Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 1: Lam sắc yêu cơ




Buồn bực, vô cùng buồn bực chính là tâm trạng của các phi tần, mỹ nữ đang có mặt ở đại điện của Phượng cung lúc này. Hôm nay là buổi sáng sau hôn lễ của Hoàng thượng và Hoàng hậu, theo quy định thì các Qúy phi, Tần phi, Lương đệ và Mỹ nhân trong cung phải ra mắt Hoàng Hậu. Các nàng cũng theo quy củ mà đến đây vấn an vị tân Hoàng hâụ này từ sớm và cũng vì tò mò muốn biết về vị Hoàng hậu giữa đường nhảy ra này. Nhưng vị tân Hoàng Hậu thật sự khỏ hiểu. Dù là Lan phi, Mai phi, Ngọc phi hay Hiền phi khi được phong Phi đều bắt các phi tử khác phải quỳ thật lâu trong ngày vấn an sau lễ cưới để thể hiện uy quyền của mình nhưng khi Hoàng hậu bước ra đại điện liền nói là mọi người không cần quỳ và bảo mọi người theo thứ tự mà ngồi rồi cho cung nữ dâng trà lên cho mọi người. Từ lúc đó, nàng ta cứ ngồi ở ghế chủ vị, không nói thêm lời nào mà chỉ nhìn các nàng. Hoàng hậu nhìn các nàng để nhận biết, đánh gia thì cũng là lẽ đương nhiên nhưng vị Hoàng hậu này vừa nhìn các nàng vừa cười. Nụ cười của nàng không phải nụ cười gượng ép hay thâm trầm, tính toán như mọi người trong cung này vẫn cười với nhau mà rất tự nhiên, rất thoải mái. Khó hiểu nhất là ánh mắt của Hoàng hậu nhìn các nàng. Hoàng hậu là một nữ nhân chỉ được coi là thanh tú, nàng ta lại không dùng son phấn nên nàng không đẹp bằng bất cứ ai trong các phi tử của Hoàng đế có mặt ở đại điện lúc này nhưng trong mắt nàng ta không có sự ghen tỵ mà hoàn toàn là tán thưởng, thậm chí ai tinh ý còn nhận thấy sự hứng thú, thậm chí là hưng phấn trong đó. Tứ phi vốn muốn đến thị uy với vị tân Hoàng hậu này vì dù sao các nàng cũng đã theo Hoàng thượng nhiều năm, biết Hoàng thượng vẫn tuân theo di chiếu của Tiên Đế mà để trống ngôi vị Hoàng hậu cho một nữ nhân xuất thân từ chốn giang hồ hỗn độn. Các nàng không cam lòng nên đã cùng gia tộc xuất ra rất nhiều nhân mã để điều tra về nữ nhân đó để tim cách tiêu diệt nhưng không hề có được thông tin gì. Cũng đã qua rất nhiều năm mà không thấy nữ nhân đó xuất hiện nên các nàng đã nghĩ chắc nàng ta đã chết, như vậy coi như ngôi vị Hoàng hậu bị bỏ trống thì các nàng phải tranhh cho được ngôi vị đứng đầu tứ phi. Không có Hoàng hậu, đứng đầu tứ phi chính là Hoàng hậu không ngai. Vậy là đủ. 4 ngày trước nàng ta lại đột ngột xuất hiện khiến các nàng lo lắng thật nhiều. Nhưng đêm tân hôn Hoàng thượng lại không có động phòng cùng Hoàng hậu đã chứng tỏ nàng ta bị Hoàng thượng chán ghét đến mức nào, Cơ hội của các nàng vẫn còn, thậm chí là cơ hội lớn. Nàng ta đã ra làm Hoàng hậu coi như di chiếu của Tiên Đế đã được thực hiện. Giờ chỉ cần Hoàng hậu phế nàng ta đi, thì một trong các nàng hoàn toàn có cơ hội ngồi lên Hậu vị. Hòang thượng không chủ động phế thì các nàng cũng có cách làm cho Hoàng thượng phải phế, hơn nữa còn rất nhanh. Với tâm tình muốn đến giễu cợt nàng ta một phen, đồng thời nâng cao uy thế của mình, cả tứ phi đều đến rất sớm nhưng từ khi ngồi xuống chủ vị Hoàng hậu chưa mở miệng nói gì nên các nàng cũng phải giữ lễ mà im lặng nhưng rốt cuộc phải im lặng bao lâu? Rút cuộc thì Hoàng hậu còn nhìn các nàng bao lâu nữa? Thật buồn bực mà!

Nếu các vị mỹ nữ có mặt tại đại điện, kể cá người đến vì tò mò hay đến để thị uy hay đến vì những tình toán khác, mà biết được suy nghĩ hiện tại của Dạ Diễm Hương thì không chỉ có buồn bực không đâu mà nhất đinh sẽ hoảng sợ và chạy trốn khỏi đại điện bằng tốc độ nhanh nhất. Vì sao ư? Vì đơn giản là Dạ Diễm Hương đang tưởng tượng mỗi người các nàng đều đang mặc một bộ bikini và biểu diễn trước mặt nàng như biểu diễn hoa hậu ở hiện đại. Không thể trách Dạ Diễm Hương có suy nghĩ như thế. Mặc dù hậu cung của Hoàng Phủ Ngạo Thiên không có đủ 3000 mĩ nữ như người ta vẫn nói nhưng trong đại điện bây giờ có khoảng 50 người, nghe nói cò một số cáo bệnh không đến nhưng chỉ những người ở đây đã là một vườn hoa đủ cả sắc và hương. Mỗi người một vẻ: có người đẹp rực rỡ, có người đẹp yêu mi, có người đẹp lạnh lùng,… Đẹp khôn cùng.! Đó là suy nghĩ của Dạ Diễm Hương khi nhìn các nàng mà bỏ qua ánh mắt đã trải qua những năm tháng tranh đấu quyền lực trong cung của các nàng.Vẻ đẹp các nàng lại là vẻ đẹp tự nhiên chứ không phải vẻ đẹp dao kéo như các người đẹp thời hiện đại. Vì thề Dạ Diễm Hương không nhịn được mà tưởng tượng các nàng đi thi hoa hậu. Nhìn các nàng thấp thỏm đợi mình nói chuyện, Dạ Diễm Hương cố dứt ra khỏi tưởng tượng đang càng ngày càng xa của mình. Nàng hắng giọng:

- “Khụ, các ngươi giới thiệu về bản thân mình một chút đi!”

Sau khi các nàng giới thiệu về tên và danh vị của mình, còn chưa có ai nói thêm được lời nào thì Hoàng hậu đã giáng cho các nàng một tia sét. Nàng ta nói:

- “Ta không thích cũng không có khả năng nắm giữ ngôi vị Hoàng hậu này vì thế nếu Hoàng thượng đã hứa cho ai ngôi vị này thì chỉ cần bảo Hoàng thượng phế ta đi là ngôi vị này sẽ thuộc về người đó. Chỉ cần Hoàng thượng nói một lời, ta sẽ dâng tặng Hậu vị ngay lập tức mà không có bất cứ ý kiến gì cả. Nhưng trước đó, hậu cung vẫn cần có người đứng đầu. Ta chỉ là một nữ nhân giang hồ không thể làm được nên hôm nay ta sẽ trao quyền lại cho một người. Ta nghe nói tối qua Hoàng thượng đã qua cung của Lan phi cho thấy Người rất coi trọng Lan phi. Vậy hậu cung tạm thời sẽ do Lan phi quản. Các người có chuyện khó khăn cần giải quyết thì cứ đến gặp Lan phi. Lan phi sẽ nhận trách nhiệm này chứ?”

Giống như mọi người ở đây đều sửng sốt từ câu nói đầu đầu tiên của Dạ Diễm Hương, nhưng khi nghe sẽ được trao quyền đứng đầu Hậu cung, Lan phi liền nhanh chóng tỉnh táo. Nàng ta có ý gì? Ngôi vị Hoàng hậu luôn là mục đích tranh đấu của Hậu cung nhưng nàng ta có thể nói buông là buông sao? Hay nàng ta muốn ngư ông đắc lợi, để cho mọi người đấu đá nhau còn mình thì đứng ngoài xem kịch, hưởng lợi? Tại sao nàng ta lại chọn mình? Có thật như nàng ta nói là vì hôm qua Hoàng thượng đã đến cung của mình không? Không phải nàng ta muốn hướng mũi nhọn vào mình chứ? Mình có thể nhận quyền này không? Nàng ta là Hoàng hậu nhưng mọi chuyện vẫn do Hoàng thượng quyết định. Chỉ có nàng biết từ khi nàng sinh nhị hoàng tử, Hoàng thượng không hề động vào nàng nữa. Hôm qua Hoàng thượng đến cũng chỉ ngủ chứ không làm gì? Nếu hôm nay nàng nhận mà mai lại bị Hoàng thượng tước đi, không phải là rất mất mặt sao? Có thể việc nàng không được Hoàng thượng sủng ái nữa cũng bị lộ ra. Lan phi còn đang rối rắm trong suy nghĩ của mình thì Dạ Diễm Hương lại lên tiếng:

-”Lan phỉ? Ngươi không muốn nhận quyền đứng đầu hậu cung ử?”

Lan phi ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt Dạ Diễm Hương để mong tìm thấy một tia tính toán trong đó nhưng nàng chỉ thấy ở đó là một mảnh tĩnh mịch, một con ngươi trong suốt, bình thản, không cầu danh lợi, nhìn thấu hồng trần. Hít một hơi thật sâu, Lan phi trả lời:

- “Được, thiếp nhận!”

- “Tốt. Cho đến khi Hoàng thượng quyết định lập Hoàng hậu mới, mọi việc sẽ do Lan phi quản lý. Cứ quyết định vậy đi. Điều cuối cùng ta muốn nói với các ngươi là ta trao quyền đi rồi tức là không quản bất cứ cái gì nữa nên các ngươi cũng không cần ngày ngày dậy sớm đến vấn an ta. Làm thế các ngươi mệt mỏi mà ta thấy phiến. Giờ các ngươi có thể lui về rồi!”

Dạ Diễm Hương nói xong, cũng không chờ các vị mĩ nữ phản ứng liền lui về nội phòng luôn. Mọi người, bao gồm cả các cung nhân ở đại điện cứ ngây ngốc nhìn Dạ Diễm Hương rời đi rồi lại ngây ngốc tự mình rời khỏi đại điện Phượng cung. Trở về phòng của mình rồi mà các phi tử của Hoàng Phủ Ngạo Thiên vẫn ngây ngốc như vậy. Buổi vấn an Hoàng hậu vừa rồi là như thế nào vậy? Hoàng hậu vừa được cưới ngày hôm qua, hôm nay đã tuyên bố từ bỏ hậu vị, trao lại quyền lực cho người khác. Chuyện gì đang xảy ra. Cứ như vậy, cả ngày hôm nay toàn bộ Hậu cung,trừ bỏ Hoàng hậu cùng hai nữ tỳ của mình, rơi vào không khí ngây ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.