Trong Rừng Sâu Có Một Đôi Thỏ

Chương 50




Giống như Tiểu Lộc đối với cái đẹp cái xấu không có suy nghĩ nào. Đều cảm thấy, hắn đẹp đến cực hạn.

Ai mà chẳng thích cái tốt đẹp, Tiểu Lộc chậm hiểu tình cảm cũng không ngoại lệ. Cô vẫn cảm thấy, Cảnh Dật Hiên thân thân hình đẹp như thế, nhất định sẽ cho cô cảm giác thoải mái, làm cô quyến luyến không ngừng.

Ban đầu cô bị anh hấp dẫn bởi gương mặt

Cảnh Dật Nhiên rất ít khi xuống bếp anh đối với nấu ăn không có hứng thú. Tiểu Lộc cũng cảm thấy nấu ăn là một việc phiền phức vô cùng, cô lại ăn rất nhiều, nếu như muốn nấu ăn thì phải có tài năng mới được cộng thêm sức lực. Nên đa số, bọn họ đều gọi thức ăn bên ngoài.

Cảnh Dật Nhiên thấy đôi mắt trong veo như nước của Tiểu Lộc, chớp cũng không chớp mắt mà nhìn anh. Anh nhíu mày, vẻ mặt thành thật hỏi:"Sao nào? Có phải hôm nay thấy anh rất đẹp trai phải không?"

Tiểu Lộc king ngạc, cô căn bản không nghe được lời trêu chọc của anh, cũng nghiêm túc hỏi lại:" Làm sao anh biết em suy nghĩ gì?"

Cảnh Dật Nhiên bật cười, anh bóp lấy cái mũi xinh xắn của Tiểu Lộc. Ngay cả anh cũng không phát hiện được, giọng nói cưng chiều của mình, cười lớn:" Con mắt của em nói cho anh biết đấy. Nhưng anh đã vốn đẹp trai rồi, ngoại trừ khuân mặt Cảnh Dật Thần ra thì không ai đẹp trai bằng anh đâu. Mà anh lại cảm thấy Cảnh Dật Thần cũng không đẹp trai bằng anh đâu, nên em thấy anh đẹp trai cũng rất bình thương."

Tiểu Lộc chớp mắt mấy cái, giật mình nói:"Ồ, nguyên lai là anh nói đùa."

Cô nhẹ nhàng nhíu mày:"Có gì đáng cười sao?"

Cảnh Dật Nhiên cạn lời lắc đầu, quên đi, nói đùa với Tiểu Lộc thì anh tuyệt đối gặp trở ngại. Trong đầu cô ấy thiếu gân nên với lời nói đùa căn bản là không hiểu.

Anh nhìn gương mặt trắng nõn mịn màng như em bé của Tiểu Lộc. Trong lòng thở dài, nhiệm vụ của anh nặng nề, hai người nói chuyGiống như Tiểu Lộc loại này đối với đẹp xấu trên cơ bản không có bất kỳ cái gì khái niệm người, đều cảm thấy, hắn thật sự là đẹp đến cực hạn.

Mọi người ưa thích sự vật tốt đẹp, Tiểu Lộc liền xem như tình cảm trì độn cũng không ngoại lệ. Nàng vẫn luôn cảm thấy, Cảnh Dật Nhiên dáng dấp đẹp như thế, sẽ để cho nàng cảm thấy rất thoải mái, sẽ để cho nàng quyến luyến không ngớt.

Lúc ban đầu nàng bị hắn hấp dẫn, mặt của hắn giành công chí cao.

Cảnh Dật Nhiên rất ít xuống bếp, hắn đối với nấu cơm cũng không có hứng thú quá lớn, Tiểu Lộc cũng cảm thấy nấu cơm là một kiện vô cùng phiền phức sự tình, nàng ăn lại nhiều, nếu như muốn làm cơm khẳng định phải làm rất đa tài được, này lại phi thường hao phí thời gian cùng thể lực, cho nên hai người bọn hắn đại đa số thời gian đều là gọi thức ăn ngoài.

Nhưng là bây giờ nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên tự mình nấu cơm ăn, Tiểu Lộc trong lòng có nhàn nhạt hạnh phúc, cái này khiến nàng cảm thấy Cảnh Dật Nhiên so bất cứ lúc nào đều tốt hơn nhìn.

Cảnh Dật Nhiên gặp Tiểu Lộc một đôi mắt to như nước trong veo, nháy đều không nháy mắt nhìn mình cằm chằm, hắn nhíu mày, vẻ mặt thành thật hỏi: "Thế nào? Có phải hay không cảm thấy ta hôm nay rất đẹp trai?"

Tiểu Lộc hơi có chút kinh ngạc, nàng căn bản không có nghe ra Cảnh Dật Nhiên trong giọng nói trêu tức, mà là đồng dạng nghiêm túc hỏi: "Làm sao ngươi biết trong lòng ta suy nghĩ gì?"

Cảnh Dật Nhiên không khỏi bật cười, hắn duỗi ra dính lấy giọt nước thon dài ngón tay sờ sờ Tiểu Lộc kiều tiếu chóp mũi, dùng ngay cả chính hắn đều không có phát giác được cưng chiều ngữ khí, cười tiếng nói: "Con mắt của ngươi nói cho ta biết tất cả. Nhưng mà, ta vốn là rất đẹp trai, ngoại trừ Cảnh Dật Thần cái kia khối băng mặt, ta cho tới bây giờ, còn không có nhìn thấy so ta càng đẹp mắt. Đương nhiên, ta cảm thấy ngay cả Cảnh Dật Thần cũng không có ta đẹp trai, ngươi cảm thấy ta đẹp trai cái này rất bình thường đi!"

Tiểu Lộc hậu tri hậu giác nháy mắt mấy cái, giật mình nói: "Ồ, nguyên lai ngươi đang nói đùa."

Nàng nhẹ nhàng nhíu mày: "Cái này có gì đáng cười sao?"

Cảnh Dật Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, quên đi, nói đùa Tiểu Lộc, hắn tuyệt đối là muốn vấp phải trắc trở, nàng trong đầu thiếu đi gân, đối với một chút nói đùa mà nói căn bản là nghe không hiểu.

Hắn nhìn xem Tiểu Lộc trắng nõn như ngọc mặt em bé, trong lòng có chút thở dài, nhiệm vụ của hắn rất nặng cái nào, hai người câu thông có vấn đề cái này cũng không là một chuyện tốt. Bất quá, hắn tự nhận là EQ thông minh đều là rất cao, cho nên về sau nhất định có thể đem Tiểu Lộc cho dạy dỗ tốt!

Hắn nhìn xem Tiểu Lộc trắng nõn như ngọc mặt em bé, trong lòng có chút thở dài, nhiệm vụ của hắn rất nặng cái nào, hai người câu thông có vấn đề cái này cũng không là một chuyện tốt. Bất quá, hắn tự nhận là EQ thông minh đều là rất cao, cho nên về sau nhất định có thể đem Tiểu Lộc cho dạy dỗ tốt!

Tiểu Lộc thấy anh không nói câu nào, lại nói:" Em nói sai gì sao? Nhưng vừa rồi, em thấy anh thật sự rất đẹp trai."

Trước kia Tiểu Lộc sẽ không dùng chữ "Đẹp trai", cô đêu dùng từ "Xinh đẹp" để khen Cảnh Dật Nhiên. Bởi vì, cô cảm thấy không từ nào thích hợp hơn từ này.

Nhưng Cảnh Dật nhiều lần mạnh mẽ kháng nghị. Buộc Tiểu Lộc học xong, phải dùng từ "Đẹp trai" để hình dung dung mạo mê hoặc chúng sinh của anh.

Nghe được Tiểu Lộc không che giấu mà khen. Tám tình Cảnh Dật Nhiên trong nháy mắt đưa tình.

Anh cúi đầu hôn lên trán Tiểu Lộc, khuân mặt tuấn mỹ nở nụ cười đầy hấp dẫn:" Ngoan, qua phòng khách chơi đi rồi anh làm đồ ăn cho em ăn!"

Dưới tình huống bình thường, Cảnh Dật Nhiên chỉ cần nói từ "Ngoan" thì Tiểu Lộc thật sự liền ngoan, nghe lời. Cô đối với chữ này không có sức kháng cự. Đương nhiên, chỉ giới hạn Cảnh Dật Nhiên.

Chính cô cũng không biết tại sao, chẳng qua cô thấy mỗi khi Cảnh Dật Nhiên nói thế. Cả người như có thứ gọi là "Hạnh Phúc " bao quanh. 

Có lẽ, cô rất ít cảm nhân được một loaj tình cảm. Mỗi lần cảm thấy hạnh phúc, đều sẽ rất nghe lời.

Nhưng lần này cô không nghe lời, vì cô không bỏ đi được.

Cô phát hiện, bản thân ngày càng thích ở chung với Cảnh Dật Nhiên. Dù không hề làm gì, chỉ cần có thể nhìn thấy anh, cảm nhận được sự ấm áp của anh, cô cungz có thể an tâm.

Cảnh Dật Nhiên thấy mình làn nào cũng dùng từ "Ngoan" đều có tác dụng, nhưng lần này thì không. Còn tưởng Tiểu Lộc đang rối chuyện hồi nãy nên cô không vui. 

Hắn mở ga bỏ, bỏ muối vào nồi để canh sôi. Xoay người, ôm lấy Tiểu Lộc nhanh chân ra bếp.

Tiểu Lộc không có giãy dụa, cho anh ôm.

Cảnh Dật Nhiên tựa hồ rất thích ôm cô, những ngày trước xứ cách một chút anh lại đến ôm cô kiểu công chúa. Như thấy cô yếu đuối, không đi được đường vậy.

Trong phòng khách còn đang mở nhạc, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm ấm áp. Bầu trời sáng rọi lộ ra thời tiết tốt.

Cảnh Dật Nhiên ngồi trên sa lon dài, đặt Tiểu Lộc trên đùi mình. Ôm cô vào lòng. 

Hắn duỗi ngón tay nắm lấy cằm tinh xảo của Tiểu Lộc, thấp giọng hỏi:" Không vui sao?"

Tiểu Lộc không hiểu tại sao hắn hỏi vậy, kinh ngạc hỏi:" Không có, tại sao lại không vui, em rất vui á."

Cảnh Dật Nhiên nhìn đôi mắt của Tiểu Lộc, hiển nhiên cô không phải không vui dúng là nah suy nghĩ nhiều rồi.

Với tính cách của cô, nếu không cao hứng liền sẽ nói thẳng ra. Cô căn bản không che dấu, cũng sẽ không hiểu mấy cái mánh khóe vòng vo.

Trước kia, anh nhìn mưu kế của những người phụ nữ khác quen rồi. Đụng phải Tiểu Lộc, nói thật, anh đúng là không quá thích ứng. 

Tiểu Lộc ngồi trong ngực không vui, Cảnh Dật Nhiên hôn tỉ mỉ tren gương mặt tinh tế của cô. Sau đó hà hơi vào tai cô:"Anh kêu em ra ngoài chờ, thế sao không ra?"

"Hả?" Tiểu Lộc bị anh hôn thì có chút mơ hồ, mê mang một lát mới nói:"Em nuốn bên anh nhiều chút, nên không muốn đi á."

Đáp án này rõ ràng rất vừa lòng Xnahr Dật Nhiên.

"Ồ, thì ra là vậy. Là anh hiểu lầm em rồi, xin lỗi em. Với lại, anh cũng rất thích ở bên em. Nhưng sợ em bị sặc mùi khói nên mới kêu em ra đây chờ. Nếu không, anh cũng không muốn em đi đâu."

Nụ cười anh xán lạn, đôi mắt xinh đẹp đào hoa giờ đều là ôn nhu cùng ấm áp. Ngay cả chính anh cũng không nghĩ ra, có một ngày vì một câu " Em thích ở bên anh nhiều chút." mà tim đạp rộn lên.

Anh đối với Tiểu Lộc vẫn không có cảm giác mạnh mẽ gì kia. Thâm chí, không bằng khi cùng Thượng Quan Ngưng quen nhau.

Nhưng anh đối với Thượng Quan Ngưng không có kiên nhẫn cùng ôm nhu như Tiểu Lộc. Cũng không có khả năng bao dung người phụ nữ khác. Ngay cả mẹ anh Trương Dung đã qua đời còn chưa có đãi ngộ như vậy.

Đôi khi Cảnh Dật Nhiên cảm thấy, có tình cảm oanh liệt cũng chưa hẳn là tình yêu. Chỉ ít thì anh và Tiểu Lộc đã gần gũi hơn, cũng hôn nhiều hơn. Dù chỉ có tiến triển là thế nhưng lại làm tình cảm của bọn họ ấm áp hơn.

Anh cũng có cảm giác, loại thân mật này không chỉ anh có mà Tiểu Lộc cũng cảm nhận được. Tiểu Lộc vốn đối với tình cảm rất chậm hiểu, nhưng thời gian qua cô đã sinh ra ỷ lại anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.