Nhưng đi ra đến cửa, cô vẫn thấy Lệ Xuyên Lâm ngồi yên ở chỗ của mình, không hề có ý đứng dậy.
Nhiếp Nhiên dựa vào một bên cửa, nhìn Lệ Xuyên Lâm nói: “Anh không đi cùng tôi sao? Để tôi đi một mình mà anh cũng yên tâm à?”
“...” Lệ Xuyên Lâm nghe xong, khóe miệng vô thức hơi run rẩy.
Anh ta thật sự rất muốn nói, đây là Cục Cảnh sát, ai dám làm gì cô chứ?
“Giải mã tài liệu.” Anh ta nhìn về phía máy tính, có chút không yên tâm.
Việc giải mã tài liệu này liên quan trực tiếp đến vận mệnh của cô sau này, ngộ nhỡ có phát sinh vấn đề gì thì đúng thật là công cốc.
Nhiếp Nhiên lại như chẳng quan tâm, chỉ vào Vương Chí, “Không phải là còn có cậu ta sao? Đi thôi.”
Nói rồi, cô phi đến kéo Lệ Xuyên Lâm đi khiến anh ta chẳng kịp nói câu nào.
Hai người chạy tới chạy lui ở hành lang Cục Cảnh sát. Nhiếp Nhiên không hề để ý đến Lệ Xuyên Lâm - người đang để tâm trí ở tài liệu đang nằm ở phòng Điều tra mật mã, hỏi: “Cục Cảnh sát các anh có hệ thống làm nhiễu sóng không?”
“Có. Sao thế?” Lệ Xuyên Lâm nén nỗi lo xuống, gật đầu.
Nhiếp Nhiên nhìn trước ngó sau hỏi: “Ở đâu đấy, dẫn tôi đi xem nào.”
“Cô muốn gì?”
Không phải chỉ là giải mã tài liệu sao? Tại sao lại liên quan đến thiết bị nhiễu sóng, Lệ Xuyên Lâm có chút không hiểu.
Nhiếp Nhiên cười vỗ vai Lệ Xuyên Lâm như muốn làm anh ta yên tâm, “Anh yên tâm đi, chỉ là kiểm tra chút xíu thôi. Dù sao thì có anh ở bên cạnh tôi cũng không làm chuyện xấu được.”
Lệ Xuyên Lâm ôm sự hoài nghi dẫn cô đến một căn phòng. Số lượng máy móc và máy tính ở phòng này còn nhiều hơn phòng Điều tra mật mã rất nhiều, hơn nữa tất cả đều đang hoạt động.
“Đây chính là hệ thống nhiễu sóng của Cục Cảnh sát sao?” Nhiếp Nhiên ngồi trước một cái máy tính gõ vài cái.
Lệ Xuyên Lâm đứng bên cạnh thấp giọng “Ừ”.
Nhiếp Nhiên gõ một chuỗi các dãy số xong lại phát hiện không có tín hiệu nhiễu sóng, cô chỉ vào màn hình hỏi: “Tại sao lại không mở?”
Không mở?
Ngay lập tức Lệ Xuyên Lâm cúi người nhìn màn hình, hai hàng lông mày nhíu lại: “vẫn luôn mở liên tục mà.”
“Ồ, vậy có thể là ai đó quên.” Nhiếp Nhiên khởi động lại chế độ nhiễu sóng, sau đó tắt màn hình đi, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi cô nói: “Đi thôi, đi về tiếp tục giải mã.”
Lệ Xuyên Lâm nhìn bóng lưng cô rời đi, lại nhìn lại chiếc máy tính trên bàn. Anh ta nghĩ chuyện này không hề đơn giản như thế.
Nhiếp Nhiên không thể vô duyên vô cớ lại hỏi câu đầu tiên khi đi xuống lầu là muốn biết phòng Tín hiệu nhiễu sóng ở đâu, cũng không thể bước vào kiểm tra sau đó giúp Cục Cảnh sát khởi động lại hệ thống nhiễu sóng rồi đi ra.
Từ trước tới giờ cô ấy không phải là người thích ôm chuyện bao đồng hoặc là người tò mò. Cô ấy làm như vậy nhất định là phải có nguyên nhân.
Cả đoạn đường về anh ta chìm trong dòng suy nghĩ, vừa bước đến cửa đã thấy tiếng Vương Chí mừng rỡ, “Hai người đã về rồi à!”
“Ừ, đi một vòng cho tỉnh táo rồi lại quay lại tiếp tục làm việc.” Nhiếp Nhiên cười khúc khích sau đó tiếp tục ngồi trước máy tính giải mã.
Lệ Xuyên Lâm thấy thái độ của Nhiếp Nhiên rất hòa nhã và thân thiện, nhưng càng như thế anh ta lại càng thấy có vấn đề.
“Úi!” Đột nhiên Nhiếp Nhiên kinh ngạc trợn mắt.
Lệ Xuyên Lâm nghĩ ngay đến việc tài liệu có vấn đề, lập tức chạy tới.
“Sao, sao vậy?” Nhưng Vương Chí nghe tiếng Nhiếp Nhiên kêu lên như thế thì có chút căng thẳng.