Trong Rừng Sâu Có Một Đôi Thỏ

Chương 1




Chữ ‘túc’ có nghĩa là ‘chòm sao’ hay ‘khu vực sao’, mỗi ‘túc’ chứa nhiều chòm sao nhỏ.

Trong phòng hiệu trưởng ở lầu hai học viện Bích Không, vị hiệu trưởng có đôi đồng tử màu xám nhạt đang đứng tựa vào cửa sổ, nơi tầm mắt ông chạm đến, một nhóm học sinh tinh thần phấn chấn từ phía xa đang vừa đánh vừa nháo vui cười đi lại.

“Khi còn trẻ tôi từng gặp một người lữ khách đến từ một hành tinh khác trong thiên hà xa xôi,” hiệu trưởng lười biếng mở miệng, “Đôi mắt anh ta là màu xanh lam trong suốt đến thấy đáy, như chứa cả đại dương mênh mông, khiến người chỉ nhìn qua là khó quên.”

Khóe môi hiệu trưởng vì nhớ đến chuyện vui cũ mà thoáng cong lên, “Tôi từng nói với anh ta, ‘hẳn là anh có được đôi con ngươi xinh đẹp nhất tinh cầu các anh’, cậu đoán xem anh ta nói gì?”

Một người khác trong phòng không đáp, nhưng hiệu trưởng dường như cũng không quan tâm câu trả lời, cứ thế nói tiếp, “Anh ta nói ở quê hương anh ta, mỗi người đều có đôi mắt màu sắc không giống nhau, có lục sắc như phỉ thúy, có hồng sắc như hổ phách, kim sắc như lưu ly…Tuy không thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng tưởng tượng thôi cũng đã cảm thấy rất đẹp rồi.”

Nhóm học sinh đến gần thêm một chút, ngũ quan trở nên rõ ràng hơn, họ dung mạo khác nhau, dáng người không đồng nhất, chỉ riêng trong đôi mắt đều là một màu khói.

Thế gian nhiều sắc thái tráng lệ như vậy, tụ về đây lại bị thống nhất thành một loại màu không bắt mắt nhất. Toàn bộ quang phổ bị lục địa tham lam hấp thu một phần, phần còn lại trộn lẫn với nhau thành sương mù mênh mông phản xạ lại, nhuốm lên đôi đồng tử.

“So ra, sắc thái của tinh cầu chúng ta đơn điệu biết bao.” Hiệu trưởng nói như thể cảm khái.

Không xa phía sau, thầy chủ nhiệm vóc người cao lớn hơn ông rất nhiều đứng yên lặng, đôi nhãn châu tối đen như mực, dường như ngay cả ánh sáng cũng lẩn trốn nơi này, màu mắt tuy thâm thúy là vậy, nhưng cũng không ngoài những sắc thái đơn điệu như lời hiệu trưởng.

Chủ nhiệm lặng lẽ dời tầm mắt từ nhóm học sinh lên sườn mặt hiệu trưởng, dù người này cứ mở miệng là nói mấy từ ‘tuổi trẻ’ và ‘hồi ức’ các loại, nhưng dung mạo và vóc dáng lại không khác với học sinh trong học viện bao nhiêu, nếu không nhìn ánh mắt, rất khó để người khác phân rõ tuổi thật của ông.

Nơi này là hành tinh Thiên Túc, mắt người chỉ có ba màu, đó cũng là đặc trưng quan trọng để phân biệt thân phận. Học sinh trong học viện Bích Không, bất luận nam hay nữ, mắt của tuyệt đại đa số đều có màu khói riêng biệt của vị thành niên, chỉ có một số ít người màu đồng tử đã xảy ra chuyển biến, điều này có nghĩa là họ sắp thức tỉnh từ hình thái thiếu niên thành người trưởng thành, đồng thời cũng sẽ rất nhanh không còn thuộc về nơi này nữa.

Người trên hành tinh này không có tuổi thơ cũng không có tuổi già, họ dùng một phương thức cực kỳ đặc biệt đến với thế gian, sau khi trải qua một giai đoạn ngủ say thật dài, tỉnh dậy trong bộ dạng thiếu niên. Bọn họ trời sinh đã có năng lực sinh tồn, không cần tập tễnh học đi, không cần bi bô tập nói, thậm chí tại mỗi một thế hệ trong vòng luân hồi đều lưu giữ ký ức cơ bản nhất về sinh tồn.

Họ không cha không mẹ, không anh chị em, mỗi người sinh ra đều bình đẳng, không có khác biệt thân phận địa vị. Khi họ còn ở hình thái thiếu niên, toàn bộ người trưởng thành trong cộng đồng chịu trách nhiệm nuôi nấng, để những người chưa thành niên tại học viện sơ cấp Bích Không vượt qua giai đoạn khởi đầu của nhân sinh. Sau khi hoàn thành nghi lễ trưởng thành, sẽ phát dục một lần nữa, sau đó sẽ luôn duy trì bộ dáng trưởng thành, cho đến khi tiến vào kỳ ngủ say tiếp theo.

Đó chính là người Thiên Túc, không có sinh ra, cũng không chân chính chết đi, đời đời kiếp kiếp sinh hoạt tại tinh cầu này, đến nay đã có mấy ngàn năm.

"Những học sinh này là lớp mười phải không?” Hiệu trưởng nhìn nhóm các cô cậu học sinh đi qua dưới mắt mình, vì không thể dựa theo chiều cao hay tướng mạo mà phán đoán tuổi, nên những người làm công tác giáo dục ở đây đã dưỡng thành năng lực chỉ cần gặp qua là không thể quên.

Chủ nhiệm thản nhiên nhìn lướt qua, rất nhanh tập trung lên vài mục tiêu, “Phải, phần lớn các em ấy đều ở vào độ tuổi thiếu niên chín đến mười năm, chính là vào Kỳ thức tỉnh.”

"Nếu có thể luôn luôn vô ưu vô lự như thế vượt qua Kỳ thức tỉnh thì tốt.” Ngón tay hiệu trưởng gõ gõ lên tấm kính, “Không muốn bi kịch đã qua lần nữa tái diễn, giáo dục sức khỏe sinh lý năm nay, có cần phái một người ôn nhu chút đi không đây…”

Nhóm học trò vừa mới đi qua, giờ phút này đang đi thành nhóm hai hoặc ba người, bàn về đợt kiểm tra thể năng vừa mới chấm dứt.

“Nghe nói kỳ thể trắc (kiểm tra thể năng) này lớp chúng ta có hai người được ba trăm điểm, thật sự có người mạnh như vậy?"

"Còn có thể là ai? Nhất định là Lăng Tiêu và Doanh Phong hai người bọn họ, tớ cá luôn.”

“Các cậu đoán coi hai người bọn họ ai thành tích cao hơn?”

“Mình đoán là Lăng Tiêu."

"Nhất định là Doanh Phong, tuy rằng Lăng Tiêu cũng rất mạnh, nhưng so với Doanh Phong vẫn kém hơn một chút..."

Đám học sinh rôm rả thảo luận, cũng không nhận ra ở phía sau cách mình không xa, một trong hai đương sự bọn họ nhắc tới đang đi đến.

Lăng Tiêu gương mặt lạnh lùng, thành tích thể trắc của mỗi người đều từ máy chủ trực tiếp gửi đến mỗi cá nhân, người khác không thể biết, nhưng huấn luyện viên sau khi trắc nghiệm đã nói bóng gió với cậu, thành tích của cậu tuy cao, nhưng vẫn không phải tốt nhất trong đợt này.

Mà trong những người cùng lứa, có thể vượt qua cậu chỉ có một, chính là Doanh Phong.

Doanh Phong cùng cậu lần lượt thức dậy trong vòng nửa canh giờ, hai người đồng thời được phân phối đến học viện Bích Không, từ năm nhất đã cùng lớp, cho đến giờ đã được mười năm. Họ cơ hồ có được mọi điều kiện tiên quyết để trở thành bạn tốt, lại vì háo thắng của Lăng Tiêu cùng lạnh lùng của Doanh Phong, mà đến nay vẫn là người xa lạ.

Doanh Phong hầu như ở tất cả các hạng mục đều hơn Lăng Tiêu một điểm, nhưng dù chỉ một điểm như vậy, cũng đủ để Lăng Tiêu vạn năm đành phải đứng nhì. Điều duy nhất có thể cho cậu tìm về mặt mũi, là cậu cao hơn Doanh Phong hai, ba centimet gì đó, đây có lẽ là chiến thắng duy nhất cậu giành được từ đối phương trong mười năm qua.

“Làm gì mà cái mặt đen thùi vậy?” Một trong những thằng bạn chí cốt của cậu Lam Thịnh chạy đến bá cổ cậu, “Để tớ đoán xem nào, lại bại bởi người đó có phải không?"

Bình Tông đi phía bên kia nhẹ nhàng đạp cậu ta một cái, ý là nói trắng ra vậy để làm chi?

"Sợ cái gì? Tiểu Lăng Tiêu nhà chúng ta am hiểu nhất chính là biến đau thương thành lực lượng, chút thất bại nhỏ đó, căn bản không đả kích được cậu ấy, đúng không?"

"Đó là đương nhiên," Lăng Tiêu bị lời của cậu khơi dậy ý chí chiến đấu, "Huấn luyện viên nói thành tích của tớ chỉ kém cậu ta vài phân, chỉ cần cố gắng hơn một chút, là có thể vượt qua tên đó.”

Lam Thịnh thật chuẩn đấm một cái vào giữa ngực cậu, “Nhất định rồi, tớ xem trọng cậu đó nha.”

Ba người kéo nhau về tới phòng học, đến tận lúc vào cửa, Lăng Tiêu còn đang cùng Lam Thịnh cãi nhau, "Còn nữa, tớ lớn hơn cậu, không cho gọi tớ là tiểu Lăng Tiêu."

“Cậu tỉnh sớm hơn tớ có nửa năm, huống chi tuổi tác trong kỳ thiếu niên chẳng có ý nghĩa gì.”

“Cậu vẫn tự tin tớ sẽ không trưởng thành sớm hơn cậu?"

"Ha ha ha dựa vào cậu sao."

Hai người bọn họ tán gẫu vô cùng khoái trá, không lâu sau có nhiều nam sinh khác tham gia vào, trong phòng học líu ríu một mảnh, khi Doanh Phong xuất hiện tại cửa, chỉ có một mình Lăng Tiêu chú ý tới.

Chỗ ngồi của Doanh Phong nằm ở hàng cuối trong lớp, muốn đến nơi phải đi ngang Lăng Tiêu. Khi cậu đi qua, Lăng Tiêu vốn đang nửa dựa vào bàn học đột nhiên đứng thẳng, hếch cằm, dùng một loại ngữ khí nghe không ra là khen tặng nói:

"Chúc mừng cậu a.”

Doanh Phong mặt cũng không thèm xoay qua, lãnh đạm dùng dư quang quét mắt qua Lăng Tiêu đang cố gắng làm cho bản thân mình thoạt nhìn có vẻ cao lớn, không nói một lời đi tới. Bạn học xung quanh đối với chuyện hai người không hợp nhau đã biết từ lâu, giờ phút này cũng theo thói quen mở một mắt nhắm một mắt coi như không thấy.

Thấy đối phương lại một lần nữa hoàn toàn coi thường mình, lửa giận trong lòng Lăng Tiêu bỗng bốc lên.

"Sớm muộn cũng có một ngày, tôi phải, tôi phải…” Lăng Tiêu nghĩ ra lời nói độc địa nhất hạ lưu nhất mà một người thiếu niên Thiên Túc có khả năng nghĩ ra, “Tôi phải lấy máu trong tim cậu ta, để cho cậu ta thành khế tử của tôi, cả đời phục tùng tôi!"

Lời thề son sắt Lăng Tiêu hùng hồn thốt ra giống như đã ném một quả bom nguyên tử xuống lớp học, chấn kinh toàn bộ những học sinh có mặt, trong mắt những người còn nhỏ, nghi lễ trưởng thành là một khái niệm rất mơ hồ, dù rất nhiều cô cậu sắp phải trải qua Kỳ thức tỉnh, nhưng những điều liên quan đến giai đoạn trưởng thành với họ vẫn là một tồn tại vô cùng thần bí.

Tất cả nhận thức về thời kỳ trưởng thành của họ, đều đến từ những sách báo dung tục lén trộm được, mà theo những miêu tả không được lưu hành trong đó, khế tử quả thực tùy ý khế chủ an bài, sống như nô lệ không có năng lực phản kháng, có thể thấy được lời nói của Lăng Tiêu, vào tai một đám thiếu niên chưa thành thục, có bao nhiêu khác người và lớn mật.

"Ha ha," Sau một khoảng im ắng, có người xấu hổ cười cười, "Lăng Tiêu cậu đúng là dám nghĩ dám nói a.”

Cục diện bế tắc một khi bị đánh vỡ, cả đám lập tức hì hì tán thành, giống như mấy cô cậu bé đang tuổi dậy thì vô ý đề cập đến những vấn đề người lớn tế nhị, sẽ ngại ngùng rồi lại khống chế không được muốn tìm tòi đến cùng.

“Nè, hôm qua tớ nghe được thầy giáo khoa thiết bị nói,” Lam Thịnh đột nhiên thần thần bí bí hạ giọng, những người khác lập tức ngầm hiểu tụ thành một đoàn, "Nói thầy cả đêm bị làm bốn lần, lúc làm việc chân muốn nhũn ra.”

"Không phải đâu?" Có người kêu sợ hãi, có người cười quái dị, "Thầy làm gì mà nói mấy chuyện này?"

“Thật trăm phần trăm, tớ nghe thầy dùng máy truyền tin* oán giận với khế chủ của thầy, lúc ấy trong văn phòng không có ai, tớ phải trốn sau cửa mới nghe lén được.”

*QT là thông tấn khí, nghĩa là thiết bị truyền tin, các bạn có thể coi nó như điện thoại di động phiên bản của người hành tinh.

Cánh cửa cấm kỵ một khi mở ra sẽ không đóng lại dễ dàng, "Vậy thầy ấy còn nói gì nữa không?”

"Không biết, tớ nghe được tới đó, sợ bị thầy phát hiện, vội vàng chuồn lẹ.”

“Ối giời,” mọi người tập thể khinh bỉ, cơ hội tốt thăm dò thế giới người lớn cứ thế bị cho qua.

Lăng Tiêu khinh thường hừ một tiếng, "Một đêm bốn lần thì có là gì, chờ tớ thành khế chủ của người nào đó, một đêm bảy lần, làm cho cậu ta ba ngày không xuống được giường." Nói xong, cậu còn cố tình liếc một cái sang chỗ ngồi của ‘người nào đó’, đối phương cư nhiên hiếm thấy ngẩng đầu, tầm mắt hai người giao nhau trong một thoáng.

Trong đám nam sinh bộc phát một trận tiếng la hò hú hét, tiếng hô ‘giỏi lắm’, ‘cố lên’ linh tinh hết đợt này đến đợt khác, các nữ sinh thì trốn xa xa một bên, hận không thể phân rõ giới hạn với cái đám không biết xấu hổ này.

Dao Đài mới tới phòng học, vừa lúc nghe hết mấy lời cuồng vọng tự đại của Lăng Tiêu, trong lòng thoá mạ một tiếng.

Đám tiểu tử không biết trời cao đất rộng, lông phía dưới còn chưa có đủ dày đâu, đã dám khẩu xuất cuồng ngôn. So với giáo dục sức khỏe tâm lý, thằng nhóc cầm đầu đám thiếu niên kia đáng bị trói lại quất một trận hơn, vậy là thành thật ngay.

Cô giẫm đế giày cao gót bước lên bục giảng, đám học trò thấy giáo viên đến, lập tức giải tán, tự mình trở lại chỗ ngồi.

Dao Đài có dáng người ngạo nhân hiếm thấy trong học viện, mắt cũng là màu đen thâm thúy, rất nhiều học sinh sau lưng gọi cô là Dao Nữ Vương, nghiêm khắc mà nói, cô kỳ thật cũng không tính là giáo viên trong học viện.

Quả nhiên, cô vừa dừng lại sau bàn giáo viên, đã có học sinh giơ tay hỏi.

“Bác sĩ Dao, hôm nay cô dạy thay sao?”

Bác sĩ học đường Dao Đài mở ra hai tay, “Từ hôm nay trở đi, học sinh lớp mười tăng cường thêm một môn sức khỏe sinh lý, tôi là người hướng dẫn trong khóa học này, các học sinh có bất kỳ vấn đề nào về phương diện này, đều có thể tới hỏi tôi.”

Môn sinh lý? Nhãn tình đám học trò sáng lên, nhưng không có ai dám chủ động giơ tay đặt câu hỏi.

“Sao nào? Không có câu hỏi? Vừa rồi mọi người không phải thảo luận rất sôi nổi sao?”

Biết mình bị bắt tại trận, mấy nam sinh vừa rồi ồn ào đều ngượng ngùng gãi ót.

Dao Đài cũng không truy tới cùng, xoay người vẽ đường viền hình dáng của hai người lên bảng cảm ứng, từ nét vẽ, có thể nhìn ra là một nam một nữ.

“Hẳn là các em đều hiểu, người ở tinh cầu Thiên Túc chúng ta so với những loài khác trong vũ trụ rất khác biệt, phương thức sinh sôi thuộc loại sinh sản vô tính phi thường hiếm thấy. Một đời của chúng ta chỉ có hai giai đoạn, kỳ thiếu niên và kỳ trưởng thành, đây cũng chính là lý do chúng ta có cách tính toán tuổi rất đặc trưng.”

“Em này,” cô tùy tay chỉ một học trò ở hàng đầu, “Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Kỳ thiếu niên chín tuổi.” Đối phương lưu loát trả lời.

"Tốt lắm, cô năm nay là tám mươi bảy tuổi kỳ trưởng thành, vậy cô lớn hơn em bao nhiêu tuổi?"

“Cái này…” Học sinh bị hỏi đáp không được.

“Em hẳn sẽ trả lời là, em không biết." Dao Đài tiếp tục giảng, “Kỳ thiếu niên ở mỗi người dài ngắn không giống nhau, sớm nhất có người ở kỳ thiếu niên bốn tuổi đã hoàn thành nghi lễ trưởng thành, cũng có người tận mười tám tuổi cũng chưa thức tỉnh, bất quá đó đều là những trường hợp đặc biệt."

“Trên tám mươi phần trăm người Thiên Túc, sau khi tỉnh dậy khoảng mười năm sẽ đạt đến tính thành thục, nói cách khác ——" cô cố ý kéo dài âm cuối, tầm mắt tuần tự đảo qua gương mặt mỗi một học sinh, “Trong số các vị đang ngồi đây, có một bộ phận tương đối lớn, e rằng sẽ lập tức nghênh đón Kỳ thức tỉnh của chính mình!”

Nữ sinh da mặt mỏng nghe đến đó đã bắt đầu đỏ mặt, nhưng Dao Đài vẫn mặt không đổi sắc nói tiếp, “Tuy rằng chúng ta là sinh sản vô tính, không cần như những loài khác giao phối là để sinh sản, nhưng không có nghĩa là chúng ta không có dục vọng sinh lý. Mục đích chủ yếu khi chúng ta giao phối, là để hoàn thành lần phát dục thứ hai, tiến hóa thành người trưởng thành chân chính.”

Dao Đài giảng đều là những tri thức một học sinh bình thường muốn biết nhất nhưng không thể biết, giờ phút này mỗi người đều dỏng tai, tập trung tinh thần nghe.

Nhưng Dao Đài lại chuyển đề tài, như thể cố tình khơi dậy lòng hiếu kỳ của học sinh, cô giới thiệu đến dân tộc ở các tinh cầu khác.

“Trên rất nhiều hành tinh lân cận, thậm chí trong thiên hà xa xôi, kết cấu xã hội của họ có bất đồng rất lớn với chúng ta, khác biệt rõ ràng nhất, chính là bọn họ có gia đình. Mỗi người, đều có thể sinh ra trong những gia đình khác nhau —— có người, sinh ra trong nhà giàu có, hưởng hết vinh hoa phú quý; cũng có người, sinh ra ở xóm nghèo, cả đời nghèo khó thất vọng. Họ sinh ra đã có chênh lệch địa vị và vật chất, hưởng thụ đãi ngộ hoàn toàn không công bằng."

“Sinh mệnh của họ, ngay từ đầu, chính là bất bình đẳng, có phân biệt tôn ti, phân biệt sang hèn giàu nghèo. Một người, dù cho có thể dựa vào cố gắng của chính mình thay đổi cảnh ngộ, nhưng khởi điểm và mức độ của nỗ lực giữa người với người cũng tồn tại cách biệt một trời. Giữa họ, bình đẳng duy nhất, có lẽ chính là không ai có thể lựa chọn xuất thân của mình.”

Lời của Dao Đài mở ra một cánh cửa đến thế giới nhận thức mới, các học sinh lần đầu tiên nghe nói thì ra có người sau khi tỉnh dậy —— kỳ thật là sau khi ra đời, nhưng họ cũng không có khái niệm ra đời —— đã bị mạnh mẽ chia làm ba bảy loại, được mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng cảm thấy cực độ may mắn.

Dao Đài đoán ra suy nghĩ trong lòng họ lúc này, một câu nói toạc ra.

“So ra, người ở Thiên Túc chúng ta được bình đẳng, sau khi tỉnh dậy có thể hưởng thụ đãi ngộ vật chất như nhau, tiếp nhận nền giáo dục và y tế cộng đồng, có quyền lợi chính trị ngang hàng, đây là điều mà bất kỳ thiên hà nào cũng không thể so được, là tồn tại độc nhất vô nhị."

Nghe đến đó, đã có vài bạn học kiêu ngạo mà thẳng sống lưng.

"Nhưng mà,” Dao Đài triệt để đánh nát kiêu ngạo vừa tạo ra trong họ, “Nếu các em cho rằng, chúng ta là một chủng tộc xem trọng bình đẳng, theo đuổi nhân quyền, vậy thì các em hoàn toàn sai.”

“Chính là bởi vì bẩm sinh bình đẳng dễ dàng tạo nên sự trì trệ, nên chúng ta yêu cầu đối với nỗ lực ngày sau càng khắc nghiệt hơn. Người Thiên Túc có chế độ đẳng cấp tàn khốc nhất trong toàn vũ trụ, đó chính là —— "

Tay cô vỗ lên bảng trắng, “Quan hệ chủ - (người) phụ thuộc trong phối ngẫu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.