Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 56




“Bây giờ Thế giới Cổ tích đang xài phục vụ người máy là chính, kiểu phục vụ như vầy cũng có ưu điểm và khuyết điểm. Ưu điểm là: dẫu cho có phải đối đãi với loạn khách hàng nào, người máy cũng có thể đối xử rất chân thành và nhiệt tình. Nhưng, vất đề chí mạng chính là —— độ thông minh của người máy ở đây không cao, không thể phục vụ được rất nhiều yêu cầu của khách hàng. Cứ để thế trong thời gian dài, sẽ biến thành trở ngại cho sự phát triển của chúng ta. Còn nữa, thế giới cổ tích là một nơi không có ý tưởng gì như vậy, tốt như vậy, độc nhất như vậy nhưng cũng có thể bị phá hủy. Tuy nói nơi này phục vụ giải trí là chính, nhưng thật ra, ở đây còn có một nhà ăn rất lớn, có ưu thế, nhưng lại không thể thực sự phát huy ưu thế của mình.”

“Đúng thật.” Thấy Mohamed dừng lại, Kỷ Hiểu Ngạn bèn phất phất tay bảo anh ta tiếp tục nói.

“Hơn nữa, lúc này thế giới cổ tích vẫn chưa có một ý tưởng và kế hoạch kinh doanh rõ ràng nào, cứ thế thì rất bất lợi với sự phát triển của nó. Đối với một xí nghiệp hoặc cửa hàng mà nói, một ý tưởng và kế hoạch kinh doanh tốt có thể giúp chúng gặt hát được rất nhiều thành công….”

“Thế thì, với cái nhìn của cậu, cậu cảm thấy phải làm thế nào thì thế giới cổ tích mới có khả năng phát triển hơn?”

Mohamed: “…”

“Rồi, đã biết, cậu ra ngoài đi!” Kỷ Hiểu Ngạn chờ Mohamed rời đi rồi mới lâm vào trầm tư. Mười ngón tay đan chặt vào nhau.

“Tiểu Lục, gọi Adlee tới đây!” Sau khi Kỷ Hiểu Ngạn thức tỉnh từ trầm tư thì lật tức quay đầu gọi Tiểu Lục vẫn chờ ở bên ngoài nãy giờ, gọi cái tên nào đó hệt như hoa hồ điệp đang ở trong khu phục vụ với.

“Vâng, rõ rồi.” Tiểu Lục nhận mệnh lệnh, hiệu suất cực cao xoay người rời đi.

Adlee không phải là một người bình thường, cậu ta là con cháu của một gia đình giàu có, hơn nữa cũng không hề giống với những con cháu của gia đình giàu có khác. Cậu ta là con thứ của chủ nhân tập đoàn tài chính thứ ba của liên bang, tuy rằng không thể lộ mặt nhiều trước công chúng, cũng không phải thiên tài kinh doanh thanh danh vang dội gì, nhưng mọi người đều không biết một bí mật rằng: Adlee thật ra là một viên quản lý của tập đoàn —— chuyên môn quản lý máy móc.

Điều này khiến cho Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy có chút buồn cười và có cả một chút khó tin, Adlee khiến cho người ta có cảm giác chẳng hề giống như một quản lý máy móc lạnh như băng, ngược lại lại giống một nhân viên chuyên bồi dưỡng hơn.

“Cộc cộc” Tiếng đập cửa vang lên, Adlee mang theo vẻ mặt sáng lạn vui vẻ đẹp giai dựa vào cạnh cửa, lúc gõ gõ của còn vứt một cái liếc mắt đưa tình cho Kỷ Hiểu Ngạn.

Đúng là phong lưu không bì nổi. Kỷ Hiểu Ngạn cảm thái trong lòng một câu, trách không được Mohamed lúc nào cũng chăm chăm nhìn cậu ta như thế, chỉ sợ không cẩn thận một cái, người không biết lúc nào đã bị bắt cóc mất rồi. Đúng là một đóa hoa thu hút ong bướm.

“Adlee, cậu xem tờ báo cáo của Mohamed rồi chứ?” Nhìn cái tên cà lơ phất phơ kia, Kỷ Hiểu Ngạn hỏi.

“Rồi.” Adlee cợt nhả vừa nói vừa ghé sát đến trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn, ngồi xuống bắt chéo chân trên chiếc ghế trước mặt hắn, đúng là không chút ý thức mình là khách nào, thỏa sức bày ra tư thái mỹ nam dương quang trước mặt người khác.

“Vậy cậu có ý gì không?” Nhìn hành động của người trước mắt, Kỷ Hiểu Ngạn bất đắc dĩ liếc mắt xem thường một cái, những vẫn hỏi theo đúng kế hoạch.

“Chính là ý như vậy đó. Ha ha!!” Nói xong còn ha ha nở nụ cười vài tiếng, nhưng trong mắt thoáng cái lại lóe ra một tia sáng.

Nhìn người trước mắt rõ ràng còn có điều muốn nói, Kỷ Hiểu Ngạn bĩu môi, cũng không nói tiếp nữa, chờ Adlee tự nói ra.

“Mợ! Được rồi, tôi cảm thấy thế này! Kế hoạch đại thể, Mohamed đã nói với anh rồi, giờ tôi chỉ bổ sung thêm một chút thôi, chính là nói về kỹ thuật khoa học máy móc đó.”

Nói đến lĩnh vực của mình, Adlee bèn thu vẻ cợt nhả lại, mặt mày rất chi là nghiêm túc nói: “Bây giờ đã xuất hiện một loại khoa học kỹ thuật mới —— không gian trữ vật, nói thật, cái kỹ thật này cũng chẳng xa lạ gì với chúng ta. Có thể nói kỹ thuật không gian trữ vật đã xỏ xuyên qua mọi mặt cuộc sống của chúng ta, nhưng chúng ta cũng có thể nhận ra rằng: Vận dụng kỹ thuật không gian trữ vật trong cuộc sống bình thường quá một chiều, mọi người chỉ có thể dùng tay để lấy đồ mình cần từ không gian. Nhưng giờ đây, cái kỹ thuật mới này đã xuất hiện, phá giải cái nan đề này, tuy rằng chưa được toàn diện cả hai mặt, nhưng nó sẽ tự động hơn trong quá trình lưu trữ các vật phẩm, dựa theo mỗi yêu cầu của chúng ta mà “phun” ra thứ ta cần. Cho nên, nếu chúng ta thật sự có ý sửa lại, kỹ thuật đó đối với chúng ta sẽ có ý nghĩa cực lớn.”

Quả nhiên không hổ là nhân viên chuyên nghiệp, Kỷ Hiểu Ngạn cảm khái một câu, thứ như vậy mà mình lại hoàn toàn không biết. Nghĩ thế, Kỷ Hiểu Ngạn liền dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Adlee.

Adlee nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Hiểu Ngạn, rất chi là đắc ý ngẩng đầu lên, nhưng sau đó hình như nhớ tới cái gì đó, lại nói tiếp: “Ừm, cái sản phẩm này hiện giờ chưa có mặt trên thị trường. Tính tính thì, lúc có mặt trên thị trường, ước chừng khoảng một tháng nữa.”

Kỷ Hiểu Ngạn: …

Adlee nói tiếp: “Tin tức này tuyệt đối chính xác, lúc tôi còn ở nhà, chính tôi đã kí hiệp ước với người ta đó.”

“Ừ, tôi hiểu.” Nếu thế thì, tin tức này chắc chắn không sai rồi. Hơn nữa…, Kỷ Hiểu Ngạn nhớ đến Adlee mới nói chính cậu ta là người kí hiệp ước, thế thì có phải là đã chỉ ra rằng —— Thế giới cổ tích cũng có thể chiếm được những sản phẩm đầu tiên?

“Adlee, nghiệm vụ mua máy móc giao cho cậu toàn quyền phụ trách, làm ơn hãy thỏa thuận cùng người ta mau mau chút nha.” sau đó liền đem tất cả đồ đạc có liên quan đẩy đến trước mặt cậu ta. Trong đó có cả tiền Kỷ Hiểu Ngạn đưa cho Adlee.

“Ừ, hiểu rồi, cam đoan hoàn thành nghiệm vụ!” Adlee “Ba” một tiếng, kính chào Kỷ Hiểu Ngạn theo nghi thức quân đội chuẩn. Ách…., đây chắc là thói quen sau khi tốt nghiệp từ trường quân đội ra.

Adlee nói rõ chuyện cho Kỷ Hiểu Ngạn xong liền cất bước ra ngoài, nhận mệnh dẫn thân vào chồng văn kiện cao như ngọn núi trên bàn làm việc.

Hoàn toàn trái ngược với bầu không khí làm việc căng thẳng bên Kỷ Hiểu Ngạn, bên nhà Leblan lại đang vui vui vẻ vẻ xum vầy.

“Chào ông nội, chào bà nội!” Tiểu Phong vừa được người ôm từ trong xe ra đã thấy một đôi nam trung niên đứng trong đại sảnh, bèn nở nụ cười thật tươi, lớn tiếng chào hỏi.

“Ừm.” Người đàn ông cao hơn nọ vẻ mặt ôn hòa đáp lại một câu, nhưng cái người có vẻ yếu đuối đứng cạnh ông lại trưng ra bộ dạng oán phụ nhìn cháu trai của mình, chỉ thiếu điều không viết mấy chữ “Tôi rất không vui” lên khuôn mặt xinh đẹp nữa thôi.

U oán liếc mắt nhìn cái tên đẹp trai ngồi cạnh mình một cái rồi mới mở miệng nói với đứa cháu đã nằm gọn trong ngực mình: “Tiểu Phong, cháu nói sai rồi, ông dạy cháu thế nào?” Nói xong còn dùng tay chỉ chỉ người bên cạnh, ánh mắt đầy ám chỉ.

Nghiêng nghiêng đầu, nhìn ngón tay bà nội, Tiểu Phong “A” một tiếng. Rồi mới quay đầu nhìn về phía bà nội mình nói: “Chào ông – nội!” Sau khi thấy “ông nội” gật gật đầu rồi mới quay đầu sang nói với ông nội bên cạnh mình: “Chào bà nội!” Sau đó lật tức được “ông nội” gãi đầu khen ngợi. Trong đôi mắt thật to của nhóc con được khen ngợi lại tràn đầy mơ hồ, ngơ ngác nghiêng đầu tự hỏi tại sao mà ông nội bà nội nhà mình thường xuyên đổi tới đổi lui như vậy, chẳng giống nhà người ta gì cả.

“Ngoan ghê! Cháu ngoan, đến, nói cho ông nội biết không gặp ông lâu như vậy, có nhớ ông không nào?” Nhìn bé con phấn trang ngọc thế trước mắt, không kìm nổi sán tới thơm một cái, sau đó vui vẻ a vui vẻ hỏi cái câu tất yếu phải hỏi mỗi lần gặp cháu.

粉妆玉砌 – phấn trang ngọc thế: Dùng để miêu tả làn da đẹp đẽ và tính nết dịu dàng của con người.

“Nhớ.” Đặc biệt là nhớ quà của ông, Tiểu Phong thầm bổ sung trong lòng. Nhưng ba ba đã nói là không thể nói ra lời này, nếu như nói ra, ông nội và ông nội nhỏ sẽ đau lòng. Sau này sẽ không có quà nữa. Cho nên Tiểu Phong không nói ra khỏi miệng vế sau của câu.

Trong lòng Tiểu Phong có một công thức trả lời tổng quát với câu hỏi của ông nội bà nội như sau: Trả lời Nhớ = Có quà, trả lời Không Nhớ = Không có quà.

“Ha ha ha, thật hả? Ông nội vui lắm, đến đây, ông nội cho con quà nào.” Nghe nói cháu muốn đi trên con đường riêng, trong lòng mỹ tư tư liền muốn đem quà dâng cho Tiểu Phong.

美滋滋 – ý chỉ người trong lòng có chuyện gìđó cao hứng nên vẻ mặt rất chi làđắc ý.

“Lộ, em chờ chút, quà của em còn chưa tới đâu.” Người đàn ông nhìn vợ mình kích động đến độ không biết trời trăng gì hết bèn bất đắc dĩ nhắc nhở một câu. Tính cánh vợ mình thật là…., ai…..

Nguyên văn: 路

“A, ai cha, quên mất.” Nói xong liền thấy Tiểu Phong lật tức trở nên bất hứng, Lộ bèn dán trán mình lên trán nó, ánh mắt tỏa sáng nói với đứa nhỏ đang mất hứng rằng: “Tiểu Phong, chờ chút nhen, ông nội sẽ cho con một món quà thật tốt thật tốt, thật lớn thật lớn, được không? Món quà này ông nội đã nghiên cứu chế tạo từ lâu, chỉ đưa cho mình con thôi, he he!”

“Thật chứ?” Tiểu Phong vốn có chút mất hứng lật tức trở nên vui vẻ, “Oa” một tiếng nhảy dựng lên, chạy quanh nhà.

Chạy, chạy, chạy, cuối cùng là ngã sấp xuống. Nhưng lại không ngã xuống đất, mà là ngã lên người Bạch Ánh vừa mới vào nhà.

“A.” Bạch Ánh vừa vào cửa đã bị một bé con đẩy ngược lại ngã sóng xoài dưới đất, còn không cẩn thận bị trật một bên mắt cá chân.

Leblan nhìn Bạch Ánh ngã trên mặt đất, lại nhìn Tiểu Phong nằm trong ngực cậu ta. Cau mày quát lớn: “Phil, còn không mau đứng lên.” Nếu là ngày thường, Leblan sẽ không cư xử thế. Nhưng hôm nay, Leblan lại mơ thấy giấc mơ kia, trong lòng có chút khẩn trương đối với Bạch Ánh. Hơn nữa, người là do gã gọi tới, thế mà chưa vào cửa đã bị thương, gì cũng chưa kịp nói.

“Cha.” Mình đã té ngã, lại còn bị mắng, Tiểu Phong ấm ức. Nước mắt lật tức chảy ra. Nhưng vẫn quật cường đứng lên, thở phì phì nhìn Leblan.

Tiểu Phong cho tới giờ vẫn chưa từng gặp chuyện như vậy, bình thường dẫu mấy người cha có gặp chuyện gì, chỉ cần thấy mình bị thương, người đầu tiên mà họ quan tâm sẽ là mình, chứ không phải người khác.

Càng nghĩ thế, Tiểu Phong càng thấy ấm ức, còn giận chó đánh mèo nghĩ: Nếu không phải họ muốn vào thì làm gì có chuyện mình ngã. Cho nên, nó giận, nhưng nó không dám lườm Leblan, vì thế nên nó bèn trừng mắt nhìn Bạch Ánh đang giãy dụa muốn đứng lên trên mặt đất.

“Phil Everitt, con mau xin lỗi cho cha, những gì cha dạy con chạy đi đâu hết rồi?” Vẻ mặt đạp người của Tiểu Phong bị Leblan nhìn thấy, trong lòng Leblan thật mất hứng. Ở trong lòng gã, con trai mình không nên thiếu lễ phép như vậy, hơn nữa nó còn dám lườm Bạch Ánh vô tội bị nó khiến cho bị thương, lại còn không chịu thừa nhận sai lầm của mình nữa chứ, thế là bèn oán giận Kỷ Hiểu Ngạn, sao mà ngay cả giao con cho mà dạy cũng dạy không xong thế hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.