Lạc Thiểu Trạch vừa nghĩ tới, vừa
đứng dậy mặc quần áo. Thời gian vẫn còn sớm, anh quyết định đi làm sớm,
không muốn sáng sớm nhìn thấy Tiểu Ma Nữ, nếu không hôm nay mình tự
chịu .
Lạc Thiểu Trạch mang giày tây, lén lút đi xuống cầu thang,
lúc này trong phòng khách là một mảnh bình minh trắng, yên tĩnh vô
cùng.
"Cũng may, sớm như vậy chắc đứa bé kia còn đang ngủ đây!" Lạc Thiểu Trạch cười trộm.
"Bánh nướng áp chảo, anh dậy sớm vậy?"
Lạc Thiểu Trạch khó tin, giọng nói từ phía sau truyền đến, Mật Mật đang đứng.
"Không thể nào, đêm qua cô gái này không ngủ sao?"
"Lầm
bầm cái gì đấy? Ừ, đây là hộp cơm tình yêu em làm cho anh, mang đến
công ty ăn đi, buổi tối nhớ về nhà." Lạc Mật Mật đặt hộp cơm trong tay
Lạc Mật Mật, xoay người duỗi lưng một cái, " Mệt chết mình, đi ngủ lấy
lại sức thôi."
Lạc Thiểu Trạch có chút khó tin nhìn hộp cơm ấm
áp, nghĩ đến mình đường đường là một tổng giám đốc công ty lại mang cơm
hộp đến công ty, đúng là một chuyện hoang đường.
"A, anh không cần!" Nói xong, Lạc Thiểu Trạch khinh thường xoay mặt muốn đem hộp cơm ném lên bàn.
"Anh
dám?" Giọng nói cao vút từ trước mặt vang lên, Lạc Thiểu Trạch ngẩng
đầu chợt thấy Lạc Mật Mật đang trợn mắt, không khỏi sợ hết hồn.
"Em. . . . . . Em không phải lên rồi sao?"
"Cái gì lên rồi? Bánh nướng áp chảo, anh không thể lãng phí lương thực, không quý trọng thành quả lao động của em!"
Nhìn
bộ dạng Lạc Mật Mật muốn gây sự, Lạc Thiểu Trạch quyết định thỏa hiệp.
Đối với người đàn ông oai phong khắp nơi như anh, chỉ duy nhất thỏa hiệp
trước mặt Lạc Mật Mật.
Lạc Thiểu Trạch đưa tay sờ tóc Lạc Mật
Mật, mỉm cười nói, "Được rồi, anh mang theo, về sau em không cần dậy sớm
như vậy, thức khuya không tốt cho da."
"Ừ." Lạc Mật Mật mỉm cười hớn hở.
Một ngày tốt đẹp bắt đầu.
Hôm nay Lạc Mật Mật không có đến trường, cô ở nhà viết tiểu thuyết.
Lối
suy nghĩ văn chương có đôi khi là một chuyện tình buồn tẻ, làm cho
người ta có lúc không biết xử lý làm sao, nên như thế nào mới thích hợp.
Đối
với Lạc Mật Mật, mặc dù đã viết mấy bộ tiểu thuyết, nhưng phương diện
tình yêu là nhược điểm của cô. Bởi vì kiếp này cô chỉ yêu một người.
Người kia đối với cô không có tình yêu ngọt ngào, chỉ có khổ sở chờ đợi.
Văn chương viết đến một nửa, Lạc Mật Mật quyết định đi làm chuyện khác một chút.
Trong đầu đều là Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật quyết định nấu cơm cho anh ăn.
Những năm gần đây, Lạc Mật Mật học nấu ăn không ít, điểm tâm bằng bột mì là sở trường của cô .
Rốt
cuộc đến xế chiều, mặt dính đầy bột, Lạc Mật Mật cầm điện thoại di động
lên, bấm điện thoại, "Bánh nướng áp chảo, anh nên về nhà rồi, đồ ăn
ngon đang chờ anh đấy! Đúng rồi, hộp cơm tình yêu anh ăn cảm thấy sao?"
Điện thoại bên kia hồi lâu yên tĩnh .
Lạc Thiểu Trạch vuốt đầu, không biết trả lời như thế nào. Nhưng tối nay, anh có tình huống quan trọng phải đi.
Nếu nói cho Lạc Mật Mật biết tối nay anh đi quán rượu tiếp khách, Lạc Mật Mật nhất định sẽ điên mất.
"Anh bây giờ có một chuyện quan trọng, sợ rằng sẽ trở về rất muộn. Nếu không em ăn cơm rồi nghỉ ngơi trước đi. . . . . ."
"Tại sao. . . . . ." Điện thoại bên kia cực kỳ bình tĩnh.
"Anh, thật ra anh nhớ, nhưng mà có tình huống bất ngờ đấy. . . . . ."
"Em hiểu rõ rồi."
Điện thoại chỉ còn những tiếng tút tút.
Bên
kia điện thoại, Lạc Thiểu Trạch vẫn còn nắm ống nói ngẩn người, phản
ứng của cô không giống anh tưởng tượng, phản ứng bất ngờ này làm anh
không được tự nhiên.
Nhưng mà, không có thời gian suy nghĩ, tối
nay anh đi gặp khách hàng lớn nhất của công ty, từ trên xuống dưới công
ty không biết chuẩn bị bao lâu thời gian, lần này tuyệt đối không thể
phạm sai lầm.
"Sắc lang. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch nhìn khách hàng trong tư liệu, chán ghét không dứt.