Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay

Chương 43: Lưỡng nan




* Dắt xe từ bãi xe cho học sinh ra.

- Tuấn Trạch: Này! Mỹ Lệ, chờ tớ!

- Mỹ Lệ: * Ngượng* Sao...sao vậy?

- Tuấn Trạch: Đợi chớ sao. Chúng ta chung căn hộ mà. Đi cùng nhau đi chứ!

- Mỹ Lệ: ummm..... Mà cậu không sợ Vương Hà buồn bực sao?

- Tuấn Trạch: Aiz.. Mình không thích cậu ấy! Đừng lo a.

*Thiên Nhĩ nói nhỏ thì thầm bên tai Vương Hà điều gì đó rồi chỉ bên hướng Tuấn Trạch và Mỹ Lệ đang đi với nhau.

- Vương Hà: *Hừng hực nóng giận*. Này! Tao biết cách chơi con Mỹ Lệ rồi!

- Thiên Nhĩ: Nói thế thôi chứ đừng ác quá nha!

* Về đến nhà. Sau khi Tuấn Trạch giúp Mỹ Lệ dọn nhà.

- Mỹ Lệ: À. Cậu có thể mang 1 thùng đồ cuối cùng từ dưới lầu lên đây hộ mình được không?

- Tuấn Trạch: ô kay!

-* Đi được một lát

- Mỹ Lệ: Oái! Cái thùng cậu ấy đang mang lên là thùng đựng đồ lót mình chưa đóng thùng kẻo cậu ấy thấy là chết!

- Tuấn Trạch: Này tớ mang lên rồi này!

- Mỹ Lệ: Này đưa ngay cho mình.....áaaaaaahhhhhh

* " Rầm... RẦMMMM "*

* Thùng đồ rơi xuống... đồ lót bay tứ tung.... Nào là đồ lót con gấu nào là màu hồng ren đỏ lò khe.

- Mỹ Lệ: này nhắm nhắm.... mắt lại!

* Mỹ Lệ định chạy lại đưa tay che mắt Tuấn Trạch, trượt trúng thùng đồ đẩy Tuấn Trạch xuống đất.

* Môi 2 người chạm vào nhau. Tay Tuấn Trạch ôm trọn eo của Mỹ Lệ như muốn tiếp nhận cơ thể ấy.

" Ưm...Ưm" Tiếng 2 đôi môi đang nút vào nhau làm nước bọt 2 người trộn lẫn với đôi môi ngọt ngào.

* Mỹ Lệ đỏ ửng suy nghĩ *: Tại sao cậu ấy lại không đẩy mình ra tại sao lại tiếp nhận nụ hôn vô tình ấy của mình vậy?????

* Mỹ Lệ đẩy Tuấn Trạch ra. 2 người thở đều:" Hộc...hộc " sau nụ hôn ngọt ngào ấy.

- Mỹ Lệ đỏ ửng:" Cám.... Cám ơn cậu đã giúp tớ. Cậu có thể về rồi... Vất vả cho cậu rồi. * Mỹ Lệ vội chạy nhanh vào bếp.

*Tuấn Trạch cầm tay Mỹ Lệ lại. Dồn Mỹ Lệ vào góc bức tường nơi bếp. Ẵm Mỹ Lệ lên thềm gác bếp. Chiều cao của Tuấn Trạch vừa đủ để ôm hôn Mỹ Lệ.

Tuấn Trạch dồn nụ hôn thật sâu thật ngọt vào môi Mỹ Lệ. 2 đầu lưỡi cuộn vào nhau hòa huyện nước bọt trộn lẫn... " Ưm.. ưm" rồi dứt ra tạo thành dây nước bọt tinh mộng kết nỗi giữa hai người vào nhau. Vừa hôn tay Tuấn Trạch vừa thò lên áo Mỹ Lệ từ từ rồi vén lên. Tay Tuấn Trạch bóp bóp phần ngực đầy đặn rồi vuốt ve.

BỖNG MỸ LỆ ĐẨY RA!

- Mỹ Lệ: Này! Cậu... cậu dừng lại đi!

- Tuấn Trạch: Vừa nảy là cậu vô tình hay cố tình?

- Mỹ Lệ:" Mình... Mình chỉ vô tình thôi! "

- Tuấn Trạch:" Được được rồi tớ xin lỗi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.