Trọng Sinh Chi Bản Tính

Chương 33




Trần Kinh từ chỗ Ngũ Đại Minh thu được khá nhiều tư liệu liên quan đến nhà máy máy kéo Lâm Tinh, hắn nuốt cả quả táo nhìn một lần, đại khái đối với tình hình nhà máy máy kéo Lâm Tinh cũng hiểu biết.

Nếu muốn tiếp tục lý giải tình hình nhà máy, theo tư liệu khó có thể nhìn ra cái gì , chỉ có thể đi tiếp xúc người.

Trần Kinh tiếp xúc người đầu tiên là kỹ sư trưởng kỹ thuật sản xuất ô tô nhà máy máy kéo Lâm Tinh, người này gầy gầy, cái trán nhô ra, diện mạo rất cổ quái, tên là Đinh Mậu Dương.

Đinh Mậu Dương cũng có quan hệ với Ngũ Đại Minh, coi như là bị Ngũ Đại Minh lôi kéo, luôn luôn thông báo tin tức cho Ngũ Đại Minh.

Trần Kinh lúc gặp y, Đinh Mậu Dương sắc mặt thật không tốt, nói:
- Ngũ Đại Minh làm cái gì vậy? Như vậy không phải rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc) sao? Không cấp chúng ta Lâm Tinh trợ giúp, chúng ta còn có thể chống đỡ bao lâu? Nếu toàn bộ nhà máy suy sụp, nhiều công nhân viên chức như vậy thất nghiệp, tôi chẳng phải thành tội nhân?

Đinh Mậu Dương vừa nói chuyện, một đôi con người đen bóng vừa hướng mặt Trần Kinh, xem vẻ mặt kia của y, rõ ràng chính là ngại Trần Kinh rất trẻ, có chút chướng mắt.

Trần Kinh lúc trước chỉ biết này, Đinh kỹ sư trưởng có chút khó đối phó, đối mặt Đinh Mậu Dương chất vấn, hắn cũng không vôi. Chỉ có điều giải thích cho y, nói bí thư lần này rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc), chính là muốn cho lãnh đạo nhà máy máy kéo Lâm Tinh một liều thuốc mạnh, làm cho bọn họ chân chính cảm giác được nguy cơ.

Có nguy cơ, bọn họ lẫn nhau ích lợi lại không nhất trí, tự nhiên sẽ có mâu thuẫn và xung đột, cứ như vậy, phần tử không hợp pháp từ nội bộ bắt đầu tan rã, như vậy, giải quyết vấn đề nhà máy máy kéo Lâm Tinh, thời cơ sẽ chín muồi.

Đinh Mậu Dương có chút giật mình nhìn Trần Kinh, khóe miệng co rút nói:
- Nói so với hát nghe còn hay hơn, tôi như thế nào tin tưởng cậu?

Trần Kinh lắc đầu, nói:
- Anh có tin hay không tôi đều không quan hệ, anh không phải nơi nơi tuyên truyền giảng giải tin tức nhà máy máy kéo Lâm Tinh sao? Anh có thể cùng bọn họ tuyên truyền giảng giải, sẽ không thể cùng tôi giảng giải? Hay là anh cũng lo lắng bước rập khuôn theo Chu Ân Vũ?

Đinh Mậu Dương có chút thẹn quá thành giận, nói:
- Chu Ân Vũ là cái gì vậy? Hắn là chính mình không có tính cảnh giác, tôi có thể so cùng hắn sao? Nhưng thật ra người trẻ tuổi như cậu, nơi nơi hỏi thăm sự tình Lâm Tinh, tâm trí lại phải không chín chắn, đến lúc đó kinh động hấp dẫn, bước theo Chu Ân Vũ rất có khả năng.

Trần Kinh nhìn Đinh Mậu Dương giống một đầu sư tử phẫn nộ, trong lòng âm thầm buồn cười. Ngũ Đại Minh nói không sai, Đinh Mậu Dương thư sinh khí phách, thích biện luận, người tuyệt đối ngay thẳng.

Trần Kinh cũng không cùng y tranh luận, nói:
- Tốt lắm, Đinh tổng, không quan tâm bước hay không bước, anh nên theo tôi nói, tôi đại khái hiểu biết một ít tình huống mới được!

Đinh Mậu Dương đẩy đẩy kính mắt, dường như cảm thấy chính mình là người thắng, uống một ngụm trà, liền êm tai cùng Trần Kinh nói chuyện.

Ngũ Đại Minh rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc) khiến quản lý nhà máy máy kéo Lâm Tinh trở tay không kịp, nhất là giám đốc Thiệu Hồng Ngạn, giống một con chó hoảng sợ thẳng đến tỉnh thành tìm quan hệ, Thiệu Hồng Ngạn vừa đi, vốn có mấy cái dây chuyền sản xuất hiệu quả và lợi ích không tốt lắm dây, rõ ràng ngừng công.

Công nhân không có việc, tiền lương chỉ phát một nửa, có người liền gây rối, chính phủ không có cách nào khác náo loạn, ngay tại nhà máy náo loạn, nói nhà máy không công bình, vì sao cố tình liền đình bọn họ công, cho nên trong khoảng thời gian gần đây, lãnh đạo nhà máy tâm thần mỏi mệt, rất là lo lắng cố sức.

Đinh Mậu Dương chậc chậc nói:
- Ngũ Đại Minh thật đúng chính là chính khách, chiêu tổn hại như vậy chỉ có chính khách tài năng mới có thể nghĩ ra được, rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc), hy sinh nhiều như vậy ích lợi công nhân viên chức, mục đích là vì thay đổi chế độ xã hội nhà máy máy kéo, chiêu thức ấy gọi là gì? Chỉ thấy lợi trước mắt? Không đúng, không đúng...

Trần Kinh nói:
- Đinh tổng, mặc kệ là cái gì, tôi hỏi anh một câu, trước kia chính phủ hàng năm cấp nhà máy tiền điền lỗ thủng, công nhân viên chức lại chiếm được bao nhiêu lợi? Nhiều như vậy quốc tư xói mòn, đều chảy vào hầu bao công nhân viên chức?

Đinh Mậu Dương căm giận nói:
- Vậy ít nhất cũng so với hiện tại tốt hơn, như bây giờ kìm kẹp, dây chuyền sản xuất đình công, rất nhiều công nhân viên chức ngày qua ngày, cái đó và thất nghiệp có cái gì khác nhau?

Chuyện vừa chuyển, y nói:
- Tôi đã sớm nói qua với Ngũ Đại Minh, Thiệu Hồng Ngạn không phải cái thứ tốt, chính hắn ở vùng duyên hải có một nhà máy cơ giới tự động hóa. Lâm Tinh vài năm nay muốn làm một số nghiên cứu phát triển, đập vào vài chục triệu không ra thành tích, thành quả đó kỳ thật đều bị đi ra ngoài, mục tiêu hẳn là hắn muốn chính nhà máy này!

- Còn có, năm trước, ở thành phố yêu cầu Lâm Tinh bỏ đi một số sản nghiệp phụ thuộc không kiếm tiền, lúc ấy bán đi quốc tư thành phong trào, chúng ta Lâm Tinh có mấy cái dây chuyền sản xuất, cộng thêm một nhà máy phân hóa học, tổng cộng mới bán được ba mươi triệu, mà lúc trước đầu tư xây dựng nhà máy và dây chuyền sản xuất, chúng ta mất ba trăm triệu.

- Ba trăm triệu gì đó bán ba mươi triệu, như vậy xí nghiệp không thiệt còn có thiên lý hay không?

Đinh Mậu Dương càng nói càng kích động, y múa tay:
- Cậu nói chúng ta Lâm Tinh là cái cái gì? Chúng ta chính là một khối thịt béo, từ tỉnh đến thành phố, ai đều muốn dính ít khối thịt béo này. Cậu có biết chúng ta nhà máy một năm phí tiếp đãi bao nhiêu sao? Phí tiếp đãi chính là hơn mười triệu, mỗi ngày đến chỗ chúng ta khảo sát, học tập, điều tra nghiên cứu cá nhân và đoàn thể, nối liền không dứt, là gặt hái, thật sự là hao tài tốn của!

- Phải giải quyết vấn đề nhà máy máy kéo Lâm Tinh, chỉ có một con đường, phải trước hết tìm Thiệu Hồng Ngạn, sau đó lấy hắn làm đầu mối, tìm hiểu nguồn gốc, một đám sờ đi xuống, tự nhiên có thể tra ra thị phi!

Trần Kinh nghe được có chút bất đắc dĩ, kỳ thật Đinh Mậu Dương nói vậy, nói ra tiếng lòng của y.

Hiện tại Thiệu Hồng Ngạn này, đích thật là có vấn đề, hẳn là muốn bắt y khai đao...

Trần Kinh nâng chén trà lên uống một ngụm, trong đầu lại nghĩ tới trước khi gặp Đinh Mậu Dương, đã gặp người nhà Chu Ân Vũ.

Vợ Chu Ân Vũ và con gái, còn có đứa nhỏ, bởi vì Chu Ân Vũ chết chịu áp lực thật lớn, dù sao Chu Ân Vũ chết kiểu này rất không rõ ràng.

Mà trong đó, con gái Chu Ân Vũ Chu Phương Đình cũng kiên quyết cho rằng cha cô chết là có vấn đề.

Cô cùng Trần Kinh liệt kê trước khi Chu Ân Vũ chết, đã bị các phương diện uy hiếp, có một lần, cô ở nhà tiếp điện thoại, liền nhận được người khác uy hiếp, bảo Chu Ân Vũ cẩn thận một chút, bằng không phải khiến cho y thân bại danh liệt.

Ngoại trừ uy hiếp điện thoại, Chu Phương Đình còn khăng khăng, cha cô chưa bao giờ tiến vào hộp đêm như vậy, hơn nữa bình thường tan ca đều rất đúng giờ, duy nhất chỉ có ngày gặp chuyện không may đó, y vẫn không trở về, di động cũng tắt máy, thư ký thậm chí cũng không biết y đi đâu.

Chu Phương Đình nói đến kích động, thậm chí bùm một tiếng, quỳ gối Trần Kinh trước mặt, khóc nói:
- Chú Trần tôi biết chú là Ngũ bí thư phái tới. Cha tôi ở nhà nói qua, Ngũ bí thư làm đại sự , đi theo Ngũ bí thư, nhất định không sai được.

- Hiện tại, có người thiết kế sát hại cha tôi, ngài nhất định phải chủ trì công đạo, trả lại trong sạch cho cha tôi!

Chu Phương Đình chính trực thanh xuân, liều lĩnh tiến lên ôm Trần Kinh, khiến Trần Kinh có chút xấu hổ, trong lòng lại nặng trịch.

Hắn trước đây thiết tưởng là không có sai, Chu Ân Vũ là Ngũ Đại Minh lôi kéo, Ngũ Đại Minh muốn lợi dụng Chu Ân Vũ làm cửa đột phá, Chu Ân Vũ bị chết!

Đối với Ngũ Đại Minh mà nói, đối thủ là trực tiếp khiêu khích và làm nhục, loại to gan lớn mật, ngạo mạn không chịu nổi này, đích xác làm cho người ta khiếp sợ đồng thời, lại làm cho người ta phẫn nộ.

Chuyện này cũng khiến Trần Kinh hiểu, vì sao Ngũ Đại Minh bảo chính mình xâm nhập hiểu biết Lâm Tinh, Ngũ Đại Minh trong khung mặt kia cố chấp nhất và không chịu thua sức mạnh, y quyết định bất kể như thế nào cũng không sẽ bỏ dở nửa chừng, không để nhà máy máy kéo Lâm Tinh chìm xuống đáy biển, Ngũ Đại Minh sao có thể làm ngơ?

Gần như ở trong nháy mắt, Trần Kinh liền cảm thấy trên vai có áp lực, đừng coi thường một nhà máy máy kéo, đây chính là một nhà máy lớn có mấy ngàn công nhân viên chức, là danh thiếp của thành phố Đức Cao. Nếu nhà máy có chuyện, muốn làm không rõ ràng, cuối cùng khiến một nhà máy lớn mấy ngàn người ầm ầm đóng cửa , Trần Kinh chính mình có cảm giác chịu tội.

Trước khi gặp Đinh Mậu Dương, Trần Kinh còn gặp qua Hồ Lệ, Hồ Lệ chính là bởi vì nguyên nhân y và Trần Kinh gần gũi, bị Chương Hóa Quang cô lập, một số trung tâm Phòng Công an, hắn đều không gặp được.

Trần Kinh muốn gặp người nhà Chu Ân Vũ, đều là Hồ Lệ nghĩ rất nhiều biện pháp mới an bài được, trước mắt tình thế, đối với Trần Kinh mà nói, là ác liệt trước nay chưa có!

Khách sạn Quốc tế, Mãn Phó trưởng ban thư ký ngậm thuốc lá, bên cạnh mỹ nữ cùng ngồi, đang cùng vài ông bạn già thành thế Trường Thành, trên mặt bàn, đặt rất nhiều tiền, rất là đáng chú ý.

- Phó Trưởng ban thư ký, vận may tốt lắm a, phỏng chừng hôm nay thắng được gần một trăm ngàn đi!
Y hạ thủ, một người đàn ông gầy gầy cười hì hì nói.

Mãn Diên Ba cười cười, nói:
- Tiểu tử cậu vận may cũng không tồi, phong thuận thay phiên chuyển, cậu thắng nhiều như vậy, hướng tôi bên này chuyển một chút không phải bình thường sao?

“ Soạt, soạt! “ Một tiếng, cửa bị đẩy ra.

Mấy người đồng thời ngẩng đầu, Thiệu Hồng Ngạn từ cửa chính đi vào.

Y vừa vào cửa, vài người chơi mạt chược đều đứng dậy, cung kính nói:
- Thiệu tổng!

Mãn Diên Ba nhìn Thiệu Hồng Ngạn liếc mắt một cái, không có lên tiếng, Thiệu Hồng Ngạn hướng mấy người kia khoát tay nói:
- Đi, đi, tôi và Phó Trưởng ban thư ký có chuyện cần nói, các người đều đi trước đi!

Mấy người cả trai lẫn gái vừa thấy Thiệu Hồng Ngạn sắc mặt không tốt, đều đứng dậy hướng cửa đi ra, trong chốc lát, không còn ai trong phòng!

Thiệu Hồng Ngạn trên mặt gượng cười, nói:
- Mãn Phó Trưởng ban thư ký, quấy rầy của hưng phấn chơi bài của cậu, ngại ngùng!

Mãn Diên Ba cười ha hả, sắc mặt có chút khó coi. Thiệu Hồng Ngạn trên mặt tươi cười dần kiềm chế, nói:
- Lão Mãn, có chuyện này tôi nói với cậu, vị trí giám đốc nhà máy máy kéo Lâm Tinh, tôi làm không được. Cậu đi báo cho phó bí thư Phương, tôi sắp tới sẽ từ chức!

Mãn Diên Ba cả kinh, nói:
- Lão Thiệu, anh làm cái gì vậy? Nghĩ muốn bỏ của chạy lấy người? Anh này không phải đá hậu sao?

Thiệu Hồng Ngạn gân cổ, nói:
- Tôi đá hậu thì thế nào? Ngũ Đại Minh kìm kẹp chết nhà máy Lâm Tinh của chúng ta, tôi một phân tiền không có, một cái bát lớn như vậy có thể thay đổi là thay đổi được sao? Hiện tại mấy ngàn người há mồm chờ tôi, tôi cũng không phải Tôn Ngộ Không, có thể biến ra tiền?

- Chúng ta làm xí nghiệp là tàn khốc như thế, không có tiền, sẽ không có người làm việc , sống cũng chưa phạm người, giám đốc như tôi này còn có cái giá trị tồn tại gì?

- Việc này tôi không dám hứa hẹn với anh, tôi phải đi báo cáo!
Mãn Diên Ba nói.

Thiệu Hồng Ngạn nhíu mày nói:
- Cậu phải báo cáo khẩn trương lên, đừng thất thần, lửa cháy đến nơi, cậu còn ngẩn ngơ cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.