Trong Rừng Sâu Có Một Đôi Thỏ

Chương 27




Hai năm sau

“Tuy là… bộ dạng anh rất hợp ý tôi, nhưng thời buổi này bàn chuyện dựng vợ gả chồng, chỉ tốt không thôi thì chưa đủ, không phải tôi ham hư vinh, là cuộc sống buộc tôi phải thực tế,” trong quán cà phê, một cô gái trát phấn dày như cái đế giày đang huyên thuyên không ngừng tự nói tự nghe, hoàn toàn không phát hiện người đàn ông đối diện đang đầy mặt khinh miệt xem thường.

“Tôi hỏi anh, anh có xe không? Có nhà không? Có tài khoản tiết kiệm không? Tài khoản bao nhiêu? Nếu hai ta thật sự đến với nhau, sính lễ anh chuẩn bị nhiều ít?" Nhà gái đặt câu hỏi như bắn súng liên thanh.

Kỳ Đông bật cười, "Đã là xem mắt, thì phải là đôi bên giao lưu, tôi trả lời cô một câu, đồng thời cũng hỏi cô một câu, như vậy cũng có lợi cho việc tìm hiểu lẫn nhau, có đúng không?”

Nhà gái hồ nghi nhìn hắn, “Anh muốn hỏi gì?"

Kỳ Đông nhếch nhếch khóe môi, “Tôi có xe, cô còn trinh không?”

Nhà gái nhất thời sầm mặt.

Kỳ Đông nói tiếp, "Tôi có nhà, nghề miệng cô tốt không?” (Ý ảnh là khẩu giao)

“Anh…” Nhà gái biểu tình căm giận, hình như sắp phát tác rồi.

Kỳ Đông chỉ coi như không thấy, lại tiếp tục hỏi, "Tôi có tài khoản ngân hàng, tôi làm phía sau cô được chứ?” (Ý ảnh hỏi anal sex được ko)

Nhà gái tức đến mức cầm cái ly hắt lên người Kỳ Đông, động tác Kỳ Đông còn nhanh hơn cô ta, một tay giơ thực đơn trước mặt lên, chặn đứng nước bị tạt tới.

"Biến thái! Thứ GAY chết tiệt!” Nhà gái mắng xong câu này, nện giày cao gót tức giận rời đi, Kỳ Đông không hề để ý rút hai tờ khăn giấy, lau đi mấy giọt nước bắn lên tay.

“Tổ tông à, ngài đúng là tổ tông của tôi mà,” từ sau một vách ngăn xông tới một anh chàng, một phát túm lấy Kỳ Đông khóc hù hụ, “Tôi nhờ tay già đời ngài tới giúp tôi coi cái mắt chặn cái hung thần, ngài đây là nói mấy thứ gì vậy a! Về nhà tôi sẽ bị bà già giảng đạo nửa ngày cho coi.”

Kỳ Đông nâng ly uống một hớp, “Nếu cậu không hài lòng, thì tự đi đi.”

Tống Kiệt buồn rười rượi, "Anh, em là người rất mềm lòng, lỡ người ta vừa mắt em, em cũng không biết làm sao để cự tuyệt."

Kỳ Đông hừ một tiếng, "Cậu mềm lòng ngại cự tuyệt thì tôi phải ngại cự tuyệt cậu?” Hắn đứng dậy liền đi, "Sau này mấy chuyện này đừng tìm tôi.”

"Ế đừng đừng đừng," Tống Kiệt vội vàng đuổi theo, “Anh em sai rồi, anh người lớn rộng lượng mà, anh à em mời anh ăn cơm."

Kỳ Đông cũng không để ý đến y, lên xe, Tống Kiệt cũng bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào ghế lái phụ.

Kỳ Đông liếc mắt nhìn y, “Cậu làm gì thế?"

Tống Kiệt mặt dày mày dạn cười nói, "Hắc hắc, dù sao cũng tiện đường, chở tôi một đoạn đi,” không đợi Kỳ Đông lên tiếng, y đã tự giác cài dây an toàn.

Tống Kiệt là đồng nghiệp của Kỳ Đông kiêm bạn thuê chung nhà cũ, sau khi Kỳ Đông tốt nghiệp cũng không vào đội tuyển tỉnh, đa số chức nghiệp tuyển thủ sau khi nghỉ thi đấu đều không bảo đảm được cuộc sống, về già còn đau bệnh thương tật quấn thân, Kỳ Đông cũng không muốn ăn chén cơm thanh xuân của chức nghiệp vận động viên này.

Hắn xưa nay là một người rất hiểu cách lập kế hoạch cho cuộc đời mình, bằng không lúc trước hắn đã không bỏ học viện thể thao để thi vào Yên Đại. Hắn khước từ lời mời của huấn luyện viên Trâu, dựa vào một tờ chứng nhận tốt nghiệp đại học danh giá, rất nhẹ nhàng liền tìm được một phần công tác.

Ở khu nhà cho thuê gần công ty, hắn quen biết Tống Kiệt, hai người trở thành bạn thuê chung, một năm sau, hắn lại qua lời giới thiệu của Tống Kiệt, nhảy đến công ty của y, cởi xuống chiếc áo vận động viên, hoàn toàn trở thành một nhân viên văn phòng.

Nhưng vào nửa năm trước, Kỳ Đông lại dọn khỏi căn nhà thuê chung với Tống Kiệt, lý do chỉ có một, Tống Kiệt có bạn trai.

Đúng vậy, Tống Kiệt là một anh chàng GAY.

Lần đầu tiên biết tin này, Kỳ Đông rất bất ngờ, không phải hắn ngoài ý muốn việc người thuê chung với mình hơn một năm là một đồng chí, mà là ngoài ý muốn chuyện Tống Kiệt cư nhiên là 1, mà cái tên to con y mang về, lại có thể đỏ mặt gọi Tống Kiệt là chồng.

Kỳ Đông thưởng thức không nổi cái mỹ cảm tương phản đó, không đợi hai người mở lời, liền chủ động dọn ra, năng lực kinh tế của hắn so với hồi mới đi làm đã khá hơn nhiều, liền thuê một căn nhà một phòng ngủ ở phụ cận, sống một mình.

Kỳ Đông khởi động xe, “Tôi khuyên cậu sớm come out với gia đình đi, bằng không mấy vụ coi mắt của cậu cứ phá lần này xong lại tới lần khác.”

“Ồ ồ ồ i i i,” Tống Kiệt làm một thủ thế khoa trương, “Anh nói nghe nhẹ nhàng thật, come out mà dễ vậy, tôi come từ lâu rồi. Tôi từ nhỏ đã không cha, mẹ tôi sức khỏe lại không tốt, tôi mà nói với bà tôi thích đàn ông, bà nếu không bị tôi làm tức chết, cũng sẽ đánh chết tôi."

Y nói xong còn hát, “Come out không phải bạn muốn come, muốn come là come…”

Kỳ Đông cười lạnh một tiếng, "Tôi xem cậu kéo dài được đến lúc nào."

“Kéo được lúc nào hay lúc nấy thôi,” biểu tình Tống Kiệt có một thoáng thương cảm, bất quá rất nhanh liền che giấu, y vỗ đùi, "Ai, nghĩ mấy cái này làm gì, hôm nay có rượu hôm nay say*, hoa nở đang thì**… Đằng trước rẽ phải.”

*Trích từ bài thơ <Tự khiển> (Tự tiêu sầu) của nhà thơ đời Đường – La Ẩn



Đắc tức cao ca thất tức hưu,

Đa sầu đa hận diệc du du.

Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý,

Minh nhật sầu lai minh nhật sầu.

--Dịch nghĩa:--

Giải sầu

Được thì cao giọng hát, mất thì lại thôi,

Cứ đa sầu đa hận mãi như vậy.

Hôm nay có rượu thì hôm nay uống cho say,

Ngày mai sầu đến thì ngày mai sầu. 


Dịch thơ (Bản dịch của bạn Mailang trên trang thivien.net)

Được thì cao giọng, mất không cầu,

Sầu hận nhiều rồi biến tận đâu.

Có rượu hôm nay, nay cứ uống,

Ngày mai sầu đến, để mai sầu.


**Trích từ bài thơ <Kim Lũ Y> (Áo tơ vàng) của Đỗ Thu Nương

Khuyến quân mạc tích kim lũ y 

Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì 

Hoa khai kham chiết, trực tu chiết 

Mạc đãi vô hoa không chiết chi



Dịch nghĩa: 

Khuyên chàng chớ nên tiếc chiếc áo tơ vàng 

Khuyên chàng nên tiếc thời tuổi trẻ 

Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay 

Đừng đợi đến lúc không còn hoa lại bẻ cành

Dịch thơ (Bản dịch Nguyễn Phước Hậu)  

Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng 

Hãy tiếc thời niên thiếu đã sang. 

Hoa nở đang thì nên hái lấy 

Bẻ chi cành trọc lúc hoa tàn. 

     

Dịch thơ (Bản dịch Hoàng Nguyên Chương)  




Xin anh đừng tiếc áo tơ vàng

Hãy tiếc ngày xanh chịu dở dang

Hoa nở vào xuân nên bẻ sớm

Đừng đợi mai sau bẻ nhánh tàn.



Kỳ Đông bẻ lái qua phải, “Cậu không về nhà, lại muốn đi lêu lổng chỗ nào?”

"Hắc hắc hắc hắc," Tống Kiệt cười đầy mặt gian trá, y đột nhiên nhớ lại lời Kỳ Đông mới nói, thần bí hề hề sáp qua, “Anh, anh mới nói muốn đi cửa sau, là nghiêm túc sao?”

Kỳ Đông liếc mắt nhìn y.

“Cửa sau của phụ nữ cũng không dễ đi đâu, bất quá ——" y cố ý kéo dài, dùng ánh mắt ái muội cao thấp đánh giá Kỳ Đông, "Lấy điều kiện của anh, nếu muốn thử với đàn ông, tôi cam đoan có rất nhiều tiểu 0 xếp hàng cho anh thượng."

"Trong đó cũng bao gồm cả cậu?” Kỳ Đông giỡn.

Tống Kiệt cũng không nhăn nhó, "Nếu tôi mà là 0, ngay bây giờ liền nằm thẳng cho anh làm, một chút cũng không do dự."

Kỳ Đông bị thành thật của y chọc cười, "Cậu để tôi làm, tôi thì lại không có hứng thú làm cậu.”

Tống Kiệt hừ hừ hai tiếng, "Biết anh thẳng rồi... Bất quá anh không có hứng thú thử một lần sao?"

"Thử cái gì? Chơi cậu?"

“Thử đàn ông a, tôi cam đoan tư vị đó không hề kém so với phụ nữ tí nào.”

Kỳ Đông buồn cười, "Cậu làm với nữ rồi?”

Tống Kiệt thành thành thật thật trả lời, "Không có."

"Vậy so sánh của cậu từ đâu ra?”

Tống Kiệt nhìn ra ngoài cửa sổ xe một cái, “Chỗ đó chỗ đó, vào hẻm rẽ cái là tới.”

Kỳ Đông theo đường y chỉ bảy quẹo tám rẽ rồi dừng trước cửa một quán bar.

"Đi a," Tống Kiệt mở cửa xe.

“Để làm gì?”

Tống Kiệt hất đầu, nói như đúng rồi, “Vào coi coi a."

Kỳ Đông quan sát quán bar trước mắt, bề ngoài thoạt nhìn không khác biệt gì với các quán bar bình thường, nhưng hắn biết chỗ mà Tống Kiệt tới chắc chắn không đơn giản như vậy.

"Yên tâm đi, bên trong không có cọp," Tống Kiệt thấy hắn bất động, lại khuyên một câu.

“Phụ nữ là cọp, là ý này sao?"

"Ách, nếu theo lời anh vừa nói…thì đúng,” Tống Kiệt nhún nhún vai, "Có đi không? Không cua trai thì coi như vào uống rượu cũng không tồi a."

Dù sao buổi tối Kỳ Đông cũng chẳng có gì làm, dứt khoát xuống xe theo Tống Kiệt cùng vào quán bar.

Kỳ Đông vừa vào cửa, lập tức cảm nhận được tầm mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, Tống Kiệt cũng cảm ứng được, kinh ngạc “úi” một tiếng.

“Tôi đã nói gì ấy nhỉ, cái loại người như anh điều kiện như anh mà tới mấy chỗ kiểu này, tuyệt đối là vật thể thu hút tầm nhìn a.”

Kỳ Đông rất nhanh quét mắt một vòng, trong quán rượu loại người nào cũng có, có người thậm chí thân mặc nữ trang trang điểm một lớp dày, trong hoàn cảnh ánh sáng không đủ, thật đúng là tạo được hiệu quả dĩ giả loạn chân*.

* Dĩ giả loạn chân: Giả giả thật thật.

Bất quá hắn biết những người tác phong nữ tính lại còn tư thái đẩy đưa này đều là nam giới, hắn không nghĩ ra được vì sao đàn ông lại cảm thấy hứng thú với loại nhân yêu này, nếu thực sự thích gái thế còn không bằng đi kháo đàn bà cho rồi.

Tống Kiệt ngựa quen đường cũ dẫn Kỳ Đông tới chỗ ngồi, người vợ 1 mét 8 thân cao thể trọng (dáng cao, nặng ký) của y đã ở đó, nhìn thấy Kỳ Đông lúc đầu hơi ngoài ý muốn, sau đó ngượng ngùng tới bắt chuyện, Kỳ Đông nhất thời có xúc động xoay người bỏ chạy.

Tống Kiệt gọi một thùng bia, lát sau lại có một đôi bằng hữu nữa của Tống Kiệt tới, cũng đồng dạng sản sinh hiếu kỳ thật lớn với Kỳ Đông, bất quá Kỳ Đông đối với bọn họ cũng chẳng hứng thú gì, cứ thế uống bia.

Trong quán người càng đến càng nhiều, Kỳ Đông cảm thấy đây là nơi tụ tập nhiều ngưu quỷ xà thần nhất mà hắn từng gặp, mấy người đàn ông ăn mặc đẹp trang điểm lộng lẫy kia còn thường hướng về phía hắn lộ liễu liếc mắt đưa tình.

Tống Kiệt cũng cảm khái, "Có Kỳ Đông, chỗ chúng ta ngồi tần suất thu hút tầm mắt ít nhất đột phá con số 20.”

“Thì đó,” tiểu tức phụ cao to vạm vỡ của y phụ họa nói, "Nếu không phải anh Đông một bộ khí tràng người lạ chớ gần, đám tiểu thụ đói khát này phỏng chừng đều sẽ nhào qua ăn sống nuốt tươi luôn ảnh.”

Kỳ Đông chỉ làm như không nghe đối thoại của họ, đột nhiên, tầm mắt hắn bị một người đàn ông mới vừa tiến vào quán bar hấp dẫn, bề ngoài người này cũng không có chỗ nào xuất chúng, nhưng trên người có một cỗ khí chất rất khó diễn tả thành lời, từ cửa một đường đi tới, ánh mắt Kỳ Đông thủy chung dán chặt lên người anh ta.

Khi đó, Kỳ Đông còn chưa biết đây là bản năng đề phòng giữa đồng loại giống đực, cũng giống như một con sư tử đực đột nhiên xuất hiện trên lãnh địa của một con sư tử đực khác, trước khi làm rõ đối phương là bước lầm vào hay là xâm nhập, thì chủ nhân của địa bàn dù bộ dạng uể oải nằm trên đất, ánh mắt cũng sẽ thời thời khắc khắc giám thị nhất cử nhất động của đối phương.

Lúc người kia đến gần, Tống Kiệt cũng phát hiện anh, lập tức lớn tiếng hô, "Anh Khương!"

Người được gọi ‘anh Khương’ dừng bước, nhìn thấy Tống Kiệt, đổi hướng đi về phía bọn họ.

“Anh Khương,” Tống Kiệt đứng lên nhiệt tình cùng anh hàn huyên, "Anh cũng tới à.”

“Ừm, có hẹn,” anh đơn giản đáp một câu, sau đó lực chú ý liền dừng trên người Kỳ Đông phía sau Tống Kiệt.

Tống Kiệt lúc này mới nhớ tới hai người vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, vội vàng giới thiệu, "Đây là đồng sự của em Kỳ Đông, bữa nay là lần đầu la cà ở đây.”

Y lại nói với Kỳ Đông, “Đây là giám đốc nghiệp vụ của Thành Nam, anh Khương.”

Thành Nam là đối tác nghiệp vụ của công ty Kỳ Đông, Tống Kiệt chủ yếu là phụ trách CASE của họ, nếu là đối tượng làm ăn trên thương trường, Kỳ Đông cũng đứng lên, bất quá, hắn cho tới bây giờ không có thói quen gọi người ta là anh.

Người đối diện tựa hồ đoán được suy nghĩ của hắn, chủ động vươn tay, “Khương Địch."

Kỳ Đông cũng đưa tay ra, trong chớp mắt hai tay bắt nhau, Kỳ Đông chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách ập vào mặt, khí tràng của Khương Địch khơi dậy tâm hiếu chiến của giống đực trong hắn, hắn theo bản năng thẳng người, không hề úy kỵ nghênh tiếp mục quang xem xét của đối phương, sóng điện vô hình bắn qua bắn lại giữa hai người.

Khương Địch cười cười, cỗ cảm giác áp bách kia nhất thời tiêu thất, anh cầm tay Kỳ Đông nắm mạnh một cái, sau đó buông ra, "Rất hân hạnh được biết cậu.”

“Tôi cũng vậy," Kỳ Đông một câu hai nghĩa nói.

“Anh Khương qua đây ngồi đi.” Tống Kiệt tiếp đón anh.

Khương Địch nhìn giờ, lại nhìn nhìn Kỳ Đông, "Cũng tốt."

Mọi người một lần nữa ngồi xuống, Khương Địch chủ động nâng ly chạm cốc với Kỳ Đông.

Kỳ Đông lúc này mới phát hiện Khương Địch là một người rất khéo ăn nói, hơn nữa thái độ đối đãi người khác thập phần thân thiện, địch ý đối với anh dần dần giảm xuống.

"Lần đầu tiên tới mấy chỗ này, không quen phải không, " Khương Địch hỏi.

Kỳ Đông biết đối phương hiểu lầm mình là người mới nhập giới, cũng không giải thích, chỉ nói ‘tạm được’.

Hai người trò chuyện vài câu, Tống Kiệt mới rồi còn ở bên cạnh lời ngon tiếng ngọt với vợ đột nhiên vẻ mặt thần bí sáp tới, “Đông tử anh bị người theo dõi."

Kỳ Đông theo tầm mắt của y nhìn qua, quả nhiên vừa vặn đối mắt với một người đàn ông từ quầy bar, người đó một chút cũng không che giấu hứng thú của mình với Kỳ Đông, nhìn hắn chằm chằm.

Vài người khác cũng phát hiện, hưng trí bừng bừng tụm lại, “Ối mợ ơi, danh viện a, số đào hoa của anh Đông quả thực không thể thịnh vượng hơn nữa."

Kỳ Đông khó hiểu, Tống Kiệt giải thích cho hắn, “Danh viện chính là tên gọi những 0 có tiếng trong giới, đặc biệt là vị này," miệng y dẩu ra, “Càng không giống những danh viện khác, đóa hoa cao lãnh a, cho tới bây giờ chưa từng thấy cậu ta có hứng thú với ai, càng không thấy có người đem được cậu ta ra sàn.”

Kỳ Đông một lần nữa nhìn sang, hắn không biết GAY chọn đàn ông dựa vào tiêu chuẩn gì, đối với hắn mà nói, vẻ ngoài của đàn ông chẳng có chút ý nghĩa nào, người ngồi bên quầy bar đó trong mắt hắn bất quá là bộ dạng đứng đắn, so với đám yêu ma quỷ quái bên cạnh, cách ăn mặc chính trang của cậu ta thật sự rất bình thường, trên mặt cũng không tô vẽ mấy thứ loạn thất bát tao, miễn cưỡng có thể tính là coi được.

Người được xưng ‘danh viện’ kia thấy Kỳ Đông lại nhìn về phía mình, hướng hắn mỉm cười.

Lần này lực chú ý toàn bộ người trong quán bar đều tập trung vào Kỳ Đông, tựa hồ cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc là người nào có thể chiếm lĩnh đóa hoa cao lãnh này, ngay cả Tống Kiệt đều vẻ mặt hưng phấn dùng chân huých Kỳ Đông, "Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, có muốn thử một chút không?"

Kỳ Đông liếc xéo y, Tống Kiệt vẫn còn ở đó châm ngòi thổi gió, "Gọi ly rượu đem qua, cậu ấy đêm nay sẽ là của anh.”

Thấy Kỳ Đông không lên tiếng phản đối, Tống Kiệt tự chủ trương đá đá lông nheo, gọi waiter tới, ghé vào tai thì thầm vài câu, waiter gật đầu lui ra, chỉ chốc lát sau, liền bưng một ly rượu lại.

Danh viện nhoẻn miệng cười với Kỳ Đông, hướng hắn nâng ly, Tống Kiệt vỗ tay cái bốp, "Thu phục."

Y đẩy Kỳ Đông, "Đi đi, còn chờ gì nữa.”

Thấy Kỳ Đông bất động thanh sắc nhìn mình chằm chằm, y lúc này mới nhớ tới đối phương là một tay mới, sáp tới hạ giọng nói, "Anh nếu không được…”

Lời còn chưa nói xong, Kỳ Đông liền đứng lên, không nói hai lời đi ra cửa trước, Khương Địch cũng đầy hứng thú quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Hắn vừa đứng dậy, Danh viện cũng đứng lên theo, hai người một trước một sau ra khỏi quán bar, phía sau tiếng huýt gió ồn ào nối liền không dứt.

Lúc Danh viện đẩy cửa quán bar, Kỳ Đông đang châm thuốc.

Y đi qua, thoải mái hỏi, "Đi đâu?"

“Cậu nói.”

Danh viện sóng mắt lay động, “Tôi biết một khách sạn gần đây.”

Kỳ Đông phun một hơi khói, "Dẫn đường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.