Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 20




Tiểu yêu kia ước chừng năm, sáu tuổi mặt đầy nước mắt hòa cùng máu, liên tiếp trả lời: ” Không có… Không có…” Nàng không hiểu vì sao con người phải giết yêu ma, vì sao nàng vừa mới ra khỏi cánh rừng đã gặp chuyện này. Nàng vốn chỉ tính xem thế giới bên ngoài nhưng hiện tại lại… Chẳng lẽ đúng như yêu ma nhiều tuổi kia nói, con người là kẻ thủ của yêu ma sao?

” Không có vậy thì tốt.” Dịch Thủy Phong lấy chiếc khăn tay trong ống tay áo lau vết bẩn trên mặt tiểu yêu, đồng thời dùng linh lực trị vết thương trên thân.

” Ngươi đang làm gì vậy?” Tên pháp sư trừ yêu kia vô cùng kinh ngạc trước hành động của Dịch Thủy Phong.

” Ngươi không nghe à? Nàng nói nàng chưa từng giết người.” Nàng nói.

” Vậy thì sao?” Đối với hắn có giết người hay không cũng chả liên quan, yêu nói gì thì vẫn là yêu nhất định phải tiêu diệt, ” Ngươi còn như vậy đừng trách ta không khách khí.” Hắn tức giận quát.

Không để ý tới lời cảnh cáo của đối phương, Dịch Thủy Phong tiếp tục chữa trị vết thương cho tiểu yêu.

Tên Pháp sư giận dữ, cầm kiếm trong tay bổ về phía Dịch Thủy Phong.

Ánh mắt Dịch Thủy Phong hơi chuyển, cổ tay nhấc lên, ” Thuẫn!” Thoáng chốc phạm vi xung quanh với tâm là tay nàng hình thành một bức màn trong suốt, ngăn cản sự tiến công của hắn.

” Ngươi…” Tên kia trợn trừng mắt, có thể nhanh chóng phát động thần chú, hơn nữa ở tuổi kia theo hắn hay biết chỉ có một Pháp sư như vậy…” Ngươi là Dịch gia Dịch Thủy Phong?” Hắn hỏi.

” Ngươi biết ta?” Ánh mắt nàng thoáng lạnh, tản ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

” Ta… Ta…” Trong đầu hắn thoáng hiện hình ảnh Dịch Thủy Phong đã từng trừ yêu, trời ạ! Hắn… Hắn vốn không phải đối thủ của nàng!

Đột nhiên hét một tiếng, tên Pháp sư quăng kiếm bỏ chạy.

Dịch Thủy Phong quay đầu nhìn tiểu yêu vẫn còn đang suy yếu nói: ” Về rừng rậm đi, đừng bao giờ bước ra bên ngoài nữa.”

Tiểu yêu cố gắng mở to cặp mắt sưng húp, ” Vì sao…con người nhất định phải giết yêu ma vậy?”

” Ta cũng không rõ.” Nàng cười nhạt lắc đầu, ” Có điều chỉ cần ngươi không làm chuyện gì có hại tới con người thì ta sẽ không giết ngươi.”

Trong mắt tiểu yêu nổi lên một tầng sương mù, rơm rớm nước mắt, ” Ta… Ta chỉ muốn cùng chung sống vui vẻ với con người thôi mà…” Bởi vì nàng không quên được, lúc nàng còn nhỏ có một cậu bé đã cứu nàng ra khỏi bẫy của thợ săn, nàng không quên được ánh mắt đau lòng của cậu bé ấy khi nhìn vết thương của nàng, giúp nàng băng bó. Lúc ấy nàng chỉ là một con báo bình thường, vì sao lúc nàng có thể hóa thân thành người thì mọi chuyện thay đổi thế này.

Dịch Thủy Phong nhẹ nhàng vuốt tóc tiểu yêu, ” Có lẽ chờ mấy trăm năm, mấy ngàn năm nữa thì con người có thể chung sống với yêu ma.” Hiện tại nàng và Phân Huyễn là bước đầu tiên.

Dịch Thủy Phong đứng lên bước về phía Phân Huyễn, ” Phân Huyễn, hình như ta hơi mệt.” Nàng nói. Vừa rồi linh lực tiêu hao khiến nàng có cảm giác toàn thân vô lực.

Hắn không nói gì bước tới ôm nàng, đi khỏi tầm mắt của tiểu yêu.

Người và yêu cùng chung sống?

Hắn không quan tâm có thể chung sống hay không, hiện tại hắn chỉ cần có nàng thôi!

Ban đêm trên núi hơi vắng lặng, nhất là tối nay.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, Dịch Thủy Phong vò vò quần áo, trong đầu vẫn ẩn hiện ánh mắt ngập nước của tiểu yêu ban sáng.

” Phân Huyễn, người và yêu có thể chung sống không?” Nàng hỏi hắn ở bên cạnh.

” Không biết.”

” Ừ ha, không biết.” Nàng cảm thán, chuyện tương lai đâu có ai biết trước, ” Hơi lạnh thì phải.” Nàng thì thào.

” Ngươi lạnh?” Hắn hỏi.

” Ừ.” Nàng gật đầu.

Phân Huyễn giơ tay lên, một ngọn ngân hồ hỏa quay chung quanh bọn họ, tản ra ánh sáng và hơi ấm.

” Tiện lợi quá.” Dịch Thủy Phong lẩm bẩm trong miệng, không phản đối kiểu sưởi ấm này, ” Phân Huyễn, ta còn chưa xem nguyên hình của ngươi.” Nàng nói đột ngột.

Hắn hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn nàng, ” Ngươi muốn xem nguyên hình của ta?”

” Có được không?” Nàng cười dò hỏi.

Hắn hơi híp mắt nhìn nàng, ” Trước giờ chưa từng có ai thấy nguyên hình của ta.”

” Ta cũng nghĩ như vậy.” Nàng gật đầu đồng tình.

” Ngươi thực sự muốn xem?”

” Truyền thuyết nói… Cửu vĩ hồ rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến tim người khác run rẫy, có ánh sáng phát ra từ bộ lông, còn có chín cái đuôi dài, chúng rất thông minh hơn nữa lại cao quý, là nhánh hồ tộc cao quý nhất.” Nàng lẩm bẩm.

Hắn mím môi, quyết tâm nói nói: ” Nếu ngươi thực sự muốn xem vậy thì cứ xem ta là được.”

Dịch Thủy Phong ” Xì” phì cười, xem hắn? Câu này hơi lạ, có điều…” Ngươi là yêu ma duy nhất của ta.” Nàng cũng nhấn mạnh câu trả lời của mình.

Ngay sau đó, một trận gió cuồn cuộn nổi lên, ngân hồ hỏa tỏa ra sau đó từ bạc chuyển thành sắc xanh trắng. Sức gió tư từ giảm dần, Dịch Thủy Phong miễn cưỡng mở mắt, trước mắt nàng một mảnh màu bạc.

” Lớn…lớn quá…” Nàng lúng ta lúng túng, không ngờ nguyên hình của hắn lại lớn như thế, cao gấp hai người nàng, đủ chèn gian phòng trước kia nàng sống. Đây chính là hồ yêu một vạn ba ngàn năm? Thân hình hắn lớn dần theo năm tháng à, ” Có chút khác biệt so với tưởng tượng của ta.” Nàng nói, đưa tay vỗ về túm lông bạc trên đùi hắn.

Đôi đồng tử màu vàng ngóng nhìn nàng, Phân Huyễn mở miệng nói: ” Đủ chưa?”

” Đương nhiên chưa đủ.” Nàng bướng bỉnh nhấc làn váy lên chạy ra phía sau hắn, bắt đầu điếm số đuôi, ” Một, hai, ba…tám, chín! Trời ạ, thực sự có chín cái đuôi này!” Nàng kêu lên giống như phát hiện chuyện gì mới mẻ.

Hắn nhăn mày, bắt đầu hơi hối hận đã cho nàng xem nguyên hình của mình.

Đột nhiên Dịch Thủy Phong cố hết sức nâng một cái đuôi trong đám đó lên, kề bên má nhẹ nhàng vuốt ve, ” Ấm quá, mềm thiệt.” Sướng quá đi. Vừa khen vừa nhắm mắt hưởng thụ cảm giác mềm mại của lông hồ ly.

Cơ thể bắt đầu nóng lên, hơi ửng đỏ. Phân Huyễn khó khăn xoay đầu, thân thể gục xuống trên mặt đất. á há há =]]

Nhìn thấy Phân Huyễn nằm phịch dưới đất, Dịch Thủy Phong thuận tiện bò lên lưng Phân Huyễn sau đó xoay sở kiếm chỗ thỏa mái nhất nằm, ” Thật sảng khoái…” Nàng nói rồi nhắm nghiền mắt.

Phân Huyễn chỉ biết ngắm nhìn dung nhan nàng. Nhìn thấy nàng dường như chôn toàn bộ cơ thể trong bộ lông trắng của mình hắn có cảm giác thỏa mãn không thể tưởng tượng.

Khuôn mặt nàng lúc ngủ khiến hắn có cảm giác muốn bảo vệ nàng, không muốn quấy rầy.

Tâm trạng này mãnh liệt vô cùng.

” Chớ có quên…những lời nàng vừa nói…” Hắn thấp giọng nói với người đang ngủ say…

Chạng vạng ngày hôm sau Dịch Thủy Phong và Phân Huyễn đến kinh thành.

Để Phân Huyễn ở lại một khách sạn, Dịch Thủy Phong một mình về Dịch gia.

Cánh cổng khép kín, phía trên cao treo một tấm bảng viết hai chữ ” Dịch phủ”. Hơi cười cười Dịch Thủy Phong yên lặng bay qua tường tiến vào Dịch phủ.

Dưới ánh nến, mấy bóng người đứng trên đại đường.

” Sao bây giờ còn chưa có tin tức?” Dịch Thiên đi qua đi lại không ngừng, khuôn mặt lo âu.

” Đại ca.” Dịch Đức ở bên cạnh lên tiếng, ” Huynh nói xem, có phải Phong Nhi vờ nói đồng ý rồi bỏ chạy khỏi thành Phương Châu không?” Dù sao một Pháp sư trừ yêu bình thường chỉ cần nghe đến tên Cường Nguyệt hay Sở Trần đều bị dọa cả người phát run.

” Chuyện này…” Dịch Thiên trầm ngâm.

” Theo ta thì…” Dịch Nhân lên tiếng, ” Với cá tính của Phong Nhi, nếu như đã đồng ý thì nó sẽ làm, sở dĩ đến giờ vẫn chưa có tin tức ta xem chừng…” Hắn bỏ dở câu nói, hắn không nói ra bởi vì đối với nhà họ Dịch đó không phải là tin tức tốt.

” Ý huynh là…” Dịch Đức híp híp mắt, ” Phong Nhi đã bị Cường Nguyệt hoặc giả Sở Trần giết?”

” Rất có khả năng.” Dịch Nhân gật đầu, ” Nếu không thì đã có tin gì rồi.”

” Nhưng nếu Phong Nhi mà chết thì chúng ta nên ăn nói thế nào với nhiệm vụ mà trên giao cho đây?” Dịch Đức kêu lên.

” Đệ đệ!” Dịch Thiên trầm giọng nói, ” Hiện tại chuyện gì cũng không được làm.”

” Nhưng mà đại ca, lỡ như…”

” Không có lỡ như, Phong Nhi nhất định có thể thành công.” Dịch Thiên quát, bởi vì hắn cự tuyệt suy nghĩ có cái gì gọi là lỡ như.

” Đúng vậy. Phong Nhi có năng lực mạnh nhất trong vòng mấy trăm năm qua ở Dịch gia, không thể nào không trừ được Cường Nguyệt hay Sở Trần.” Dịch Nhân hòa giải, ” Chỉ cần trừ một trong hai yêu này Dịch gia sẽ vinh hoa phú quý, thăng chức nhanh chóng, sắp tới rồi.”

Mộng phú quý ai chẳng hướng tới.

Lời của Dịch Nhân khiến mặt của Dịch Thiên và Dịch Đức hòa hoãn dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.