Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ

Chương 10: Không thể muốn




"Đâu có, anh ấy không kén ăn đâu, chị đừng thấy anh ấy như vậy mà bị dọa sợ, tính cách anh ấy vốn là như thế đấy, bẩm sinh đã không thích nói nhiều, nói năng lúc nào cũng nghiêm túc!" Dừng một chút, cô lại bất đắc dĩ nói: "Chị Lý chị xem, cả một bàn đồ ăn phong phú như vậy, thật là nhiều quá! Nếu ăn không hết thì lại lãng phí rồi!"

Nói xong, Vân Thi Thi trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết một cái.

Mộ Nhã Triết nhếch môi nói: "Chị Lý, cứ thoải mái đi, để cho bọn trẻ đụng đũa đi! Vừa rồi tôi chỉ thất thần một chút thôi, không có ý gì đâu."

Nói xong, Mộ Nhã Triết liền đụng đũa, gắp cho Linh Linh và Đậu Đậu mỗi đứa một cái đùi gà trước, sau đó lại gắp mấy miếng thịt gà bỏ vào bát của Vân Thi Thi và Hữu Hữu.

Lý như bị một tiếng "chị Lý" của anh làm cho mừng quá hóa sợ, lại thấy anh gắp đùi gà bỏ vào bát của Linh Linh và Đậu Đậu thì càng mất tự nhiên, nắm lấy góc áo, căng thẳng nói: "Ông chủ Mộ à, đùi gà này nên để cho Hữu Hữu một cái chứ!"

Linh Linh trừng mắt nhìn cái đùi gà trong bát, vô cùng thèm ăn, vừa muốn đụng đũa cắn một miếng đã bị Lý Như trừng mắt nhìn, cô bé lập tức không dám động đậy, xấu hổ mím chặt môi.

Trong lòng cô bé biết, Lý Như muốn cô bé để lại cái đùi gà này cho Hữu Hữu.

Vân Thi Thi cười làm dịu bầu không khí: "Chị Lý à, chị làm gì thế, chị xem đứa nhỏ đã bị dọa rồi kìa! Đứa nhỏ thích ăn đùi gà thì cứ để cho nó ăn đi. Hữu Hữu nhà chúng tôi không thích ăn đùi gà."

Hữu Hữu cũng vội vàng bổ sung thêm một câu: "Dì à, cháu thật sự không thích ăn đùi gà, dì để cho Linh Linh ăn đi."

"Đúng vậy! Chị Lý, chị đừng khách khí như vậy! Chị cứ xem như chúng ta là người một nhà, chị khách khí như vậy làm chúng tôi cũng thấy không được tự nhiên." Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói.

Lúc này Lý Như mới gật gật đầu, nở nụ cười chất phác.

Mộ Nhã Triết thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho Linh Linh và Đậu Đậu, mặc dù vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt nhưng ánh mắt đã hiền hòa hơn một chút.

Mỗi lần Linh Linh nói chuyện với anh đều đỏ mặt lên.

Chú này thực sự rất đẹp trai!

Nhất là ánh mát kia, vừa sâu lại vừa hấp dẫn, lông mi thì thật là dài, lúc nói chuyện thì đuôi mắt hơi cong lên, lộ ra vài phần tà mị, thực sự đã khiến trái tim nhỏ bé của cô bé con nhảy dựng lên.

Trong lòng Lý Như lại càng mừng quá hóa sợ.

Từ trong miệng mấy người thôn dân, chị ta được biết người đàn ông này cực kỳ có quyền thế.

Lại nhớ tới lời mà người trợ lý đã nói, cả đời này ba mẹ con họ không phải lo chuyện cơm áo nữa rồi!

Người đàn ông này chắc chắn là rất lợi hại, chắc chắn là một ông chủ có thân phận không tầm thường!

Ăn cơm cùng ông chủ lớn như vậy khó tránh khỏi khách sáo.

Mộ Nhã Triết uống một ngụm canh gà. Lý Như cố ý hầm canh gà cho Hữu Hữu bồi bổ.

Canh gà được nêm nếm rất tốt, vì thế Mộ Nhã Triết lại múc thêm một bát, đưa đến trước miệng Hữu Hữu, còn không quên thổi thổi cho nguội bớt, sau đó mới đút cho cậu ăn.

Hữu Hữu đắc ý uống hết một bát.

Mộ Nhã Triết nhíu mày: "Ngon miệng chứ?"

"Vâng! Rất ngon ạ, tay nghề của dì tuyệt quá!"

Hữu Hữu sảng khoái khen ngợi.

Lý Như đỏ mặt từ chối mấy câu.

Mộ Nhã Triết lại múc thêm một bát canh đưa lên miệng mình.

Vân Thi Thi nhìn thấy một màn này, bỗng dưng có chút hoảng hốt.

Đại khái đây là thời điểm Mộ Nhã Triết có dáng vẻ hấp dẫn nhất.

Lúc anh nhìn Hữu Hữu, trong ánh mắt chứa đầy vẻ yêu chiều không thể che giấu được.

Trong mắt cô, đây là người đàn ông ngồi trên cao, có khả năng hô mưa gọi gió, là vị chúa tể nắm quyền sinh sát, thế nhưng cảm giác mà anh đem lại cho cô trước giờ lại đều là cưng chiều và yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.