Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 17




Khí tức của máu vờn quanh nơi này.

Dịch Thủy Phong bất chấp vết thương trên người, chỉ biết ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt. Trực giác mách bảo nàng, yêu ma trước mắt chính là Phân Huyễn, chính là…Phân Huyễn đã từng ở bên cạnh nàng, tuy cao ngạo nhưng không lạnh lùng.

Còn bây giờ…cả người hắn tỏa ra khí tức băng lãnh khiến không ai dám đến gần, phảng phất như đang xây một bức tường vô hình vậy.

” Mùi nồng quá.” Nhăn mày, nam tử lên tiếng.

” Hả?” Cường Nguyệt và Sở Trần đồng thời sửng sốt, không hiểu ý của thủ lĩnh.

” Mùi máu nồng quá.” Hắn nói.

Cường Nguyệt nhanh chóng nói: ” Để thuộc hạ lập tức xử lý nữ nhân này.” Tuy rằng máu của nàng ta khá ngon nhưng nếu gây khó chịu cho thủ lĩnh thì chỉ đành bỏ qua hương vị này thôi.

Bất ngờ, Cường Nguyệt chưa kịp ra tay tạm biệt mỹ vị thì thủ lĩnh đã bước đến bên cạnh đối phương.

Nam tử nhìn Thủy Phong ngồi trên mặt đất: ” Ngươi biết hiện tại chỉ cần ta động một ngón tay, ngươi sẽ phải chết không còn nghi ngờ gì? ” Đúng thế, hiện tại hắn muốn giết nàng quả thực dễ như trở bàn tay.

” Ta biết.” Nàng hơi phí sức gật đầu. Lúc trước đánh nhau tiêu hao quá nhiều sức thế cho nên bây giờ nàng muốn nhấc một ngón tay cũng không có sức lực.

Hắn nhìn nàng chằm chằm lại không nhìn thấy một chút sợ hãi nào với cái chết từ ánh mắt nàng.

” Ngươi có hối hận không?” Hắn hỏi, hỏi câu chỉ có hai người mới hiểu.

Hối hận? Ánh mắt Dịch Thủy Phong trở nên mông lung. Nếu ngày đó nàng không dùng pháp thuật ngăn cản Phân Huyễn, nếu ngày đó nàng cứ trơ mắt nhìn Thủy Vũ và biểu ca chết trước mặt mình thì nhất định nàng sẽ hối hận.

Cho nên nàng…” Ta không hối hận.” Nàng miễn cưỡng cười trả lời.

” Ngươi…” Con ngươi màu vàng đột nhiên trừng lớn, sự bình tĩnh, lạnh lùng vốn toát ra từ người hắn chợt trở nên lo lắng, ” Tốt lắm, đây chính là câu trả lời của ngươi!” Người mà hắn ngày đêm nhớ mong, làm đảo loạn tất cả suy nghĩ của hắn, lại cho hắn câu trả lời nàng ta không hối hận.

Nàng khó khăn vung tay lên muốn bắt được hắn vạt áo, ” Phân Huyễn, là ngươi phải không?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.

” Là ta.” Mắt hắn nhìn chằm chằm miệng vết thương vẫn đang tiếp tục đổ máu của nàng còn bàn tay yên lặng nắm lấy cổ nàng.

Khóe miệng Dịch Thủy Phong nở nụ cười ngọt ngào. Cứ thế này mà đến với cái chết nhỉ. Vốn tưởng rằng nàng luôn bị trời cao vứt bỏ, không ngờ rằng bản thân hôm nay được quan tâm một ngày, ” Có nhớ ta đã từng nói, có thể chết trong tay của yêu quái mà mình thích cũng là một chuyện hạnh phúc? Phân Huyễn, có thể nhìn thấy ngươi thật là tốt.”

Hắn nhìn khuôn mặt vẫn không có biểu cảm của nàng. Tốt à? Nàng bảo gặp hắn, người sẽ lấy mạng nàng là tốt?

Phảng phất như trên thế giới này không có gì khiến nàng lưu luyến cả!

” Ngươi muốn cứ thế này mà chết?” Hắn oán hận, lạnh giọng hỏi. Từ ngày đầu tiên quen nàng hắn đã không có cách nào khống chế được nàng.

” Không sao cả.” Sống hay chết cũng chỉ là ở lại thế gian này vài năm mà thôi, ” Tuy…ngươi đã mạnh hơn ta nhưng trong lòng ta, ngươi vẫn yêu ma của ta, chỉ thuộc về ta mà thôi. Cho nên ngươi có thể mạnh hơn ta thật là tốt…thật sự rất tốt, như vậy…ta mới không thể làm ngươi bị thương, ngày hôm đó…không có làm ngươi bị thương…thật là tốt…” Thì thào xong, Dịch Thủy Phong chậm rãi khép hai mắt lại.

Mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi, do máu đã chảy nhiều quá? Muốn đi ngủ, cứ thế này mà ngủ bên cạnh Phân Huyễn đi.

Sau đó… Vĩnh viễn vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

Cứ như bây giờ, dùng cách hạnh phúc này để kết thúc cuộc đời không hạnh phúc của nàng đi.

Phân Huyễn…những tháng năm dài đằng đẵng sau này hắn có nhớ tới nàng không nhỉ? Nếu như có thể nàng hi vọng hắn nhớ nàng. Cho dù chỉ là một góc trong trái tim hắn, nàng cũng hi vọng có sự tồn tại của mình.

Ngón tay thon dài chậm rãi rời cổ nàng, cánh tay hắn tiếp được thân thể nàng đang ngã xuống.

” Thủ lĩnh!” Cường Nguyệt và Sở Trần kêu lên.

” Chuyện của ta và nàng ấy không cần các ngươi phải nhúng tay.” Nói xong một câu hắn cúi người, ôm lấy Dịch Thủy Phong.

Cùng với những ngọn ngân hồ hỏa cuồn cuộn nổi lên, Phân Huyễn ôm Dịch Thủy Phong biến mất trước mặt Cường Nguyệt với Sở Trần.

” Chuyện này…chuyện này là thế nào?” Cường Nguyệt chớp mắt mấy cái, không dám tin hỏi lại.

Sở Trần nhún vai, ” Xem ra lúc thủ lĩnh ‘Thụ kiếp’ đã thu được kinh nghiệm không tầm thường.”

Cho nên thoạt nhìn mới không giống với trước kia.

Tuy rằng lạnh lùng…nhưng đã có sự lưu luyến tồn tại.

****

Dung nhan thanh tú bây giờ đã tái nhợt. Do mất máu quá nhiều? Hay là đoạn đường này quá mệt nhọc?

Lẳng lặng nhìn Dịch Thủy Phong đang nằm trên chiếc giường phủ nhung trắng, Phân Huyễn lộ vẻ thương tiếc. Năm tháng dài đằng đẵng đã khiến hắn dần dần quên lãng ái tình, một lòng chỉ muốn nâng cao cảnh giới tu hành. Nhưng sự xuất hiện của nàng đã đánh rách tơi tả trái tim băng giá của hắn, khiến hắn không biết phải làm sao, khiến hắn cứ như thế mê luyến.

” Phong Nhi, nàng muốn ta phải đối xử với nàng như thế nào đây?” Giọng nói lạnh lùng ấy đang hỏi nàng hay đang tự hỏi mình?

Đáng tiếc người đang ngủ say kia không thể đưa ra câu trả lời.

Nhẹ nhàng hạ tầm mắt, Phân Huyễn cẩn thận đẩy quần áo của Thủy Phong ra, miệng vết thương nơi bả vai tuy đã được ép ngừng máu nhưng trên da thịt trắng nõn ấy vẫn còn lưu lại vết máu.

” Máu của nhân loại quả nhiên rất bẩn.” Hắn nói, sau đó chậm rãi cuối đầu, khẽ liếm vết máu trên vai nàng. Đối với hắn mà nói chỉ có máu của nàng là ngoại lệ, là dòng máu duy nhất hắn khát khao tiếp cận.

Dịch Thủy Phong mơ mơ màng màng ngủ say, dường như trong lúc ngủ có người dịu dàng chăm sóc nàng.

Là ai? Mái tóc màu bạc ấy…đôi mắt màu vàng ấy…

Bỗng nhiên mở mắt ra, theo bản năng nàng muốn ngồi dậy nhưng vì vết thương trên vai khiến nàng nhăn mi.

Đau!

Lấy ta đỡ bờ vai đang băng bó, nàng ngồi dậy.

Quần áo trên người đã được thay sang bộ khác, là bạch y của hắn! Xem ra hắn rất thích màu trắng bởi vì đập vào mắt nàng hiện tại có hơn phân nửa đều là màu trắng.

” Là ngươi giúp ta đổi y phục?” Tuy rằng biết rõ vấn đề này có hỏi cũng như không nhưng Thủy Phong vẫn mở miệng hỏi Phân Huyễn đang nhắm mắt ngồi thiền ở bên cạnh.

” Ừ.” Nhẹ nâng đuôi mắt, hắn đáp lại một tiếng.

Khóe miệng nàng chợt nở nụ cười, ” Vì sao không giết ta?”

” Ta không thích bị máu của nhân loại dính vào người.” Hắn tùy tiện nói lý do.

” Thật à?” Nàng nghiêng đầu, nhìn hắn đánh giá, ” Hay là ngươi vốn không muốn giết ta?”

Lời nói của nàng giống như ngòi nổ đốt ngọn lửa giận trong lòng hắn lên, ” Vì sao ta lại không muốn giết ngươi? Ta có quá nhiều lý do để giết ngươi!” Hắn đứng dậy, bước đến trước mặt nàng, nhìn nàng một cách dữ tợn, ” Ngươi là người đầu tiên dám phản bội ta, dám bất kính với ta, thậm chí ngươi còn dám trả lời rằng ngươi không hối hận. Quả thực ta có quá nhiều lý do giết ngươi.”

” Vậy thì… tại sao ngươi lại không giết?” Nàng lẳng lặng hỏi.

” Ta…” Hắn đột nhiên cứng người, quay đầu đi một cách bối rối. Đứng trước mặt nàng, hắn luôn giống như chất lỏng trong suốt vậy, không thể nào trốn tránh, ” Ngươi thích nhìn thấu ta vậy à?” Nàng cúi đầu, đưa tay giữ chặt bàn tay của hắn đang đặt phía bên phải nàng, ” Bàn tay đẹp quá, đây là bàn tay lúc trưởng thành của ngươi?” Nàng đột ngột hỏi. Đồng thời giống như một đứa trẻ so sánh bàn tay của hai người ai to, ai nhỏ.

Phân Huyễn mấp máy môi lại không rút tay về. Bàn tay nàng mềm mại, lạnh buốt khác hẳn với với bàn tay ấm áp của hắn.

” Không hỏi vì sao ta lại biến thành thế này sao?” Hắn hỏi.

Nàng chớp chớp đôi mắt phượng trả lời: ” Ta hỏi thì ngươi có trả lời không?” Nàng nghĩ muốn nói hay không là tùy ý hắn, nếu đó không phải chuyện nàng có thể biết vậy hà cớ gì nàng phải tìm hiểu.

Hắn nâng tay lên, một ngọn hồ hỏa màu xanh trắng xuất hiện trong lòng bàn tay, ” Trước giờ ngươi từng nhìn thấy hồ hỏa sắc xanh chưa?”

“… Không có.” Nàng kinh sợ lắc lắc đầu, tuy sớm biết hắn không giống người thường nhưng vẫn không ngờ hắn lại có được sắc hồ hỏa này, “Bạch thanh sắc” là cảnh giới cao nhất của hồ hỏa trong truyền thuyết.

Hơn nữa, không phải tất cả hồ yêu đều có thể tu luyện “Bạch thanh hồ hỏa”, theo lời đồn chỉ có chủng tộc hồ yêu cấm kỵ — Cửu vĩ hồ yêu mới có thể luyện “Bạch thanh hồ hỏa”. Mà thời gian…là muôn đời trở lên.

” Ngươi…” Thân thể đột nhiên đông cứng, nàng nhìn hắn, không dám tin đó là sự thật, ” Ngươi là Cửu vĩ hồ?”

Hắn cười nhạo một tiếng, ” Hóa ra ngươi cũng nghe lời đồn về Cửu vĩ hồ.”

” Vậy ngươi đã tu luyện bao nhiêu năm rồi?”

” Một vạn ba ngàn năm.” Hắn đáp.

Năm tháng dài đằng đẵng…Dịch Thủy Phong hạ mi mắt che kín sửng sốt của mình. Hóa ra hắn sớm đã thắng nàng xa. Đứng trước mặt hắn nàng yếu ớt như một con kiến.

” Vậy, ngươi sở dĩ biến thành hài đồng là bởi vì “phản tu” à?” Nàng hỏi. Nàng từng đọc trong một quyển sách cổ, phàm là Cửu vĩ yêu hồ, sau khi tu hành đạt đỉnh sẽ có một kỳ “phản tu”, lúc này thân thể sẽ biến thành đứa trẻ còn yêu lực cũng sẽ trở nên yếu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.