Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 17: Chạy trối chết




Dạ Diễm Hương tỉnh dậy thì trời cũng đã nhá nhem tối. Nàng thế nhưng đã ngủ gần hết ngày. Nàng rời giường làm vài động tác cho giãn gân cốt rồi bước ra ngoài tìm Hoàng Phủ Phong. Tiểu tử này chưa khỏe mà chạy đi đâu rồi? Phía tiền viện không thấy bóng dáng bé, nàng liền ra hậu viện thì thấy bé đang ngồi trên ghế nhìn Tiểu Lan và Tiểu Trúc sắc thuốc. Trong miệng bé vẫn ngâm nga bài hát ru nàng vẫn hát cho bé. Bé bỗng dừng lại hỏi:

-“Tiểu Lan tỷ, Tiểu Trúc tỷ, nên đánh thức mẫu hậu dậy. Phong nhi nghĩ mẫu hậu đói bụng rồi!”

Dạ Diễm Hương thấy thật ấm áp. Giờ nàng đã có nhi tử quan tâm nàng rồi đó. Không đợi Tiểu Lan, Tiểu Trúc trả lời nàng đã lên tiếng:

-“Ta đây rồi!”

Hoàng Phủ Phong nghe tiếng nàng liền đứng bật dậy, hướng về nàng chạy thật nhanh rồi nhào vào lòng nàng, sung sướng gọi to:

-“Mẫu hậu!”

Dạ Diễm Hương ôm bé vào lòng rồi ngọt giọng hỏi:

-“Phong nhi đã khỏe nhiều rồi nhỉ?”

Hoàng Phủ Phong vừa ra sức cọ cọ trong lòng nàng vừa trả lời:

-“Dạ. Thuốc của Thập cữu cữu tốt lắm. Tiểu Lan tỷ nói Phong nhi chỉ phải uống một bát nữa thôi là khỏi hẳn.”

-“Vậy thì tốt. Giờ Phong nhi có đói bụng chưa? Mẫu hậu nấu cháo bát bảo cho con ăn nhé!”

-“Phụ hoàng không phạt mẫu hậu tự nấu ăn nữa mà. Mẫu hậu cứ để Ngự thiện phòng nấu là được rồi. Mẫu hậu cứ nghỉ ngơi đi.”

-“Mẫu hậu là muốn tự tay nấu cho Phong nhi ăn. Phong nhi không thích đồ ăn do mẫu hậu nấu sao?”

Hoàng Phủ Phong lập tức lắc đầu phủ nhận:

-“Mẫu hậu nấu ăn ngon lắm. Phong nhi rất thích đồ ăn mẫu hậu làm nhưng Phong nhi sợ mẫu hậu mệt!”

-“Phong nhi ngoan! Mẫu hậu ngủ cả ngày rồi nên không mệt. Phong nhi cũng khỏe rồi thì cùng mẫu hậu vào bếp nhé!”

-“Dạ!”

=== ======== Ta là phân cách tuyến nhà bếp bị phá tung==== =====

Bận rộn trên triều cả một ngày làm Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy thật mệt mỏi nhưng khi hắn đến Phượng cung nghe được tiếng cười lanh lảnh của Dạ Diễm Hương cùng Hoàng Phủ Phong từ phía sau hậu viện truyền đến thì bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến hết. Hắn bước ra hậu viện thì thấy Hoàng Phủ Phong đang nhảy chân sáo mang một đĩa thức ăn tiến về chiếc bàn ở giữa sân. Quần áo của bé hơi xộc xệch. Trên má bé là hai vết bột trắng đã khô. Bé hoàn toàn không có hình tượng của một vị hoàng tử nhưng bé lúc này là một đứa bé 5 tuổi đáng yêu. Đôi mắt sáng lấp lánh, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào. Bé đang rất hạnh phúc. Không phát hiện ra hắn, bé đặt thức ăn lên bàn rồi lại như cơn gió lao vào bếp, nơi Dạ Diễm Hương vừa cất tiếng hát lên. Nàng vừa làm bếp vừa hát sao? Thật vui vẻ. Hoàng Phủ Ngạo Thiên tiến về phía chiếc bàn ăn. Tiểu Lan và Tiểu Trúc nhìn thấy hắn muốn cất tiếng thi lễ liền bị hắn ngăn lại. Hắn thấy trên bàn có hai bát cháo bát bảo đang bốc khỏi nghi ngút là hắn nhận biết còn những món còn lại không có hình thù kỳ lạ thì là chẳng có hình thù gì khiến hắn không biết những món đó là gì. Phải chăng mẫu tử các nàng nấu ăn không thành công nên các món mới thành thế này? Thật là hắn đã bãi bỏ lệnh phạt nàng tự nấu ăn rồi mà. Sao nàng không để Ngự thiện phòng nấu? Giọng nói mang theo tiếng cười vui vẻ của Dạ Diễm Hương cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạo Thiên:

-“Phong nhi, chúng ta mang nốt món đó rồi đi rửa tay, thay quần áo để ăn cơm nhé”

-“Vâng!”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn về phía cửa bếp thì thấy Dạ Diễm Hương bước ra. Quần áo mà mặt nàng đều dính bột nhưng không chật vật và rất rạng ngời. Nàng thấy hắn thì nụ cười có cứng lại rồi nụ cười mất dần độ ấm. Nàng lại nở nụ cười lạnh nhạt hướng về phía hắn mà thi lễ:

-“Tham kiến Hoàng thượng!”

-“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng!”. Hoàng Phủ Phong vừa ra đến nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên cũng giật mình mà thi lễ. Bé hơi hoảng hốt nên không nhớ là mình đang cầm đĩa thức ăn nên khi thi lễ đã làm rơi đĩa thức ăn xuống. Thấy vậy, Hoàng Phủ Ngạo Thiên liền thi triển khinh công đỡ lấy đĩa thức ăn mà không làm đồ ăn rơi vãi ra ngoài. Hắn nhìn Dạ Diễm Hương mà thở dài. Hắn phải làm sao để nàng đừng lạnh nhạt với hắn nữa, để nàng cũng sẽ ngọt ngào mà cười với hắn, để nàng cũng chia sẻ sự ấm áp cho hắn? Hoàng Phủ Ngạo Thiên xoa đầu trấn an Hoàng Phủ Phong rồi nói với Dạ Diễm Hương:

-“Nàng cùng Phong nhi đưa thức ăn cho trẫm. Hai người đi thay quần áo đi. Trẫm đợi hai người cùng dùng cơm!”

Hoàng Phủ Phong tròn mắt ngạc nhiên. Phụ hoàng là muốn cùng bé và mẫu hậu dùng cơm tối tại đây sao? Ăn những món mà mẫu hậu và bé vừa làm? Này...Này... Này cũng quá không tưởng tượng được đi. Dù Hoàng Phủ Phong có kinh ngạc đến đâu thì bé vẫn cùng mẫu hậu và phụ hoàng ăn bữa tối cùng nhau. Bé rất vui và hạnh phúc. Chưa bao giờ bé thấy phụ hoàng gần gũi như vậy cả. Phụ hoàng đã rất ngạc nhiên khi ăn các món do mẫu hậu nấu. Phụ hoàng nói các món ăn có vị không tệ dù hình thù thật quái dị. Mẫu hậu chỉ cười trừ không nói gì. Phụ hoàng lại gõ đầu bé mà nói ghen tỵ với bé vì bé được nếm các món ăn do mẫu hậu nói trước phụ hoàng. Bé cảm thấy đây là lời thật lòng của phụ hoàng. Này có phải là phụ hoàng cũng để ý đến mẫu hậu không? Nếu phụ hoàng cũng yêu thích mẫu hậu thì thật tốt. Bé mong phụ hoàng và mẫu hậu sẽ yêu nhau, bên nhau đến già và ba người sẽ cùng nhau ăn thật nhiều những bữa cơm do mẫu hậu làm như thế này nữa. Aii... Bé cúi đầu ăn thức ăn mẫu hậu vừa gắp vào bát cho bé. Bé biết mong ước của mình chẳng bao giờ thành sự thật cả bởi phụ hoàng còn rất nhiều phi tử nữa, những phi tử đó sẽ chẳng bao giờ để mẫu hậu và phụ hoàng bên nhau. Nhớ lại ngày hôm qua bé bị đầu độc, mẫu hậu thì bị bắt giam, bé quyết định bé phải lớn thật nhanh để có đủ khả năng bảo vệ mẫu hậu. Dù sau này mẫu hậu có bị thất sủng cũng không một ai có thể đụng vào một sợi tóc của mẫu hậu!

Sau bữa tối, Hoàng Phủ Phong được Tiểu Lan và Tiểu Trúc uy uống thuốc rồi lên giường ngủ. Hoàng Phủ Ngạo Thiên và Dạ Diễm Hương mỗi người một cốc trà ngồi đối diện với nhau mà không nói câu nào. Hoàng Phủ Ngạo Thiên đang nhớ lại bữa ăn lúc tối. Đã bao lâu rồi hắn không có ăn ngon miệng như vậy. Những món ăn Dạ Diễm Hương làm tuy không phải là sơn hào hải vị cũng không đẹp mắt như những món ăn Ngự thiện phòng làm nhưng lại rất hợp khẩu vị của hắn. Món ăn của nàng cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình thương. Hắn cảm nhận được nàng đã dành nhiều tâm tư, tình cảm vào món ăn. Hắn đã được trải qua một bữa cơm đậm hơi ấm của gia đình. Nhìn sang Dạ Diễm Hương đang thoải mái nhâm nhi ly trà, Hoàng Phủ Ngạo Thiên một lần nữa lại thở dài. Sự ấm áp, yêu thương trong bữa cơm cứ như một giấc mộng đẹp vậy. Nàng chỉ cho hắn cảm nhận đó khi có Phong nhi ở cạnh còn không nàng chỉ dành cho hắn sự thờ ơ. Nghĩ đến cũng thật buồn bực. Hắn đường đường là Hoàng đế, quyền lực, tiền tài, diện mạo không thiếu thứ gì nhưng lại không lọt vào mắt nàng. Nàng thì lại không sợ uy quyền, không thiếu tiền bạc cũng không bị diện mạo của hắn cuốn hút. Phải làm gì mới có được tâm của nàng đây? Chờ đã, từ khi nào mà hắn không chỉ muốn thân của nàng mà còn muốn tâm của nàng nữa? Này có phải hắn đã yêu nàng rồi không? Có thật thế chăng. Hắn phải suy nghĩ thật kỹ! Dứt ra khỏi suy nghĩ rối rắm của mình, Hoàng Phủ Ngạo Thiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người:

-“Trẫm đã cho công khai tội trạng của Hiền phi và Ngọc phi. Thế lực phía sai hai nàng cũng bị trẫm hạ. Thái úy có dính vào cũng bị trẫm cho trảm rồi.”

-“Ừ!”

-“Nàng nghĩ xem nên để trống hay đưa ai vào vị trí của Hiền phi và Ngọc phi?”

-“Đêm nay Hoàng thượng sủng hạnh hai phi tần nào thì hai người đó sẽ được thay vào vị trí của Ngọc phi và Hiền phi!”

Hoàng Phủ Ngạo Thiên nắm chặt tay lại để ngăn mình không bóp chết nàng. Hắn bị lừa đá rồi mới có thể nghĩ là mình yêu nàng. Sao hắn có thể yêu nữ nhân lạnh lùng không có trái tim này chứ. Làm gì có nữ nhân có trái tim nào lại có thể thờ ơ bảo phu quân của mình đi ngủ với người khác như nàng chứ? Thật làm tức chết hắn. Không thể kìm nén thêm, Hoàng Phủ Ngạo Thiên đứng bật dậy đi nhanh khỏi Phương cung và cố không quay trở lại dùng một chưởng đánh chết nàng khi nghe nàng không dấu được vui mừng nói phía sau:

-“Cung tiễn Hoàng thượng!”

Dạ Diễm Hương thở nhẹ một hơi. Cuối cùng thì vị Hoàng thượng khó hiểu này cũng đi rồi. Nàng thật sự không hợp với không khí căng thẳng mà lúc nào người này đối diện với nàng mà không nói gì cũng tạo ra một áp lực vô hình không dễ chịu chút nào. Mà hình như vừa rồi hắn tức giận thì phải. Aii...thật không hiểu nổi hắn. Nàng cũng nên đi ngủ thôi. Đùa với Phong nhi buổi chiều, vừa rồi lại chịu áp bách vô hình của hắn làm nàng mệt mỏi quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.