Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 16




Edit: kaylee – lqđ.

Trên cái trán trắng mịn của Nạp Lan Yên chảy ra mồ hôi lạnh, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lại tiếp tục thi ba châm.

Đột nhiên thân thể Lãnh Thiếu Diệp không chịu khống chế mà bắt đầu run rẩy, thống khổ giống như có trăm ngàn lưỡi dao đâm vào khắp cơ thể.

Nạp Lan Yên hít một hơi thật sâu, còn một châm cuối cùng.

Mà một châm cuối cùng này cũng là châm thống khổ nhất.

Tay Nạp Lan Yên run run, Lãnh Thiếu Diệp rất đau, nhìn khuôn mặt trắng bệch của hắn, trong lòng nàng cũng giống như bị kim đâm, đau.

“Hồ Ly ngu ngốc, gia…. Không có việc gì.” Khóe miệng Lãnh Thiếu Diệp kéo ra chút tươi cười, một chút đau đớn này, hắn vẫn chịu được.

Nạp Lan Yên cắn chặt răng, nhanh chóng đâm ngân châm cuối cùng vào huyệt vị, trước lúc Lãnh Thiếu Diệp thống khổ, cúi người hôn môi của hắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng đóng chặt xâm nhập vào trong miệng hắn.

Đột nhiên hôn môi làm cho đầu óc Lãnh Thiếu Diệp trống rỗng trong nháy mắt, ngay sau đó từ lồng ngực trào ra cảm giác ngọt ngào thỏa mãn trước đây chưa từng có, ngây ngô nở nụ cười, Hồ Ly đang hôn hắn, Hồ Ly chủ động hôn hắn.

Hắn cảm thấy, tiểu Hồ Ly nhà hắn thật sự thích hắn?

Vui sướng không thể ức chế hoàn toàn trấn áp đau nhức truyền đến từ cơ thể, một tay Lãnh Thiếu Diệp giữ chặt cái ót của Hạ Lan Phiêu, hung hăng hôn sâu.

Dây dưa gắn bó, tóc mai quấn quýt.

Thế nào lại làm hắn yêu thích như vậy, thế nào lại làm hắn luyến tiếc buông tay như vậy!

Nạp Lan Yên, Hồ Ly ngu ngốc, vợ….

Năm phút sau, Tam gia hoàn toàn không có ý định buông ra.

Mười phút sau, Nạp Lan Yên đã có chút cứng ngắc.

Mười lăm phút sau, Nạp Lan Yên cắn một ngụm lên môi người nào đó, ngẩng đầu trừng mắt: “Đủ rồi!”

Lúc này Lãnh Thiếu Diệp hung hăng nhíu mi: “Vợ, ta đau….”

Khóe miệng Nạp Lan Yên co rút, không chút lưu tình vạch trần người nào đó: “Châm này đau nhiều nhất cũng chỉ bảy tám phút thôi không đúng sao?”

Lãnh Thiếu Diệp nhếch miệng, mặt không chút thay đổi nói: “Vợ, hôn môi trợ giúp giảm béo.”

Nạp Lan Yên suýt nữa bị nước miếng của mình làm sặc, suy nghĩ của Tam gia đúng là đã vượt qua da mặt dày của hắn, hắn không biết sao?

Nạp Lan Yên chỉ dáng người lồi lõm kiêu ngạo ở kiếp này của nàng: “Nhìn thấy không, dáng người tiêu chuẩn giống hệt kiếp trước.”

Đương nhiên hắn nhìn thấy vợ nhà mình rộng lớn mạnh mẽ bao nhiêu, không chỉ thấy, thật ra vừa rồi còn cọ một chút, ừ, làm đột nhiên cái mũi lại có chút ngứa….

Nạp Lan Yên ném một chiếc khăn tay lên mặt người nào đó, khẽ cắn môi: “Thật nên để cho những thủ hạ kia của ngươi nhìn xem bộ dáng Tam gia bây giờ có bao nhiêu ngốc.”

Lãnh Thiếu Diệp ném khăn tay sang một bên, nhướng mày cười vô cùng kiêu ngạo: “Gia cũng muốn để cho bọn họ nhìn xem vợ gia có bao nhiêu lợi hại.”

Nghe nói như thế, Nạp Lan Yên có chút buồn cười, lại cười không nổi.

Từ lúc xuyên qua đây đến giờ, bọn họ đều không nghĩ đến người nhà, bằng hữu, huynh đệ, chiến hữu ở kiếp trước.

Nạp Lan Yên trực tiếp nằm bên người Lãnh Thiếu Diệp, nhìn cát đá trong động trên đỉnh đầu, nhỏ giọng: “Lãnh Thiếu Diệp, chúng ta trở về không được.”

Lãnh Thiếu Diệp trầm mặc một lúc, cười khổ nói: “Đúng vậy, trở về không được.”

Không phải giấc mộng Nam Kha (1), càng không phải là Trang Chu Mộng Điệp (2).

(1) Mộng Nam Kha: Giấc mơ hão huyền. Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ.

(2) Trang Chu Mộng Điệp: Giấc mơ không thực tế. Dựa theo tích: Một ngày Trang Chu nằm mơ biến thành một con Hồ Điệp (bươm bướm), sau khi tỉnh mộng thấy mình vẫn là Trang Chu, vì vậy hắn không biết là trong mộng biến thành Trang Chu Hồ Điệp, hay là trong mộng biến thành Hồ Điệp Trang Chu.

Đã chết rồi….

Không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, bị Sao Băng nặng ngàn cân đập trúng, khả năng đời trước bọn họ vẫn còn sống có bao nhiêu?

Lãnh Thiếu Diệp gắt gao nắm chặt tay Nạp Lan Yên, nghiêng đầu nhìn nàng, gằn từng chữ: “Hồ Ly, thật tốt vẫn có ngươi.”

Nạp Lan Yên nhìn hắn, chậm rãi nở nụ cười: “Tam gia, may mắn có ngươi ở đây.”

Ngân châm cắm ở huyệt vị ít nhất phải nửa canh giờ, hiện tại thời gian còn không đến một nửa, Nạp Lan Yên dứt khoát gối đầu lên tay trái, tay phải vuốt ve tay của Lãnh Thiếu Diệp: “Tam gia, ngươi có cảm thấy trận pháp này xuất hiện rất kỳ lạ hay không?”

Đáy mắt Lãnh Thiếu Diệp xẹt qua ánh sáng lạnh: “Hồ Ly, ngươi cảm thấy một Hoàng tử nước khác có thể lặng yên không một tiếng động bố trí một trận pháp lớn như vậy sao?”

“Đương nhiên là không.” Nạp Lan Yên bĩu môi: “Nếu đơn giản như vậy, Liệt Diễm còn không bị tiêu diệt sớm?”

“Huống chi….” Nạp Lan Yên nhướng mày: “Lúc trước ta nhận nhầm trận pháp, đây không phải là Ngũ tuyệt trận, mà là Ngũ hành trận. Bất quá, hiệu quả cũng không khác nhau mấy.

“Ừ?” Lãnh Thiếu Diệp không hiểu biết mấy loại trận pháp.

Nạp Lan Yên giải thích: “Ngũ tuyệt trận là thông qua ảo giác rèn luyện để tăng thực lực trong sinh tử, còn Ngũ hành trận là một truyền tống trận, truyền tống đến nơi rèn luyện cố định. Hai loại trận pháp này, bình thường đều là các đại gia tộc dùng để cho các đệ tử dòng chính rèn luyện. Tuy rằng cũng có nhiều người chết trong hai loại trận pháp này, nhưng….”

Nạp Lan Yên giật nhẹ khóe miệng: “Nếu Ba Đồ Hoàng tử có thể bố trí trận pháp, sao không dứt khoát bố trí một tuyệt sát trận? Ngược lại sử dụng cái đồ chơi này?”

“Ách.” Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày, cười khẽ ra tiếng: “Xem ra chúng ta đã quá coi thường Liệt Diễm quốc.”

Nạp Lan Yên giống như nghĩ đến chuyện bất khả tư nghị: “Ngươi là nói….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.