Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 46




Không quen, thật sự rất không quen! Ban đêm, Kỷ Hiểu Ngạn lăn qua lộn lại trên giường, từ trên xuống chính là không ngủ được. Lúc trước đồng ý cho Leblan ở lại đã cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng bây giờ Kỷ Hiểu Ngạn lại cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng kỳ quái. Đã ly hôn rồi mà hai người còn ở cùng dưới một mái hiên, quả nhiên là không được sao?

Ai…, Kỷ Hiểu Ngạn nằm ở trên giường thở dài, cuối cùng quyết định nhắm mắt lại đi ngủ, kết quả lại là —— mở to thật to hai mắt thẳng đến bình minh.

Trời hơi hơi tảng sáng, chim nhỏ còn chưa rời giường Kỷ Hiểu Ngạn đã tỉnh dậy, mang theo hai cái mắt gấu mèo thiệt bự, ngáp, như kiểu mộng du đi xuống dưới lầu. Đến khi xuống dưới lầu rồi mới phản xạ có điều kiện liếc sô pha một cái — nơi mà Leblan đã ngồi tối qua.

Tâm trạng buồn bực do một đêm không ngủ nhất thời hệt như vén mây mù qua thấy thái dương —— thay đổi hay lắm.

Chỉ thấy trên ghế sa lông, Leblan cuộn mình cong hai chân thon dài lên ngủ, không gian hẹp đến độ ngay cả chỗ xoay người cũng không có, ngủ mà trên mặt vẫn treo mặt than như trước —— nhìn không ra biểu tình gì, nhưng từ cái lông mày xoắn xuýt lại nhau là có thể thấy chủ nhân nó ngủ không thoải mái….Lông mày dày đậm, khuôn mặt đẹp trai như trước hệt như trong quá khứ……

Ngay khi Kỷ Hiểu Ngạn đang nhìn đến ngây ngất, đột nhiên, cái người bị Kỷ Hiểu Ngạn nhìn chăm chú lại mở mắt ra, ánh mắt của gã cùng ánh mắt của Kỷ Hiểu Ngạn chạm vào nhau, ánh mắt trống rỗng lại thâm thúy đánh vào lòng hắn một cái, rùng mình.

Sao lại có người có ánh mắt như thế? Kỷ Hiểu Ngạm cảm thấy ánh mắt đó thật khủng bố, bên trong không hề có một chút tình cảm nào dù chỉ là một tý khiến lòng người phát lạnh.

Nhưng, thả lỏng tâm tình một chút, Kỷ Hiểu Ngạn tiếp tục nhìn chằm chằm Leblan, nhìn quang minh chính đại, dù sao người ta cũng tỉnh dậy rồi, giả bộ sẽ không ý tứ.

Song phương nhìn chăm chú lẫn nhau một hồi lâu, Kỷ Hiểu Ngạn mặt mày hắc tuyến nghĩ, “Đây cũng quá ấu trĩ đi!” Dần dà rời tầm mắt đi.

Không để ý tới người đàn ông trước mắt, đi thẳng đến phòng bếp, chuẩn bị bữa sáng cho hai cha con, phần của Leblan á? —— Dù sao trong phòng dự trữ của hắn cũng có dịch dinh dưỡng, đói thì dùng. Kỷ Hiểu Ngạn cười xấu xa nghĩ.

“Rốt cục thì làm bữa sáng thế nào mới được đây? Mình phải hảo hảo ngẫm lại đã.” Kỷ Hiểu Ngạn gãi gãi cái đầu hệt như lông gà của mình, nghiêm trang chững chạc nghĩ: Một hồi nữa làm thật nhiều đồ ăn ngon, nhưng, lượng nhất định phải ít.

Vì thế nên từng món đồ ăn ngon lành do Kỷ Hiểu Ngạn lòng dạ hẹp hòi dần dần xuất hiện trên bàn cơm hôm nay, phủ đầy cả cái bàn ăn nho nhỏ của Kỷ Hiểu Ngạn.

Các món ăn phong phú khiến cho khẩu vị người ta mở rộng ra: Bánh hành mềm mại, bánh trứng vàng óng vàng ánh, cháo đậu đỏ sền sệt, bánh bao gạch cua thơm ngon, còn có món chuyên dụng của Tiểu Thong, bánh chẻo nhỏ được làm thành đủ loại tạo hình, màu sắc, cùng với một ly sữa mà Kỷ Hiểu Ngạn mang lên dùng sau khi ăn xong và một bình sữa cho bé con. Tuy cùng là một chất lỏng thơm nồng trắng trắng, nhưng mà, của Kỷ Hiểu Ngạn là sữa, còn Tiểu Phong là nãi.

Ở đây là sữa dành cho trẻ em, thực ra đều là sữa cả nhưng vì đúng văn cảnh nên đành để là ‘nãi’.

Nhìn bữa sáng bỏ ra hai giờ mới làm xong, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn tràn đầy cảm giác thành tựu, đặc biệt là khi bưng những thứ này ra thấy cánh mũi của Leblan động động, lại càng cảm thấy đắc ý. Sau đó nghĩ đến, anh ta có thể nhìn nhưng lại không thể ăn, không thể không nói, cảm giác này chính là —— tràn đầy hạnh phúc a…

Nhưng sự thật thật sự thì sao? Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn vội vàng trong vội vàng ngoài, Leblan có một loại cảm giác rất quen thuộc, trước khi ly hôn, mỗi ngày Kỷ Hiểu Ngạn cũng đều ở bên cạnh mình vội trong vội ngoài như thế, khiến cho người ta có cảm giác gia đình, nghĩ thế, hai mắt lạnh lùng của Leblan cuối cùng cũng lộ ra một chút lo lắng khó để người ta phát hiện ra.

“Cảm giác như thế giống như đã lâu thật lâu chưa cảm nhận qua.” Nhìn bữa sáng phong phú ấm áp trên bàn, khóe miệng hắn cong lên một độ cong nhỏ cơ hồ khó có thể nhìn không ra.

“Ba ba, Tiểu Bạch đâu?” Còn chưa xuống cầu thang, tiếng Tiểu Phong đã rơi vào tai Leblan dưới lầu.

Kỷ Hiểu Ngạn ôm con thật bất đắc dĩ liếc nhìn con vài cái, tìm Tiểu Bạch? Có lầm không vậy a, tìm thế nào được? Chưa từng cảm thấy con mình là một đứa cuồng phá phách, nhưng hôm nay Kỷ Hiểu Ngạn đã khắc sâu cái cảm giác này, ngay cả một con robot lằng nhằng dây dợ thế mà Tiểu Phong cũng có thể phá hư được, cái này rốt cục là muốn ồn ào đến nhường nào đây a? May mà vẫn còn một năm bảo hành, không thì…..

Kỷ Hiểu Ngạn âm thầm thở dài một hơi, nếu không có hệ thống hỗ trợ bảo trì, hẳn nào cũng sẽ mất một số điểm giá trị lớn đế bù lại a? Những nghĩ rồi lại rồi mới nhớ, này, hình như con robot bảo mẫu này quá hàng mã đi! Trách không được, lúc trước mình cấp bậc thấp như thế, mà vẫn còn có robot để mua!!!

Nhìn Leblan đăng đường nhập thất ở nhà mình, bộ dáng thoải mái, Kỷ Hiểu Ngạn buồn bực liếc mắt cái đứa chỉ biết vùi trong ngực mình kêu “Ba ba, muốn sữa sữa”, khuôn mặt tương tự biểu tình bất đồng, nếu là Leblan…., ý nghĩ như thế khiến Kỷ Hiểu Ngạn “Phụt” một tiếng nở nụ cười.

“Ha ha, bảo bối ngoan, con đúng là một đứa dở hơi!” Nói xong xoa xoa giương mặt nhỏ nhắn ngập tràn vị sữa của con một cái. Sau đó mới vào phòng rửa mặt trên lầu hai.

Đợi hơn nửa canh giờ, Kỷ Hiểu Ngạn ma ma thặng thặng mới thu thập sạch sẽ xong cho cả mình và Tiểu Phong, chậm rãi đi vào bàn ăn.

ma ma thặng thặng: chỉ hành động chậm chạp

Nhìn Leblan đã tự động tự giác ngồi xuống trước bàn cơm, sau đó nhíu mày nhìn số lượng đồ ăn ít ỏi đến độ không đủ cho mình nhét kẽ răng. Nụ cười trên mặt Kỷ Hiểu Ngạn lại càng thêm sáng lạn.

Đứng bên cạnh bàn, Kỷ Hiểu Ngạn thu liễm nụ cười trên mặt, thản nhiên nói: “Ngại quá, nhất thời quên mất trong nhà còn có thêm một người, thói quen của con người đúng là khó bỏ mà, thật ngại quá!” Tuy rằng miệng nói đến dạng khách khí, nhưng ngữ khí lại chẳng có chút khách khí nào. Nói xong, ôm con mình ngồi xuống, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh, ngay cả một ánh mắt xem thường cũng lười cho.

Leblan cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ mình sẽ bị người ta đối xử như vậy, nhìn cái hành vi chỉ có trẻ con mới làm ra, trong lòng Leblan thầm mắng một câu “Ấu trĩ.” nhưng vẫn không tự chủ cảm thấy bực mình một trận, yên lặng lấy dịch dinh dưỡng bên cạnh ra, tao nhã uống.

Mà Kỷ Hiểu Ngạn cùng con trai cười hì hì thưởng thức bữa sáng phong phú hôm nay.

Cùng một cái bàn ăn, mà lại có hai bầu không khí khác biệt.

Ăn xong bữa sáng, Kỷ Hiểu Ngạn mang con đi tản bộ tiêu cơm trên con đường đầy bóng cây trước nhà. Đương nhiên, Leblan cũng đi theo sau. Cảnh tượng như vậy trong mắt người khác, thật sự là một hình ảnh tốt đẹp, mỗi người ai cũng cảm khái tròng lòng: thật là một nhà ba người ấm áp a!

Nhưng sự thật lại thường xuyên khác hẳn với nhận định của người ngoài.

Đối với Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn đã học được đối đã với gã không cần tình cảm như thế nào. Buổi sáng hôm nay khiến gã kinh ngạc, chính là khẩu khí của Kỷ Hiểu Ngạn, thái độ cũng hơi dịu đi, nhưng nếu là người hiểu Kỷ Hiểu Ngạn sẽ biết đây chỉ là ngoài mặt, nội tâm đã thương tâm nhiều năm như thế, đối mặt với cái người gây thương tổn cho mình mà mặt vẫn lạnh như băng, đã không còn tinh lực để yêu, cũng không còn tinh lực để hận…..

“Bây giờ đi vào trong đó?” Đi theo Kỷ Hiểu Ngạn đi vào con đường mòn này đã mấy lần, Leblan lạnh nhạt mở miệng, trong giọng nói hiện ra sự lo âu khó nhận ra?

“Tản bộ, nếu anh không muốn, có thể rời đi.” Kỷ Hiểu Ngạn ôm con nhàn nhã trả lời.

Lời này nói đúng là là muốn có bao nhiêu không chào đón Leblan thì có bấy nhiêu.

Leblan nghẹn một chút, dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói: “Nếu em đang tản bộ, tôi cảm thấy em vẫn nên về thôi.” Nói xong, khóe miệng nhếch lên, không mở miệng nữa.

Anh ta sẽ không thể hiện quan điểm của mình, những lời này tuy rằng có ý tốt, chính là người nghe nghe được thì tâm tình sẽ không thể tốt được. Kỷ Hiểu Ngạn giờ phút này chính là đang cảm nhận như thế.

“Không đi, hôm nay tôi muốn đến học viện Clemens.” Kỷ Hiểu Ngạn cũng biết câu vừa rồi của Leblan là có ý tốt, nhưng tâm tình vẫn có chút không tốt, tâm tính rốt cục vẫn chống lại.

Leblan nghe thấy câu này thì nhíu mày một cái, rồi mới hỏi: “Đi vào đó làm gì?” Bình thường mà nói không phải hôm nay học viện nghỉ rồi sao? Thế mà vẫn muốn qua đó?

“Đi lấy báo cáo bình thường.” Suy nghĩ một chút lại thấy Leblan có khả năng không biết “báo cáo bình thường” là gì, Kỷ Hiểu Ngạn lại nói: “Hôm nay là ngày ban trẻ em gặp mặt phụ huynh, mà học viện Clemens là học viện giáo dục phỏng theo cách giáo dục cũ, cho nên yêu cầu phụ huynh phải đích thân đến trường tham gia.”

“Ừ.” Ừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, Leblan không làm chuyện gì khác nữa, thành thật đi theo sau Kỷ Hiểu Ngạn, không hề lên tiếng.

Đoàn người yên lặng không nói một lời sải bước trên con đường dẫn tới học viện Clemens

“Ha ha, chào ba ba Tiểu Phong a! Vài ngày không gặp nha! Lần trước gọi cậu, cậu vẫn chưa trả lời tôi đâu!” Ông chú bảo vệ vừa chỉ huy mở cửa, vừa mỉm cười nói với Kỷ Hiểu Ngạn ngoài cửa lớn.

Kỷ Hiểu Ngạn ngại ngùng cười cười, mở miệng nói với bảo vệ cửa: “Ai, đúng không đó? Có thể lần trước cháu không nghe thấy, ngại quá!” Thật ra, Kỷ Hiểu Ngạn căn bản là không hề nhớ chuyện này, nhưng trong ấn tượng vẫn cảm thấy bảo vệ nói là thật, vì vậy chỉ có thể nở một nụ cười tỏ ý xin lỗi.

Nhìn đến nụ cười xin lỗi của Kỷ Hiểu Ngạn, bảo vệ cửa cùng không để ý chút nào, ngược lại lại nhìn thoáng qua Leblan đi theo bên cạnh Kỷ Hiểu Ngạn. Cảm thấy có một cỗ cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong lòng, nhưng ông lại xác định mình chưa từng gặp người này, nếu đã gặp thì sẽ không có khả năng không nhớ rõ, cái khí chất này, chính là nhân trung long phượng a! Bảo vệ cửa trong lòng không thể không cảm khái nói.

“Môn Môn, Môn Môn, con ở đây.” Tiểu Phong đợi đã lâu mà vẫn không thấy ông chú bảo vệ chào hỏi mình, vươn cái tay mập mạp nhỏ bé từ trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn ra, dùng sức vẫy vẫy về phía trước. Cái mặt bánh bao nho nhỏ tức giận nhìn bảo vệ cửa.

Sờ soạng nhóc bánh bao thở phì phò một chút, ông chú bảo vệ cửa mới chào hỏi nhóc bánh bao, “Tiểu Phong buổi sáng tốt lành nhé, con cũng lên lớp à?” Trong lòng lại cười trong tốt: Qủa nhiên là chỉ số thông minh cao a, giáo viên học viện đúng là không nói quá, đứa nhỏ thí điểm thế mà còn có thể nhớ rõ vài thứ, lại còn có thể ăn dấm nữa, há há há.

Mà Tiểu Phong bên kia thấy bảo vệ chào hỏi mình xong cũng thả lỏng khuôn mặt bánh bao tức giận, lùi về trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, hai mắt thật to đảo xoay tròn.

Lúc này người không nhiều lắm, Kỷ Hiểu Ngạn liền tính toán đến sớm một chút, còn có thể nghỉ ngơi một hồi, đi đường một hồi lâu như vậy thật đúng là, có chút mệt mỏi, chỉ trừ….Nghĩ đến đây Kỷ Hiểu Ngạn còn liếc nhìn Leblan một cái, thấy bộ dáng người ta một chút cũng không hề mệt mỏi, không thể không cảm thán trong lòng một câu: Không hổ là quân nhân.

Cho đến khi hai người rời đi rồi, nhìn bóng dáng của hai người này, bảo vệ cửa vẫn còn tự hỏi xem rốt cục là mình gặp người kia ở đâu? Người ưu tú như thế không có đạo lý gì mình lại quên mất anh ta, bảo vệ cửa tự nhận là mình có năng lực ghi nhớ số một bám riết không tha nhìn chằm chằm bóng dáng Leblan.

Lúc này, Tiểu Phong bị Kỷ Hiểu Ngạn ôm vào trong ngực, nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn về phía bảo vệ cửa, bảo vệ cửa kinh ngạc mộ phen, trong lòng gào thét: “Chính là như thế, giống, giống, quả thực đúng là cùng một khuôn mẫu đi ra, khó trách nhóc con đó lại ưu tú như vậy, thì ra là có gen ưu tú.”

Nhưng nghĩ lại thì, ba ba Tiểu Phong lúc trước thường xuyên đi cùng một người đàn ông cơ mà? Ừm,….., ai……thật đúng là không làm sao hiểu nổi hậu bối a! Bảo vệ cửa trong đầu ngập tràn phỏng đoán hỗn độn trong gió!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.