Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 20




Dịch giả: Lưu Kim Bưu
Biên: trongkimtrn

Tâm không tự nhiên, kiếm làm sao có thể tự tại?

Lúc này Đinh Ninh không để ý đến sắc mặt Tịnh Lưu Ly, mà chỉ cúi đầu nhìn bình thuốc.

Đây là chân ý của Đại Tự Tại kiếm. Thế nhưng tu hành giả khắp thiên hạ từ lúc mới bắt đầu tu hành, đã tự nhiên tiếp nhận vô số tư tưởng mà cổ nhân, tiền bối lưu truyền xuống, dần dần loại tư duy cố hữu ‘Một số việc có thể làm, một số lại không thể làm’ được hình thành.

Như vậy, từ lúc bắt đầu tu hành, họ đã vô ý thức tự bó buộc chính mình.

Không thấy chân ý, thì không đến được cảnh giới kia.

Không đến được cảnh giới kia, sẽ không biết mình sai ở chỗ nào?

Lòng ái tài không chỉ Hoàng Chân Vệ mới có. Trong khoảng thời gian này, Tịnh Lưu Ly thực sự xem Đinh Ninh là sư trưởng; Đinh Ninh cũng có ý dạy bảo, nhưng Tịnh Lưu Ly rốt cuộc có thể đi đến một bước kia không, thì nàng phải tự lĩnh ngộ lấy.

Tịnh Lưu Ly cũng nhận ra điều này, chậm rãi cúi đầu, tâm tình bình phục, như có điều suy nghĩ nhìn lò lửa.

Nước thuốc trong bình đang không ngừng sôi trào, từ màu xanh đỏ nhạt chậm rãi biến thành màu đen sền sệt. Qua nửa canh giờ, khí độc màu xanh hồng lượn lờ bên trên bình thuốc hoàn toàn biến mất.

Đinh Ninh bình tĩnh đổ thẳng nước thuốc trong ba bình vào một cái ấm bằng đá thô, mà thường được dùng cho việc uống trà lạnh. Sau đó hắn cầm một cái chén nhỏ, thổi nhiệt khí giống như uống trà, bưng lên uống.

Nước thuốc trôi vào bụng, hắn cảm giác nơi huyết nhục tiếp xúc với nó lập tức biến thành màu đen. Dược lực hỗn tạp và mãnh liệt theo mạch máu đi khắp cơ thể, vô số mạch máu đỏ tươi biến thành dây leo màu đen, không ngừng lan tràn ở trong cơ thể hắn.

Vốn là máu thịt đỏ tươi mà giờ lại bắt đầu thối nát, như đóa hoa tươi đẹp rực rỡ lập tức héo úa, ngay cả bề mặt trái tim cũng xuất hiện vô số mạch máu màu đen. Nhưng cũng trong nháy mắt đó, bên trong cơ thể hắn có vô số con tằm vô hình chậm rãi lao ra.

Hắn uống từng ngụm nước thuốc sền sệt. Thứ nước màu đen này từ cổ họng đi xuống bụng, ở trong cơ thể hắn bộc phát thành vô số sợi tơ đen, cùng lúc, đàn tằm vô hình cũng đồng loạt thôn phệ cẩn thận từng tí một.

Một loại tần suất quỷ dị làm người khác không cách nào tưởng tượng được.

Vô số con tằm nhỏ này đồng loạt cắn hút những bộ phận dược lực sinh ra độc tố trong cơ thể Tu hành giả, thôn phệ sạch phần độc hại trong từng ngụm nước thuốc Đinh Ninh uống.

Tuy những sợi tơ đen kia vẫn đang khuếch tán bên trong cơ thể như trước, nhưng đã biến thành dược lực cực kỳ tinh thuần, máu thịt thối nát lại lần nữa có sinh cơ bừng bừng, tỏa ra sức sống càng thêm kinh người.

Ngũ khí trong cơ thể Đinh Ninh bỗng nhiên càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí làm ngũ tạng của hắn cũng nhanh chóng bành trướng.

Ngũ khí điên cuồng tràn vào Khí Hải, lập tức đè ép làm Chân nguyên trong cơ thể hắn tản mát ra hào quang óng ánh.

Tịnh Lưu Ly chợt ngẩng đầu, vô cùng khiếp sợ nhìn Đinh Ninh.

Nàng cảm giác được, trong cơ thể Đinh Ninh như nhiều hơn năm đường Linh Mạch.

Năm đường Linh Mạch liên tục không ngừng phun ra linh khí.

Nàng hít sâu một hơi, ánh mắt rơi vào sợi tóc trên đỉnh đầu hắn.

Mái tóc trên đầu Đinh Ninh vốn trắng bệch, không biết là do Chân nguyên trong người hắn biến hóa, hay là do tác dụng của dược lực, có thể thấy bằng mắt thường, mái tóc đó đang khôi phục lại màu đen.

Nàng yên lặng nhìn biến hóa như thế, chậm rãi thở ra một hơi.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng tuyệt đối không thể tin tưởng lại có tốc độ tu hành như vậy trên đời.

Mặc dù bằng khả năng nghịch thiên của Cửu Tử Tằm cùng với Tục Thiên Thần Quyết, có thể tiếp nhận hoàn mỹ được bộ phận độc tố trong hai loại linh dược này; nhưng mùi vị lưu lại trong miệng của mỗi loại linh dược thì không thể nào tiêu trừ.

Nước thuốc cực đắng cực chát.

Thế mà ánh mắt Đinh Ninh lại càng toát ra vẻ bình tĩnh.

Khổ đau trong cuộc đời thường do bản thân tạo nên, nhưng nếu người khác gây đau khổ cho hắn, thì hắn hy vọng tương lai có cơ hội hoàn lại đầy đủ cho kẻ đó.

...

Ở nơi sâu trong hoàng cung Trường Lăng yên tĩnh mà cao quý, vài cây linh liên sinh trưởng ở Linh Mạch khẽ rung rinh giữa bầu trời trong xanh.

Cung nữ họ Dung kính cẩn đứng bên dưới Linh tuyền trì tử*, đối diện với nàng ta chính là nữ chủ nhân khiến hầu hết người Trường Lăng cực kì sợ hãi.

(*) Ao nhỏ được tạo thành từ dòng suối linh mạch

Khuôn mặt Hoàng Hậu vẫn hoàn mỹ không tỳ vết, không thấy bất kỳ cảm xúc nào rõ ràng, giống như thần linh.

- Tên thiếu niên Trần Phù Trần kia, chắc không phải là ngươi phái đi nhỉ?

Thị cũng không nhìn cung nữ họ Dung mà chỉ quan sát mấy đóa linh liên trắng noãn kia, phát ra thanh âm trong trẻo.

Dung cung nữ thành thật đáp:

- Không phải là nô tì phái đi!

Hoàng Hậu nhẹ gật đầu, nói:

- Ngươi không cần đáp ứng gặp hắn.

Dung cung nữ vâng lời đáp “Dạ”, Hoàng Hậu liền không nói thêm gì nữa.

Cung nữ họ Dung cáo lui đi khỏi thư phòng Hoàng hậu, nàng ta rất rõ ý tứ của thị, nhưng cũng bởi vì quá rõ ràng, chỉ một câu nói “Ngươi không cần gặp hắn” cũng đủ khiến cho nàng ta chút lạnh lẽo khó hiểu.

...

Đỉnh Mân Sơn.

Người đời không biết cái lạnh ở Mân Sơn đến từ đâu, lại càng không biết rất nhiều hàn khí ở đỉnh Mân Sơn bị một pháp trận kéo đến, dồn vào một chỗ, hình thành loại băng tinh lởm chởm trong phạm vi vài trượng.

Bên trong đống băng tinh lởm chởm này, có một căn phòng băng bị kiếm bổ ra một cách sơ sài, chính là chỗ ở của Bách Lý Tố Tuyết.

Mọi người đều biết tính cách Bách Lý Tố Tuyết quái gở, thủy chung sống tại nơi chí cao chí hàn* ở Mân Sơn. Hầu hết tu hành giả suy đoán hắn tu luyện công pháp hoặc kiếm ý cực hàn, chỉ có Bách Lý Tố Tuyết biết rõ không phải thế.

(*) Cực cao cực lạnh

Người thiên hạ không biết chính là không có tri kỷ, đồng thời cũng là lừa gạt người trong thiên hạ.

Giữa căn phòng băng, khóe miệng trắng như tuyết của hắn càng được băng giá tô điểm thêm, trên người hắn luôn có một loại ý vị tự giễu và đùa cợt nhàn nhạt.

Sau khi chậm rãi xem qua mấy cuốn hồ sơ, hắn tùy ý ném chúng sang một bên. Mấy cuốn hồ sơ này đã bị khí lạnh xung quanh bao trùm rất nhanh, đóng băng.

Hắn khẽ ngẩng đầu, đi ra ngoài.

Cách phòng hắn không xa có một thiếu nữ dáng người cao gầy đang đứng, chính là trưởng nữ Tạ Nhu của Tạ gia Quan Trung.

Tuy rằng phần lớn hàn khí trên đỉnh Mân Sơn hội tụ ở phòng băng của Bách Lý Tố Tuyết, nhưng cho dù chỉ có chút khí lạnh sót lại, cũng làm cho sắc mặt Tạ Nhu lạnh đến thâm đen, thân thể không ngừng run rẩy.

- Ngươi có tin kỳ tích có trên đời không?

Bách Lý Tố Tuyết nhìn Tạ Nhu, nhàn nhạt hỏi.

Đã đứng chờ trong cảnh băng thiên tuyết địa* này mấy canh giờ, Tạ Nhu bỗng nhìn thấy Bách Lý Tố Tuyết, lại nghe được câu nói vừa rồi, nàng ngạc nhiên hé miệng, hàm răng không ngừng va vào nhau, không biết nên nói gì.

(*) Trời băng đất tuyết

- Thật ra từ đầu đã không có cái gọi là kỳ tích!

Bách Lý Tố Tuyết cũng không chờ Tạ Nhu trả lời, chỉ liếc nàng một cái. Sau đó hắn nhanh chóng dời ánh mắt lên những đám mây trôi, lạnh lùng bảo:

- Dù đủ nghị lực và dũng khí, nhưng với thiên phú tu hành của ngươi, đỉnh phong cả đời này ngươi có thể đạt đến, chỉ sợ tối đa là Thất Cảnh.

Tạ Nhu vẫn chưa hiểu lời nói của hắn.

Nhưng lần này Bách Lý Tố Tuyết lại không nói tiếp nữa, mà là đợi nàng đáp lời.

Nàng vẫn không biết nên trả lời như thế nào, nhưng với tính cách của mình, khiến nàng rốt cuộc trả lời:

- Có thể tới Thất Cảnh cũng đủ rồi!

- Cho nên đây là lựa chọn của ngươi. Ngươi tin rằng không có cái gọi là kỳ tích, cũng không có thứ gọi là không cam lòng, chấp nhận điều này.

Bách Lý Tố Tuyết đơn giản phất tay, ý bảo nàng có thể rời đi.

Lúc Tạ Nhu vẫn còn ngẩn ngơ tại chỗ, hắn tiếp tục thản nhiên nói:

- Mân Sơn Kiếm Tông không chỉ có một loại phương pháp dùng đổi tài lực lấy tu vi, nhưng Đại Tần chỉ có một Tạ gia. May mà ngươi cũng không làm ta thất vọng, cho nên ngươi đi tìm Thanh Diệu Ngâm, y sẽ giúp ngươi đến Thất Cảnh, song cả đời này ngươi chỉ đạt đến Thất Cảnh.

Hô hấp của Tạ Nhu dừng hẳn lại, nhưng nàng cũng bắt đầu minh bạch ý tứ của Bách Lý Tố Tuyết.

- Cũng không cần phải gấp.

Bách Lý Tố Tuyết quay người, thanh âm trong trẻo mà đầy cao ngạo lạnh lùng tiếp tục truyền vào tai Tạ Nhu:

- Ngươi phải bế quan rất lâu ở Mân Sơn Kiếm Tông!

...

Ngay lúc Bách Lý Tố Tuyết quay người, cung nữ họ Dung đã đi đến hoàng cung thiên uyển của mình.

Mặc dù đã quyết định khoảng thời gian này luôn ở lại nội cung, nhưng nàng ta vẫn là một trong những người có tin tức linh thông nhất ở Trường Lăng.

Cho nên một số tin tức có liên quan đến Đinh Ninh, vẫn dùng tốc độ nhanh nhất không ngừng truyền đến tay nàng.

Nàng ta biết tu vi Đinh Ninh đã vượt qua Tứ Cảnh trung giai.

Biết Tịnh Lưu Ly bây giờ đang đi theo Đinh Ninh, thậm chí dường như còn là đệ tử của hắn.

Cũng biết bây giờ quần hào Quan Trung đã mang những vị thuốc lấy được đưa đến Mặc Viên. Tuy không rõ chúng rốt cuộc dùng để làm gì, nhưng chắn chắn có quan hệ với việc tu hành của hắn.

Hơn nữa thái độ hôm nay của Hoàng Hậu hiển nhiên làm nàng ta cảm nhận được áp lực cực lớn.

Thế nên lúc đi vào cái thiên uyển không người này, nàng ta nhịn không được thì thào một câu:

- Vì sao không buông tha cho ta?

Nhưng chỉ sau một hô hấp, trong lòng của nang ta bỗng hiện lên khuôn mặt Đinh Ninh, vang lên đáp án mà hắn sẽ nói:

- Ngươi cũng có buông tha Tiết lão đầu đâu!

Sự thật rất tàn khốc.

Trong đó rõ ràng lại có hàn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.