Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 4




Trong một túp lều tranh nhỏ, dưới chân núi, có hai người thiếu niên. Trác Mộc ngồi khoanh chân tĩnh tọa, chậm rãi thổ nạp, từng tia khí trắng nhàn nhạt từ trong mũi hắn tỏa ra theo từng nhịp thở, như hai con Bạch Long cuộn mình. Hoàng Thiên ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy thì hâm mộ không thôi, bèn lấy ra cuốn ngưng khí quyết mà Hắc Vũ đưa cho, đọc qua một lượt rồi làm theo.

Nó ngồi xếp bằng ngay ngắn, dựa theo hướng dẫn của ngưng khí quyết và Trác Mộc, tĩnh tâm, bài trừ tạp niệm đem ý niệm tập chung vào đan điền, chậm dãi thổ nạp. Cảm nhận từng đoàn khí lưu động qua lại, khiến cho cơ thể trở nên nhẹ nhàng, cảm giác mệt mỏi cũng vơi đi ít nhiều.

Vũ trụ khởi nguyên, Đại đạo hình thành, Thiên Địa đản sanh.

Đạo tự nó hỗn luân mà sanh thành lấy nó, sanh trước Thiên Địa, yên lặng trống không, đứng một mình mà chẳng nghiêng chẳng lệch, lưu hành khắp nơi mà chẳng mòn mỏi.

Đại đạo bản nguyên, diễn hóa năm mươi, ấy thế Thiên Địa xưa nay lại chỉ có thể hình thành bốn chín, thủy chung có một tia mà Thiên Địa mãi không thể nắm được. Âu cũng là một tia sinh cơ, lưu lại cho vạn vật chúng sinh. Tu tiên, tu đạo, tu chân chính là lợi dụng một đường sinh cơ đó, cướp đoạt tạo hóa, tự thành đại đạo, bổ sung khuyết thiếu của Thiên Địa.

Chỉ thấy trong đan điền của Hoàng Thiên lúc này đang có rất nhiều khí lưu, theo mỗi nhịp thở lại có một đoàn khí khác tràn vào, ngay sau đó sẽ có một đoàn khí bên trong bị đẩy ra. Nhưng nếu như quan sát kỹ hơn thì trước khi bị đẩy ra, từ đoàn khí sẽ có một tia rất nhỏ bạch sắc bị tách ra tích tụ trong không gian đan điền.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, nhiều tia bạch sắc tách ra sau mỗi lần thổ nạp ngưng kết lại với nhau đến một kích cỡ nhất định thì chậm dãi lưu động. Hoàng Thiên có thể mơ hồ cảm nhận tia bạch sắc kia di chuyển theo một đường rất lạ trong cơ thể. Theo như mô tả trong ngưng khí quyết thì tia bạch sắc chính là linh khí, còn con đường mà nó di chuyển trong cơ thể gọi là kinh mạch.

Hoàng Thiên vui mừng mở mắt ra, ngoài trời đã hửng sáng, đối diện là Trác Mộc đang cười cười.

- Cảm giác thế nào?

Trác Mộc tiến lại vỗ vai nó mà hỏi.

- Ta có thể cảm nhận được linh khí lưu động trong kinh mạch.

Hoàng Thiên hưng phấn nói.

- Bao nhiêu tia, bao nhiêu đường?

Trác Mộc nghe vậy thì cũng vui mừng không kém.

- Một tia, một đường!

Trác Mộc đang vui mừng nghe thấy vậy thì nụ cười hơi khựng lại.

- Chỉ một tia sao?

- Ừ, một tia… làm sao vậy?

Trác Mộc gượng cười, nói:

- Ha ha, không sao, chỉ là trong cơ thể có tới 12 đường kinh mạch chính, ngươi cần phải chăm chỉ thổ nạp mới có thể bước chân vào Luyện khí kỳ.

Hoàng Thiên nghe vậy thì gật đầu, thầm nhủ bản thân phải thật cố gắng.

Trác Mộc nhìn Hoàng Thiên mà thầm thở dài, hắn vốn là một kẻ có tư chất rất tầm thường, nhưng năm đó thổ nạp lần đầu tiên hắn đã có thể ngưng ra tám tia linh khí, cảm nhận ra tám đường kinh mạch. Hắn không nói ra chuyện này vì không muốn Hoàng Thiên thất vọng.

OoO

Thời gian nửa năm thấm thoát trôi qua, cuộc sống của Hoàng Thiên lặp đi lặp lại như thế, ngày tưới cây, đêm thổ nạp ngưng khí. Nhưng việc tu luyện càng về sau càng khó, khi nó ngưng tụ ra tia linh khí thứ tám, đan điền của nó giống như bão hòa, không thể tích tụ thêm linh khí nữa, theo đó mà nó cũng chỉ cảm nhận được tám luồng kinh mạch chính.

Hoàng Thiên đang ngồi bên suối, chậm dãi thổ nạp thì Trác Mộc từ xa chạy tới, nói:

- Hoàng Thiên, mau về chuẩn bị, Dạ Lan Thảo đã nở, tối nay chúng ta phải canh gác a.

Hoàng Thiên nghe vậy thì ngừng thổ nạp, đứng dậy đi theo Trác Mộc. Đi được một lát, một mùi hương nồng nàn thoảng qua làm tinh thần người ta sảng khoái. Chỉ thấy phía trước có một mảnh đất không lớn, trồng rất nhiều Dạ Lan Thảo, hoa của Dạ Lan Thảo có màu vàng, nở xòe ra rực rỡ. Trác Mộc đưa cho Hoàng Thiên một cây phủ nhỏ, miệng nói:

- Dạ Lan Thảo là chủ dược dùng để luyện Ngưng Khí đan, ngoài ra còn có tác dụng trị thương, khi nở tỏa hương rất xa, thu hút hắc lang, là dã thú cấp thấp, nhưng sống theo bầy đàn nên rất nguy hiểm, chúng ta phải cẩn thận”

Nắm chắc cự phủ trong tay, Hoàng Thiên cảm thấy hơi căng thẳng, cảnh giác nhìn xung quanh. Trác Mộc thấy vậy thì phì cười:

- ngươi không cần như vậy, ta nói vậy thôi, thực ra rất ít khi có dã thú xông tới, vì nơi đây nằm trong phạm vi sơn môn, dã thú cảm thấy nguy hiểm nên sẽ không dám lui tới.

Hoàng Thiên nghe thấy vậy thì thầm chửi tên khốn Trác Mộc, sao không nói sớm.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, hai thiếu niên ngồi xếp bằng bên đống lửa, chậm dãi thổ nạp. Xung quanh họ, Dạ Lan Thảo đung đưa trong gió, từng trận hương thơm theo làn gió khuếch tán ra xa, tràn khắp tinh không.

Không gian tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng gió thoảng qua tai nhè nhẹ, tiếng lá cây va vào nhau xào xạc.

Lúc này, xa xa trong màn đêm đột nhiên xuất hiện hai con mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm về phía Hoàng Thiên và Trác Mộc.

- Grao

Một tiếng rống kinh thiên vang lên khiến Hoàng Thiên và Trác Mộc từ trong tĩnh tọa giật mình tỉnh lại. Hoàng Thiên nhanh chóng nắm lấy cự phủ, nhìn về phía phát ra tiếng rống.

Chỉ nghe thấy từng tiếng rầm rầm vang lên như có người khổng lồ đang lao tới vậy. Âm thanh rầm rầm ngày càng gần, xuất hiện trước mắt hai người lúc này là một con gấu khổng lồ, cao hơn một ngũ (2m), toàn thân bao phủ bởi một lớp lông dày màu đen, nhiều chỗ bết lại, nếu nhìn kỹ thì đó là vết máu.

Dường như nó đang bị thương khá nghiêm trọng, trên đỉnh đầu chỉ còn một tai, tai bên kia như bị thứ gì đó chém mất, máu chảy xuống nhuộm đỏ cả khuôn mặt, kết hợp với đôi mắt đỏ ngầu khiến cho người kinh sợ.

- Con bà nó, Thiết Thương Hùng, yêu thú cấp một, tương đương tu sĩ Ngưng nguyên kỳ.

Trác Mộc nhìn chằm chằm vào Thiết Thương Hùng, không nhịn được mà chửi thề một câu. Tu vi hiện tại của hắn chỉ là Luyện khí kỳ tầng sáu, đấu với dã thú, hung thú còn được, chứ gặp yêu thú thì chết chắc. Cũng may là con thú này đang bị thương khá nặng, có thể liều mạng một phen.

Thiết Thương Hùng vốn là yêu thú, sinh sống bên rìa của Vạn Thú Sơn Lâm, hôm nay vô tình gặp phải một tên tu sĩ, đấu với hắn một trận đến lưỡng bại câu thương.

Nhưng tên tu sĩ kia rất giảo hoạt, lại có đan dược trị thương nên càng về sau càng chiếm thượng phong. Nó một đường bỏ chạy đến nơi này, ngửi thấy hương thơm của Dạ Lan Thảo thì chạy tới, muốn nhanh chóng trị thương, nhưng bị hai tên nhóc này chắn đường.

Thiết Thương Hùng giận dữ gầm lên, lao thẳng về phía Trác Mộc đang đứng. Trác Mộc thân thủ không tầm thường, khẽ đạp một cái, lắc người tránh khỏi. Nhưng yêu thú đâu đơn giản như thế, chỉ thấy Thiết Thương Hùng quay mạnh người, phất mạnh chi trước đập vào người Trác Mộc.

“Bịch” một tiếng, Trác Mộc trúng đòn hộc máu văng ra xa, quần áo trước ngực rách tơi tả, nhưng rồi nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt khó tin nhìn Thiết Thương Hùng, xem ra hắn đã coi thường yêu thú quá rồi. Dù là yêu thú bị thương thì cũng không là thứ mà hắn có thể khiêu chiến.

Thiết Thương Hùng sau khi đánh bay Trác Mộc thì vội vàng lao người về phía Hoàng Thiên còn đang kinh hoàng, nó muốn nhanh chóng xử lý hai tên nhóc này để còn trị thương.

- Hoàng Thiên cẩn thận.

Trác Mộc hét lên.

Thấy cánh tay của Thiết Thương Hùng ập tới, Hoàng Thiên vội vung cự phủ lên đón đỡ.

Rầm một tiếng, hai tay Hoàng Thiên bị lực phản chấn làm cho tê dại, cả người theo quán tính văng về phía sau. Khóe miệng ứa máu.

Thấy Hoàng Thiên bị đánh văng, Trác Mộc gầm lên, nắm chắc khúc côn trong tay, lao về phía Thiết Thương Hùng đánh xuống, nhưng không thể tổn thương chút nào đối với nó.

Bị đánh trộm, Thiết Thương Hùng quay phắt đầu lại, vẻ mặt càng dữ tợn, đánh một trảo về phía Trác Mộc. Trác Mộc nhún mình, nhảy vọt qua đầu nó nhưng bị nó dùng hai trảo bắt lại, hắn liền vung cây côn đập mạnh vào trảo của Thiết Thương Hùng đang nắm lấy chân mình.

Thiết Thương Hùng đau đớn buông ra, ném Trác Mộc ra xa khiến hắn lăn lộn mấy vòng rồi mới ổn định lại được thân hình. Ánh mắt hắn không rời khỏi Thiết Thương Hùng, nói với Hoàng Thiên:

- Hoàng Thiên, hai ta cùng lên, đánh mạnh vào những vị trí bị thương của nó, lên…

Nói đoạn hắn lại lao vào, Hoàng Thiên nghe vậy cũng bùng lên chiến ý, nắm lấy cự phủ lao vào vòng chiến. Theo lời của Trác Mộc, bọn họ cùng lên, đánh mạnh vào các vết thương trên cơ thể của Thiết Thương Hùng khiến vết thương ngày càng nặng hơn. Máu chảy nhuộm đỏ cả mặt đất.

Nhưng hai người cũng không tốt hơn là mấy, quần áo tả tơi, trên người có hàng chục vết thương, khóe miệng trào máu liên tục.

Thiết Thương Hùng giận giữ gầm lên, chỉ thấy thân thể vọt lên cao, lao về phía Trác Mộc đang đứng. Trác Mộc không kịp né, bị cả cơ thể to lớn đè lên, nếu không phải hắn là tu sĩ, thân thể mạnh hơn bình thường thì đã toi mạng rồi.

Nhưng tình thế hiện tại cũng rất nguy hiểm, hắn đang bị Thiết Thương Hùng đè lên, cái tay gấu khổng lồ đang giáng xuống. Thiết Thương Hùng như đang dồn hết sức lực vào một trảo này, muốn giết chết tên nhóc. Nếu bị một chảo này trúng người hắn không tan xác mới là lạ. Trác Mộc nhìn cánh tay gấu đang giáng xuống mà nở một nụ cười thảm.

- Phập.

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, Trác Mộc mở vội mắt ra, chỉ thấy cánh tay gấu đang giáng xuống bỗng khựng lại, trên đỉnh đầu nó bị một cự phủ ghim vào.

Hoàng Thiên đứng đó, hai tay cầm cự phủ, khuôn mặt đầy máu, ánh mắt dữ tợn đỏ ngầu. Nếu như quan sát kỹ một chút, dễ nhận thấy như trạng thái của nó có chút gì đó không được bình thường.

Cơ thể Thiết Thương Hùng đổ xuống. Trác Mộc thoát chết trong gang tấc, đẩy mạnh cái xác ra, nằm ngửa mặt lên trời mà thở. Hoàng Thiên rút cự phủ khỏi đầu của Thiết Thương Hùng, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Không gian xung quanh trở nên tĩnh mịch, mùi hương nồng nàn của Dạ Lan Thảo quện lại cùng mùi tanh của máu khiến cho người ta có cảm giác ghê rợn. Cuộc chiến kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.