Trong Rừng Sâu Có Một Đôi Thỏ

Chương 270: Chương 270




Sau sự nhắc nhở dài dòng của 10086, rốt cuộc cũng chuyển cuộc điện thoại cho tư vấn viến. Nhưng đúng vào lúc này điện thoại của tôi hết pin. Hóa ra tình tiết trong TV thật sự sẽ xuất hiện. Tại sao tôi lại xui xẻo như vậy?

Nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, tôi lại rơi nước mắt. Tôi biết nơi này là kho hàng, chắc chắn sẽ có người tới, dù có bị đói mấy ngày thì tôi sẽ không chết được. Nhưng Sầm Tổ Hàng bên kia thì sao? Sầm Mai cùng Ngụy Hoa đã liên thủ sao? Bọn chúng tính toán gì với Tổ Hàng? Trong lòng loạn như ma, tôi đã không còn nghĩ gì được nữa, cũng không biết thời gian đã trôi đi bao lâu rồi. Đột nhiên cửa mở. Một ánh đèn pin chiếu thẳng vào, sau đó là tiếng nói chuyện: “Bên trong có đèn. A! Có người.”

Tôi thấy người tiến vào, có biết, chính là con trai Lương Canh. Tóc cậu ta nhuộm đủ màu, tay cầm đèn pin, phía sau còn có hai nam sinh đi theo.

Trong đó một người nói: “Nữ sinh! Bị nhốt ở đây?”

Một người khác nhỏ giọng nói: “Rất đẹp, này, anh trước?”

Tôi không rảnh lo nghĩ xem vì cái gì bọn họ lại xuất hiện ở đây, cũng không rảnh lo bọn họ sẽ gây nguy hiểm, liền vội vã chạy ra bên ngoài. Nhưng đúng lúc đó một nam sinh nắm được cổ tay tôi: “Này, chạy cái gì? Chúng tôi cũng chỉ đùa một chút thôi. Cô… không muốn báo cảnh sát à?”

Báo cảnh sát? Hiện tại tôi rất muốn báo cảnh sát, nhưng lúc này tôi lại càng cần tới kia xem Tổ Hàng thế nào, có lẽ anh ấy đã xảy ra chuyện. “Không cần, tôi còn có việc gấp.” Tôi tránh khỏi tay cậu ta, nhưng tay bên kia lại bị bắt lấy, lòng tôi thầm kêu sẽ không thật sự xảy ra chuyện chứ.

Bắt lấy tôi, là con trai của Lương Canh, cậu ta nói: “Em biết chị! Chị là bạn gái Khúc Thiên!”

“Vậy thì tốt, cậu đưa tôi đi tìm anh ấy đi. Anh ấy gặp nguy hiểm.”

Nam sinh kia do dự một chút, nói: “Em đưa chị đi, dù sao cũng là quen biết.”

Vào lúc này, tôi từ chối người khác là nguy hiểm, tôi không từ chối cũng là nguy hiểm. Như vậy tôi nên đánh cược một phen. Có lẽ cậu ta thật sự sẽ giúp tôi?

Lên xe của cậu ta, tôi nghĩ ngay tới cái xe ngày đó đã đâm chết người.

Trái tim ớn lạnh khiến tay tôi run run kéo dây an toàn. Cậu ta liếc mắt một cái, nói: “Xe lần trước đâm chết người không phải xe này.”

Tôi báo địa chỉ căn hẻm nhỏ kia, xe chạy như bay về phía đó. Cậu học sinh cấp ba này lái xe thật đúng không muốn sống. Tôi thận trọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

“Thi gan với bạn bè thôi. Nghe bọn họ nói kho hàng đó có quỷ.”

Thật muốn té ngửa, học sinh cấp ba hết trò để chơi rồi sao?

“Vậy chị thì sao? Bị ai nhốt ở đó?” Cậu ta hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ, nếu tôi nói Ngụy Hoa thì có lẽ cậu ta không biết là ai cả. Nhưng nếu tôi đổi cách nói, không chừng cậu ta lại biết. Tôi nói: “Cậu có biết ba cậu có con riêng không? Tôi nghe người ta nói.”

“Biết, vì chuyện này mà mẹ em vẫn đang làm ầm lên. Nhưng như vậy cũng có giải quyết được gì, hiện tại làm quan có mấy ai trong sạch. Một hiệu trưởng trường cấp hai còn có bồ nhí huống chi là ba em. Em dám nói, ba Khúc Thiên bên ngoài cũng có tiểu tam. Không biết chừng cũng lại có con riêng.”

Tôi cũng chỉ khẽ cong môi cười cười, không nói gì nữa.

Xe rất nhanh dừng ở con hẻm nhỏ kia, khi đi qua nhà tôi, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ đèn bảng hiệu nhà tôi. Chỉ là vừa rồi khi đi ra tôi lại không đi đến trước cửa nhà mình. Đây là điểm đáng ngờ, tôi cẩn thận ghi nhớ sự kiện kỳ quái này.

Ngụy Hoa xuất hiện khiến tôi thật sự cảm giác được quỷ đáng sợ. Hắn không coi Tổ Hàng là mối nguy hiểm lớn. Nếu nói hắn biến ngõ nhỏ này thành nơi quỷ đả tường*, khiến tôi không thoát ra được cũng là hoàn toàn có khả năng. (*quỷ đả tường: bị quỷ khiến cho mất đi phương hướng, bị đi lạc)

Trở lại nơi vừa rồi Kim Tử dùng xe, tôi xuống xe. Nơi đó không còn thấy xe của Kim Tử, cũng không có xe Linh Tử. Càng không có xe của Khúc Thiên. Bọn họ đều không thấy.

Tôi nhìn vào Lương tiểu để đang ngồi trong xe, nói: “Mấy giờ rồi nhỉ?”

Vừa rồi tâm lý của tôi thật không ổn định, tôi không có cách nào ước chừng được thời gian.

Cậu ta nhìn điện thoại, nói: “Còn mấy phút nữa là hai giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.