu cởi quần áo. Từng kiện từng kiện quần áo cứ thế bị nàng vứt ra cho đến khi trên người nàng chỉ còn lại chiếc yếm lụa màu hồng nàng mới nhìn đến hắn. Hắn thì từ lúc nàng vứt đi chiếc áo khoác ngoài đã hoàn toàn đứng hình. Này là nàng đang quyến rũ hắn sao? Theo từng kiện quần áo đươc cởi ra, da thịt trắng ngần của nàng cũng lộ ra ngoài cũng đồng thời thành công đốt cháy lửa dục trong lòng hắn. Hắn nhìn chăm chăm mong đợi nàng cởi nốt chiếc yếm che xuân quang thì nàng dừng lại nhìn hắn rồi ngây ngô hỏi:

-“Ngươi là ai a? Sao lại ở trong phòng ta?”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên sửng sốt rồi bật cười:

-“Xem ra nàng say thật rồi. Đến phu quân của nàng mà nàng cũng không nhận ra!”

-“Phu quân? Ta kết hôn rồi sao? Hình như là đúng. Ta nhớ mình có mặc qua giá y. Nhưng ngươi là phu quân của ta thật sao?”

-“Thật!”. Hoàng Phủ Ngạo Thiên trả lời chắc chắn.

-“Ừ, vậy phu quân đến đây. Thiếp hầu hạ chàng ngủ!”

Hành động của nàng còn nhanh hơn lời nói làm cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên kinh hỉ. Thật không biết nàng say rượu lại đáng yêu và to gan thế này. Nàng đầy ngã hắn xuống giường rồi ngồi lên người hắn. Phải biết trên người nàng chỉ còn mỗi chiếc yếm thôi. Chiếc yếm đó chỉ làm đôi bạch thỏ của nàng ẩn hiện thêm phần mị hoặc hắn chứ chẳng có tác dụng che chắn nào cả. Nàng nói:“Để thiếp hầu hạ phu quân!” rồi bắt đầu thoát đi từng kiện quần áo của hắn. Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng để mặc nàng. Hắn rất mong chờ xem nàng hầu hạ hắn như thế nào. Sau khi thoát hết quần áo của hắn, nàng cũng tự tay cởi đi chiếc yếm của mình. Xuân quang lồ lộ trước mắt hắn.Chỉ nhìn đôi bạch thỏ trắng mịn, tròn trịa không ngừng nhảy múa trước mắt hắn đã đủ để hắn thấy bụng dưới trướng đau, tiểu đệ của hắn có phản ứng. Thế nhưng nàng lại lấy mông đè tiểu huynh đệ của hắn xuống rồi nàng bắt đầu từ từ hôn hắn từ trán đến miệng rồi xuống đến cổ rồi xương quai xanh. Nàng lại vòng lên liếm vành tai hắn mà thì thầm:

-“Đêm nay hãy đế thiếp hầu hạ phu quân!”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên không nhịn được mà rên rỉ:-“Được, nhưng nàng nhanh lên. Ta sắp không chịu được rồi!”

Dạ Diễm Hương dường như không nghe hắn nói cứ từ từ di chuyển miệng, lưỡi trên từng tấc thịt của hắn làm hắn run rẩy vì khoái cảm cũng làm hắn khó chịu vị sự chần chừ của nàng. Hắn đang muốn đảo khách thành chủ, muốn đè nàng dưới thân để giải phóng cho tiểu đệ đệ của mình thì một luồng khoái cảm dâng lên đánh úp hắn làm hắn nằm trở lại rên rỉ sung sướng. Nàng thế nhưng lại lấy tay cầm lấy tiểu huynh đệ của hắn. Nàng không ngồi trên bụng hắn nữa mà ngồi sang một bên, dùng hai tay cầm lấy của quý của hắn mà vuốt ve. Rồi nàng dùng một tay xoa nắn túi con cháu của hắn mà hỏi:

-“Phu quân, chàng thoải mái sao?”

-“Ưm, rất thoái mái. Nàng tiếp tục đi....Cứ như thế...Mạnh tay hơn một chút...Ưm...Tuyệt vời...!”

Chẳng mấy chốc dịch trắng của hắn phun ra đầy tay nàng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên đầy rên rỉ đầy thỏa mãn vừa ngẩng đầu dậy nhìn Dạ Diễm Hương đã thấy nàng ngồi lại trên người hắn. Lần này nàng bắt đầu công kích từ ngực của hắn. Một tay nàng xoa nắn núm vú của hắn, tay kia sờ soạn khắp người hắn còn miệng nàng thì không ngừng bú mút vú bên kia. Nàng thành công đốt lên một trận lửa nữa. Tiểu huynh đệ của hắn một lần nữa lại ngẩng cao đầu. Nàng ngẩng đầu lên gọi hắn:

-“Phu quân, phu quân!”

Rồi nàng hôn lên miệng hắn. Nàng hôn hắn thật sâu. Hắn cũng đáp trả nụ hôn của nàng một cách nồng nhiệt. Hai tay hắn cũng không rảnh rỗi bởi còn bận xoa bóp đôi bạch thỏ tròn đầy. Xúc cảm nàng mang lại thật tốt. Hắn cũng cảm thấy từ hoa huy*t của nàng cũng đã chảy ra thật nhiều dịch mật làm ướt bụng của hắn. Hắn định đè nàng xuống để tiến vào thì đã thấy nàng rời khỏi môi hắn mà đứng dậy. Rồi nàng làm một hành động làm hắn hít một hơi lạnh. Nàng thế nhưng lại nhắm ngay tiểu huynh đệ đang đứng thẳng của hắn mà ngồi xuống. Ngay lập tức nàng kêu lên:

-“Đau...Sao lại đau như vậy?”

Nàng đổ gục xuống thân hắn rồi cứ để tiểu huynh đệ của hắn vẫn chưa vào trong nàng hết, vừa khóc nức nở vừa đánh vào ngục hắn:

-“Tướng công thối, đã bao lâu rồi chúng ta không làm chuyện này mà thiếp lại đau như vậy? Có phải chảng chê thiếp nên đã ngủ cùng với những nữ nhân khác không?”

Này thật là oan cho hắn. Nàng là lần đầu tiên, còn chưa chuẩn bị kỹ mà đã để hắn xông vào như vậy thì nàng làm sao có thể không đau. Hắn còn đang tìm lòi giải thích thì đã thây nàng quyệt nước mắt,chống hai tay xuống giường muốn đứng dậy. Hoàng Phủ Ngạo Thiên nào để nàng được như ý. hoa huy*t của nàng vẫn đang không ngừng hút tiểu huynh đệ của hắn vào sao hắn có thể cho nàng rời đi:

-“Nàng muốn làm gì?”

-“Chàng ngủ với nữ nhân khác, chàng thật bẩn. Thiếp không muốn chạm vào chàng!”

Này còn oan hơn nữa. Hoàng Phủ Ngạo Thiên lật mình đè Dạ Diễm Hương xuống dưới rồi nhẹ giọng dụ dỗ:

-“Không có. Ta không có chạm vào nữ nhân khác. Từ lúc cưới nàng ta chỉ chạm vào nàng thôi. Từ giờ về sau ta cũng chỉ chạm vào nàng thôi!”

-“Thật sao?”

-“Thật!”

-“Phu quân, chàng thật tốt!”

-“Vậy bây giờ chúng ta chuyên tâm làm nốt chuyện này nhé!”

Và sau đó theo lẽ tự nhiên, một đếm xuân quang kiều diễm diễn ra.

===== Ta là phân cách tuyến tác giả chỉ có thể viết được đến đây thôi, tiếp theo mọi người tự tưởng tượng==== ====== ====== ===

Dạ Diễm Hương tỉnh dậy đã là giữa trưa. Quần áo đã được mặc chỉnh tề trên người nàng nhưng cơ thể nàng cứ như bị xe tăng cán qua vậy. Từ mờ sáng hôm nay, lúc bị Hoàng Phủ Ngạo Thiên đánh thức dậy để ăn nàng sạch sẽ một lần nữa nàng đã ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nàng đã trao thân cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Nhưng chuyện làm thế nào mà xảy ra được? Nàng chỉ nhớ đến chỗ nàng nói với Hoàng Phủ Ngạo Thiên là nàng rất yêu phụ thân sau đó nàng chẳng nhớ gì cả. Lúc nàng có ý thức thì đã thấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên vùi mình trên người nàng cày cấy rồi. Chắc chắn Dạ Tĩnh đã động tay động chân vào hai bình rượu mang cho nàng. Có thể Dạ Tĩnh đã bỏ xuân dược vào Túy Đào làm tăng độ nặng của Túy Đào lên 10 lần. Nàng vốn không đề phòng Dạ Tĩnh nên không dùng nội công khi uống rượu đã thành công bị say rượu lẫn bị xuân dược tác động mà trao thân cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Chắc đệ ấy nghĩ nàng chỉ cần nàng trao trinh tiết cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên thì sẽ thực hiện luôn kế hoạch rời khỏi hoàng cung. Mà nàng thì không muốn quyến rũ Hoàng Phủ Ngạo Thiên, Hoàng Phủ Ngạo Thiên không hiểu tại sao lại không chạm vào nàng thế là đệ ấy quyết định cho xuân dược vào Túy Đào để thúc đẩy. Aii... Cũng trách nàng quên không nói cho đệ ấy biết vì Phong nhi nàng tạm thời không muốn thực hiện kế hoạch nữa. Thôi chuyện mất trinh này không sớm thì muộn cũng xảy ra, xảy ra sớm một chút cũng tốt. Sau này nếu nàng có rời khỏi hoàng cung cũng không áy náy. Thở dài một tiếng nàng nhắm mắt ngủ tiếp. Tha thứ cho nàng, nàng thật sự không rời khỏi giường nổi. Không biết đêm qua nàng cùng Hoàng Phủ Ngạo Thiên điên cuồng đến mức nào mà cả người nàng như rời ra. Nàng phải ngủ tiếp để lấy lại thể lực thôi. Thật may là sáng nay hắn có nói với nàng hắn phải đi chinh phạt quân phản loạn một thời gian nên tạm thời nàng và hắn sẽ không gặp mặt và cũng sẽ không có những đêm điên cuồng như thế này nữa. Thật là phụ thân phù hộ cho nàng!

Hoàng Phủ Ngạo Thiên đang trên đường đi dẹp loạn lại không vui mừng vì hai người xa nhau như Dạ Diễm Hương. Hắn còn đang tiếc nuối đêm xuân cùng nàng quá ngắn. Sau năm năm không chạm đến nữ nhân, không ngờ hắn lại được hưởng một đêm xuân tiêu cùng nữ nhân mình thích tốt đẹp đến thế. Cảm giác hôn nàng, ôm nàng, vuốt ve nàng, ở trong nàng rong ruổi...tất cả, tất cả đều tốt đẹp, đều hoàn mỹ, đều sung sướng. Hóa ra cảm giác nam nữ kết hợp lại tuyệt diệu đến thế. Hai lần chạm vào nữ nhân trước đều là do bị hạ dược nên ngoài cảm giác không ngừng đòi lấy hắn chẳng còn nhớ gì cả. Nhưng lần này mỗi lần ra vào, mỗi lần va chạm, từng tiếng rên rỉ của nàng, từng nét mặt xấu hổ, từng động tác lớn mật của nàng... tất cả, tất cả hắn đều nhớ rất rõ cũng tất thích. Sau đêm qua, nàng đã là nữ nhân của hắn. Tiếp theo hắn sẽ tìm cách bắt tâm của nàng. Nàng cũng không phải không có cảm giác với hắn đâu đúng không? Hắn phải dẹp đám phản loạn này thật nhanh để trở về với nàng. Cứ như vậy đám phản loạn đã phải hứng chịu những đòn mãnh liệt nhất từ vị Hoàng đế lãnh khốc mong muốn nhanh chóng trở về với thê tử mà nhanh chóng bị dẹp yên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.