Trong Rừng Sâu Có Một Đôi Thỏ

Chương 9




Sản phẩm mới của đối thủ cạnh tranh chính thức được đưa ra thị trường, trên phương diện tuyên truyền họ không chút keo kiệt, chi một khoảng lớn cho quảng cáo, trên TV, internet, trạm xe buýt, cơ hồ khắp nơi đều có thể thấy áp-phích sản phẩm, trong nhất thời toàn thành phố đều biết.

Sau hôm sản phẩm mới được đưa ra, giám đốc bộ phận thị trường của công ty rốt cục cũng bị xí nghiệp đối phương dùng lương cao nẫng đi, phòng thị trường quần long vô thủ (như rắn mất đầu), lòng người hoảng loạn, mọi người thực tự nhiên tụ tập bên người kẻ trời sinh đã có khí chất của lãnh đạo - Kỳ Đông, có người thậm chí nói anh Đông nhảy (nhảy việc), chúng ta sẽ cùng nhảy, anh Đông lưu lại, chúng ta sẽ lưu lại.

Khương Địch sau khi biết được chuyện này cũng gọi điện thoại tới, tỏ ý có thể giới thiệu cho Kỳ Đông qua công ty anh, lại bị hắn quyết đoán cự tuyệt. Kỳ Đông dẫn dắt đồng sự còn lại của phòng thị trường, ổn định một bộ phận khách hàng cũ, cũng thử tìm kiếm bàn chuyện làm ăn cùng khách hàng mới, tuy tám chín phần mười đều gặp phải trở ngại, nhưng mọi người thấy Kỳ Đông cùng Lăng Đạo Hi đều một bộ trấn định tự nhiên, nắm chắc phần thắng, chỉ cho là trên tay họ có vũ khí bí mật, chính là còn chưa tới thời điểm tung ra, vì thế cũng trở nên tràn đầy tự tin, ra ngoài nói chuyện làm ăn cũng có vẻ sinh lực mười phần.

Mặt búp bê bên bộ phận Nghiên cứu phát triển vì mệt mỏi quá độ ngất xỉu được đưa vào bệnh viện, cùng lúc đó một phần báo cáo số liệu nghiên cứu dài mấy trăm trang cũng được in ra từng tờ từng tờ. Kỳ Đông an vị trên salon tiếp khách trong phòng tổng giám đốc, nhìn Lăng Đạo Hi đứng cạnh máy in, mỗi tờ in ra tới tay liền cầm đọc cẩn thận, biểu tình thủy chung như nhất, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy tay anh đang run nhè nhẹ.

Lại là một buổi chiều, quầy giải khát và phòng trình chiếu trong công ty đều đầy ắp người, tất cả đều đang xem truyền hình trực tiếp buổi chiêu đãi ký giả do Lăng Đạo Hi tổ chức, từng con số liệu minh xác tung ra, chỉ nghe mọi người nhiệt huyết sôi trào.

Lăng Đạo Hi đối mặt truyền thông, mỗi một lời nói đều mạnh mẽ khí phách, "...Công ty chúng tôi, luôn coi trọng chất lượng sản phẩm nhất, sẽ không đem sản phẩm có vấn đề —— nhất là có thể tạo thành mối họa  ngầm cho sức khỏe trẻ em, đưa ra thị trường, dù nó có mang đến bao nhiêu hiệu quả và lợi ích cho xí nghiệp đi nữa..."

Rất nhiều di động của đồng nghiệp liên tục vang lên, mọi người hiểu ý trao đổi ánh mắt với nhau, theo chỉ thị của Kỳ Đông nhất nhất trả lời, đã hồi hàng sẽ không trả lại số tiền đền bù vi phạm hợp đồng, giá cả tăng lên, hơn nữa bởi vì cung không đủ cầu, tạm thời không có hàng để cung ứng.

Có đồng nghiệp sau khi cúp điện thoại kích động nói, "Biết tôi mới nghe được gì không? Thì ra công ty bên kia chẳng qua mới chỉ hứa hẹn sẽ thu cái đám ăn máng khác kia, trên thực tế ngay cả hợp đồng cũng chưa kịp ký, tiền đền bù vi phạm hợp đồng đã đáp ứng cũng chưa đưa, thế này thì đám chết tiệt đó đâu còn cách nào khác ngoài thất nghiệp, còn phải tốn một mớ tiền đền hợp đồng, ha ha thực mẹ nó thích!"

Mọi người ba mồm bảy miệng bàn tán, “Bọn họ làm quảng cáo cũng tiêu tốn không ít tiền đi, giờ thì ngâm nước nóng hết rồi.”

"Chưa hết đâu, tôi không tin người tiêu dùng sẽ không truy cứu. Hễ đụng tới mấy chuyện đe dọa an toàn này là họ làm dữ nhất đó, mỗi người đều là người bị hại."

“Sáng nay tôi thấy cố vấn pháp luật của công ty chúng ta đến đây, trực tiếp lên tầng cao nhất, hình như là sẽ khởi tố chuyện tiết lộ cơ mật công ty, ông đây bị đám con cháu đó làm nghẹn uất một tháng, mợ nó cuối cùng sảng khoái một phen, thật muốn đi uống một ly.”

Lập tức có người phụ hoạ, "Đi thôi đi thôi, cả đoàn đi chung đi, hôm nay di động đều tắt máy, không tiếp điện thoại, dùng lời của anh Đông để hình dung cái này thì gọi là gì? Thị trường đói khát?”

Mọi người đều có ý tưởng trùng khớp, dù sao tổng giám đốc đi vắng, giám đốc thì chạy rồi, phòng thị trường tập thể trốn việc đi nhậu, loại chuyện này mọi người đương nhiên phải kéo Kỳ Đông còn đang xem TV đi cùng.

"Đi a anh Đông, còn coi cái gì," trong khoảng thời gian này mọi người cùng Kỳ Đông quan hệ tốt đến không phân biệt, nói chuyện vui đùa cũng không kiêng kỵ, "Mỗi ngày đều nhìn còn chưa nhìn đủ à?”

Hội chiêu đãi ký giả vừa lúc chấm dứt, Kỳ Đông trừng mắt liếc tên này một cái, "Các cậu đi đi, tôi không đi."

"A? Thời khắc chúc mừng quan trọng như vậy làm sao có thể thiếu anh a anh Đông? Anh không đi chúng tôi chuốc ai a?"

"Cút đi," Kỳ Đông cười mắng, “Ông đây còn có việc, hôm khác mời mọi người uống rượu."

Mọi người lại không cam lòng lôi kéo một trận, thấy hắn quả thật không có ý tứ muốn đi, lúc này mới dừng tay, rầm rộ kéo nhau đi.

Lăng Đạo Hi chấm dứt buổi chiêu đãi ký giả thì đi một chuyến đến bệnh viện rồi mới về công ty, nhân viên cơ hồ đều đi hết sạch, anh trở lại phòng làm việc của mình, lại ngoài ý muốn phát hiện cửa không khóa. Anh đẩy cửa vào, ghế tựa của mình đang xoay lưng về hướng cửa, lúc anh còn đang kinh ngạc, ghế từng chút một xoay lại, lộ ra gương mặt nam tử khí khái mười phần của Kỳ Đông.

Lăng Đạo Hi nhìn thấy hắn, không thể kìm lòng liền mỉm cười, anh đã có một đoạn thời gian không mỉm cười kiểu ngầm hiểu ý này. Anh đi qua, quỳ xuống, nhẹ nhàng hạ một nụ hôn xuống mũi giày đang nhếch lên của đối phương, tiếp đó ngẩng đầu lên, tập trung toàn bộ tinh thần ngưng mắt nhìn đối phương, tựa hồ chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này, khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể vượt qua.

"Nhìn cái gì mà nhìn,” Kỳ Đông đè đầu anh xuống, “Em cũng xứng ở trước mặt tôi ngẩng đầu?"

Lăng Đạo Hi thuận thế cúi đầu, hôn lên giày da Kỳ Đông đang giẫm lên thảm trải sàn, dưới chân Kỳ Đông dùng sức đạp một cái, ghế tựa trượt ra sau, Lăng Đạo Hi không chút suy nghĩ liền đuổi theo, liếm hụt vài cái, Kỳ Đông lại một lần dùng sức, hai người một lùi, một bò theo, ước chừng đi trọn một vòng quanh phòng.

Kỳ Đông rốt cục không lùi nữa, mặc anh trên mặt giày mình vong tình liếm láp, chân còn lại trực tiếp giẫm lên vai anh.

"Chó hoang, lâu như vậy không tới hầu hạ, có phải ngứa da rồi không?"

Đoạn thời gian này Lăng Đạo Hi đi sớm về trễ, Kỳ Đông cũng phá lệ bận rộn, hai người những khi không ngủ cơ hồ không chạm mặt nhau.

Lăng Đạo Hi không dám hoàn toàn ngẩng đầu, từ ánh mắt ngước lên nhìn hắn, "Chó hoang biết sai rồi, xin chủ nhân trừng phạt."

Kỳ Đông nhếch mày, “Em là ước gì như thế đi, chẳng lẽ không phải tôi trừng phạt em em mới vui vẻ?"

Lăng Đạo Hi mím môi cười, "Chủ nhân hài lòng em sẽ vui vẻ, chủ nhân không vui, dù trừng phạt em em cũng không vui.”

“Nói cái gì mà lằng nhằng vậy,” Kỳ Đông đá anh một cước, "Quần cởi, đến sô pha kia nằm sấp lên... Mà không," hắn lại thay đổi chủ ý, "Cởi một nửa thôi."

Lăng Đạo Hi chống lên sofa quỳ sấp, quần âu lỏng lỏng lẻo lẻo vắt giữa chừng, lộ ra cái mông tròn trĩnh.

Kỳ Đông rút dây lưng đối phương ra, gập đôi lại cầm trong tay, thử hai cái lên lòng bàn tay chính mình, thanh âm dây lưng va chạm cùng da thịt khiến thân thể Lăng Đạo Hi run lên.

“Vừa rồi ở buổi họp báo chẳng phải em rất giống người sao?” Kỳ Đông cầm dây lưng vẽ vẽ lên mông anh, “Sao chớp mắt liền mông trơn vểnh lên ở đây một bộ tìm thao thế?”

Hắn thình lình quất một nhát xuống, Lăng Đạo Hi cả người chấn động, phát ra một tiếng rên.

Kỳ Đông thời điểm đánh người, so với lớn tiếng kêu la thảm thiết, vẫn là ưa thích loại rên rỉ trầm thấp cố nén này hơn, bởi vì có thể khơi gợi dục vọng chinh phục của hắn, khiến cho hắn xuống tay lần sau tàn nhẫn hơn lần trước, bằng hết mọi cách dò tìm giới hạn nhẫn nại của đối phương.

Không được bao lâu, Lăng Đạo Hi đã trúng vài cái quật, trên mông hằn dấu đỏ chiếc dây lưng to bản.

“Lẽ ra lúc này nên để phóng viên đến quay, đem cái tiện dạng của em truyền hình trực tiếp, đường đường tổng giám đốc, không muốn làm người, chỉ thích làm chó…”

"A," trên mông Lăng Đạo Hi lại ngoan ngoan trúng một cú, “Em làm chó của một mình ngài.”

“Chó của tôi tôi mỗi ngày đều dắt ra ngoài dạo, đi ngang một thân cây nó liền dừng lại tiểu, em thì sao? Em làm được sao?"

Lăng Đạo Hi cắn môi dưới, Kỳ Đông giễu cợt, "Ngay cả việc đó mà cũng làm không được, còn không biết xấu hổ nói muốn làm chó của tôi? Em ngay cả chó của tôi so ra cũng còn kém."

Hắn dùng dây lưng quấn lấy cổ đối phương, kéo anh xuống sofa, lập tức cưỡi lên lưng anh.

“Làm chó em không đủ tư cách, để xem làm ngựa em có xứng chức không," hắn vỗ mông đối phương, "Giá*!"

*Giá:Tiếng hô giục ngựa.

Lăng Đạo Hi ra sức thồ Kỳ Đông nặng hơn mình rất nhiều, bò đi trên tấm thảm vừa dày vừa nặng, vài lần vì đi quá chậm bị Kỳ Đông đánh dữ dội, chiếc quần vốn cởi một nửa trong quá trình bò đi từng chút rơi xuống bên chân, thiếu chút nữa làm anh vấp ngã.

"Làm ngựa em cũng ngu ngốc như vậy," Kỳ Đông nắm thật chặt dây lưng, Lăng Đạo Hi bị siết đến không thể không há miệng thở, “Em nói coi em làm được chuyện gì? Tôi sao lại nuôi một phế vật như em chứ."

Kỳ Đông đuổi Lăng Đạo Hi trở lại trước bàn làm việc, hoàn toàn cởi luôn quần anh xuống, thân trên như trước âu phục phẳng phiu, mười phần bộ dáng tinh anh, nửa thân dưới hoàn toàn trần trụi, nơi riêng tư ngay cả lông cũng cạo không còn một sợi, muốn bao nhiêu nhục nhã thì có bấy nhiêu.

Kỳ Đông nâng tay cho anh hai tát, “Cái miệng này của em thì còn có chút dùng được, không phải rất giỏi lời ngon tiếng ngọt sao? Lại đây cho tôi xem miệng chó của em ngọt đến mức nào.”

Hắn dùng sức ép mặt Lăng Đạo Hi xuống háng mình, hai chân dùng lực một cái kẹp lấy đầu đối phương, khiến anh không thể động đậy, thiếu dưỡng khí lại vô pháp há mồm thở, chỉ có thể dùng mũi liều mạng hít ngửi, phát ra thanh âm hít khí dồn dập.

Vài cái như thế, Kỳ Đông liền nhìn ra được Lăng Đạo Hi ý loạn tình mê, hạ thân cao cao nhếch lên lại còn chảy nước, hắn buông lỏng chân ra, đối phương trái lại không chịu rời đi, tham lam dán giữa háng hắn hô hấp lấy vị đạo của hắn, phảng phất như đó mới là hương vị mỹ hảo nhất thế gian.

Lăng Đạo Hi dùng răng cởi dây lưng quần Kỳ Đông, động tác này anh đã luyện tập rất nhiều lần nên khá thuần thục, dễ dàng cởi bỏ khoá kéo, lại vùi đầu vào, cách lớp quần lót vừa ngửi vừa liếm, cuối cùng đầu lưỡi xuyên qua lỗ mở dưới đáy quần, linh hoạt khiêu khích phần rãnh của Kỳ Đông.

Có người gõ cửa phòng tổng giám đốc, Lăng Đạo Hi cả kinh, vừa định ngẩng đầu, lại bị Kỳ Đông đè xuống.

Hắn chỉ chỉ bàn làm việc bên cạnh, Lăng Đạo Hi hiểu ý, lập tức bò tới dưới gầm bàn.

“Vào đi,” Kỳ Đông thoải mái ngồi trên vị trí của Lăng Đạo Hi, hệt như tổng giám đốc lên tiếng.

Cửa mở, người vào là trợ lý của Lăng Đạo Hi, nhìn thấy chỗ ngồi vốn là của Lăng Đạo Hi lại xuất hiện Kỳ Đông, sửng sốt.

"Lăng tổng đâu?” Anh ta hỏi.

Kỳ Đông ngó một cái qua phòng nghỉ bên cạnh, tất cả đều nằm trong thứ ngôn ngữ không lời.

Trợ lý lập tức hiểu ý, khoảng thời gian này Lăng Đạo Hi ngày đêm tăng ca vất vả, hiện giờ đã vượt qua nguy cơ, thiếp đi một chút cũng là chuyện đương nhiên.

“Văn kiện này tôi để đây trước, chờ ngài ấy tỉnh lại rồi xem được  không?"

Kỳ Đông gật đầu một cái, trợ lý đi tới, đem một xấp văn kiện trong tay ngay ngắn đặt lên bàn Lăng Đạo Hi, Kỳ Đông có thể cảm thấy Lăng Đạo Hi vùi đầu giữa hai chân mình vì sợ hãi mà có chút phát run.

"Nếu không có chuyện gì khác tôi tan tầm trước đây," trợ lý hiển nhiên cũng xem Kỳ Đông thành cấp trên của mình.

Kỳ Đông lại gật đầu một cái, "Ra thì khép cửa lại.”

Trợ lý lễ phép cáo từ rồi đi ra ngoài, Kỳ Đông đè lại đầu Lăng Đạo Hi hung hăng rút cắm trong miệng anh vài cái mới đi ra, “Em làm bộ làm tịch cái gì hả? Bị người ta chứng kiến không phải vừa dịp thỏa mãn ảo tưởng tình dục biến thái đó của em sao?” Hắn thanh âm nghiêm khắc, "Lăn đi khóa cửa!"

Lăng Đạo Hi bò qua khóa cửa xong, lại bò về bên người Kỳ Đông, một lần nữa khẩu giao cho hắn, Kỳ Đông dùng mũi giày da giẫm lên khố hạ Lăng Đạo Hi, không qua bao lâu tiếng rên rỉ khó nhịn liền tràn ra từ khóe môi anh, rồi lại bị cự vật của Kỳ Đông chặn lại sâu trong yết hầu, va chạm đến tan thành mảnh nhỏ.

Lăng Đạo Hi đã lâu không phóng thích, căn bản chịu không được khiêu khích của Kỳ Đông, cơ hồ muốn bắn ra dưới chân hắn, nhưng Kỳ Đông lại cứ không cho anh toại nguyện, đạp anh hưng phấn đến điểm tới hạn liền chuyển sang chà đạp bao tinh hoàn của anh một chút, chỗ sợ đau nhất của đàn ông bị uy hiếp, vừa hoảng hốt lại vừa hưng phấn, hai loại cảm giác thay nhau hoành hành, chậm chạp không chiếm được phóng thích khiến Lăng Đạo Hi khó chịu tới mức cầu tha.

Kỳ Đông túm lấy cravat của anh kéo anh lên, "Muốn bắn? Còn sớm mà, hôm nay chủ nhân em tâm tình tốt, sẽ trị trị bệnh tiết sớm cho em, cởi quần áo!"

Lăng Đạo Hi cởi áo khoác âu phục để qua một bên, vừa định cởi luôn cravat, lại bị Kỳ Đông ngăn cản, cuối cùng áo sơmi bị cởi hết, toàn thân chỉ còn chừa lại mỗi chiếc cravat.

Kỳ Đông bất mãn nhìn chung quanh phòng một lần, "Cái văn phòng lớn như vậy, ngay cả một mảnh gương cũng không có, ngày mai gắn một tấm lên kia.”

Lăng Đạo Hi ngoan ngoãn đáp ứng, “Vâng, chủ nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.