Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ

Chương 15: Cuộc đời phù du (5)




Anh nhìn chăm chú một lúc lâu, đột nhiên chậm rãi bước tới gần cậu nhóc, ngồi xổm trước người cậu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh xắn kia.

Ngũ quan của cậu nhóc rất giống người phụ nữ trên bức ảnh.

Lần đầu anh nhìn thấy Hữu Hữu đã có chút nghi ngờ rồi. Thế nhưng lúc đó cho rằng chỉ là trùng hợp, cho nên không có quá nhiều nghi kỵ.

Mãi cho đến lúc bước vào văn phòng của Vân Thiên Hữu, nhìn thấy khung ảnh khổng lồ treo ở trên tường, khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh giống hệt như bóng dáng đã khắc sâu trong trí nhớ thì anh mới bắt đầu suy đoán.

Người phụ nữ này chắc chắn phải có quan hệ gì đó với cậu nhóc kia!

Nếu không thì cậu đã chẳng treo cả một khung ảnh to đùng như thế ở đối diện bàn làm việc, hơn nữa người này còn có khuôn mặt rất giống cậu!

Rất giống mẹ con!

Chẳng lẽ... người phụ nữ này là...?

Cung Kiệt kích động đến mức vai cũng run lên, ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt cậu, trên mặt hiện lên biểu cảm phức tạp.

"Thật ra ngay từ lần đầu gặp cháu, chú đã mơ hồ có cảm giác nghi ngờ thân phận của cháu!"

Cung Kiệt nói một câu như vậy, chậm rãi nâng mi mắt, thình lình chống lại ánh mắt kinh ngạc của Vân Thiên Hữu.

"Nghi ngờ cái gì?"

"Cháu không thấy sao, khuôn mặt của cháu và chú, có phần tương tự nhau?" Cung Kiệt nhíu mày, đôi môi lúc đóng lúc mở, một hồi lâu mới nói xong một câu.

Tầm mắt Hữu Hữu rơi vào trên khuôn mặt anh.

Đâu chỉ là tương tự!

Hữu Hữu là người cực kỳ nhạy cảm, cho nên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cung Kiệt đã sinh lòng hoài nghi.

Chỉ là khi đó cậu chỉ một lòng quan tâm đến chuyện của mẹ, cho nên không nghĩ ngợi gì nhiều đến chuyện khác.

Cậu nghe nói mẹ có một người em trai, sau vụ tai nạn kia thì không có bất kỳ tung tích nào về người em trai đó, cũng không biết là đã chết hay còn sống!

Mà hiện giờ, người đàn ông đang đứng ở trước mặt này lại có khuôn mặt rất giống mẹ, Hữu Hữu không tránh khỏi nghĩ đến khả năng kia.

Chỉ là cậu vẫn che giấu suy nghĩ của mình trước mặt Cung Kiệt.

"Đúng vậy, đúng là có điểm tương tự, nhưng chú đang muốn nói cái gì?"

Cậu cũng không nói cho Cung Kiệt biết rốt cuộc là cậu có thân phận như thế nào, bởi vì thân phận của mẹ là một vấn đề nhạy cảm.

Huống hồ người đàn ông đứng ở trước mặt cậu lại là nhân vật quan trọng hàng đầu của tập đoàn Cự Phong.

Là một nhân vật khá nguy hiểm!

Lỡ như không phải thì sao?

Dưới tình huống chưa chắc chắn thì cậu sẽ không để lộ thân phận của mẹ, cho dù là với bất kỳ người nào.

Đây là một biện pháp để cậu bảo vệ mẹ.

Cung Kiệt nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, khóe mày hơi nhíu lại, ánh mắt có phần gấp gáp.

Anh vội vàng muốn chứng thực, nhưng sợ sẽ bị thất vọng một lần nữa.

Cảm giác hy vọng rồi lại thất vọng này thực sự rất khổ sở!

Nhưng mà anh vẫn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, mấp máy môi nói: "Chú đang... tìm một người."

Hữu Hữu giật mình.

"Một người phụ nữ."

Lúc Cung Kiệt nhắc đến người này thì trong ánh mắt vốn luôn lạnh lùng của anh xuất hiện chút ấm áp, dịu dàng: "Mặc dù chú không biết đời này có tìm được người đó hay không, nhưng chú vẫn không muốn bỏ qua bất cứ hy vọng nào. Người đó rất quan trọng với chú!"

"Một người... phụ nữ?" Hữu Hữu thăm dò.

Ánh mắt Cung Kiệt có một tia đau xót, nhưng chỉ chốc lát sau đã khôi phục lại vẻ lạnh lẽo thường ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.