Thế nhưng khi gần chạm vào đôi môi ấy, anh ta lập tức khựng người lại.
Anh ta đang làm gì vậy? Hoắc Hoành nhìn chằm chằm vào người con gái đang nhắm nghiền mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Người con gái này chẳng chỉ là một con mồi, một món đồ chơi thú vị mà thôi, sao anh ta có thể nảy sinh tình cảm chân thành với một con mồi chứ?
Không, Không thể nào! Đôi mắt sâu thẳm ẩn sau chiếc gọng kính màu vàng kia dần dần lặng lại
Anh ta ngồi trở lại vị trí cũ, lưng dựng thẳng lên
Thời gian dần dần trôi qua, bầu trời sáng dần.
Anh ta đã ngồi như vậy nguyên một đêm trước giường bệnh của Nhiếp Nhiên
Mãi đến lúc trời sáng, khi ánh nắng bắt đầu xuyên qua cửa sổ vào phòng, đổi hàng mi của Nhiếp Nhiên mới rung nhẹ, rồi cô mới dần dần tỉnh lại
Trong cơn hồn mê cô có cảm giác như có một đôi mắt đen láy luôn nhìn chằm chằm vào mình.
Do tác dụng của thuốc mê làm mọi phản ứng của cô trở nên chậm chạp, trước mắt như có một màn sương trắng giăng mắc
“Cô tỉnh lại rồi?” Khóe miệng Hoắc Hoành khẽ nhếch lên, câu hỏi mang lại cảm giác khác lạ
Anh ta vừa hỏi xong, Nhiếp Nhiên tự nhận thấy mình đã tỉnh lại, cô đưa tay chạm vào vết băng bó trên cổ mình rồi kêu “A” một tiếng
“Cẩn thận!” Hoắc Hoành nhìn vết thương trên cổ Nhiếp Nhiên thì xích lại gần cô hơn rồi an ủi: “Vết thương của cô vừa mới được bôi thuốc rồi
Miệng vết thương rất nhỏ, có điều băng bó trông có vẻ hơi kinh khủng một chút thôi.”
Nhiếp Nhiên co rúm lại ở một góc giường: “Tôi..
tôi..
đây là đâu vậy?”
“Yên tâm, cô đang ở bệnh viện.” “Bệnh viện?” Nhiếp Nhiên vừa ngẩng đầu lên một cái thì ngay lập tức động vào vết thương ở cổ, cô lập tức kêu lên: “Ôi!” “Cẩn thận một chút, cô đừng cử động mạnh!” Trên nền tấm gạc trắng bắt đầu xuất hiện những đốm màu đỏ khiến Hoắc Hoành phải nhíu mày.
Khuôn mặt của Nhiếp Nhiên nhăn nhó lại, cô lo lắng hỏi: “Vết thương của tôi có để lại sẹo không?”
Dáng vẻ của cô thật sự giống như những cô gái bình thường yêu vẻ đẹp của bản thân mình
Nhưng chỉ là trông có vẻ như thế mà thôi.
Hoắc Hoành nhìn kĩ khuôn mặt cô, anh ta muốn tìm ra điểm gì đó khác biệt trên khuôn mặt ấy
Đáng tiếc là không có
Sự ngụy trang của cô thật sự rất tốt
“Không đâu, chỉ cần cô nghe lời của bác sĩ thì nhất định sẽ không để lại sẹo.”
“Vậy tôi có thể về nhà không?” Nhiếp Nhiên chớp chớp mắt hỏi
“Cơ thể của cô đang rất yếu, cần phải ở đây để theo dõi mấy ngày, đến lúc ổn định thì sẽ cho cô về.” “Ừm.” Nhận được câu trả lời không như mong muốn, Nhiếp Nhiên không nói một lời rồi ngủ thiếp đi
Gương mặt nhỏ bé xanh xao cùng bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình khiến cô càng thêm phần đáng thương, ai nhìn thấy cũng sẽ vô cùng đau lòng
Nếu như Hoắc Hoành chưa từng chứng kiến dáng vẻ thật sự của cô thì chắc cũng bị qua mặt bởi sự diễn xuất quá đạt này
Anh ta điềm tĩnh nói: “Đối với sự việc lần này ngài Roth cảm thấy vô cùng có lỗi
Anh ta nói nhất định sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ này.” Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Thôi, không sao, là do tôi không cẩn thận mới thành ra thế này.”
Ánh mắt của Hoắc Hoành bỗng trở nên lạnh lẽo, môi khẽ nhếch lên
Ánh sáng chiếu vào người anh ta khiến anh ta giống như một bức tượng bất động vậy
Một lúc lâu sau, Hoắc Hoành nhìn cô rồi lẩm bẩm một câu: “Tốt nhất là cô không cẩn thận mới trở nên thế này.”
Sau đó, anh ta đẩy chiếc xe lăn ra ngoài.
“Tôi đi gọi bác sĩ cho cô.” Khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, dáng vẻ đau khổ ấm ức của Nhiếp Nhiên cũng theo đó mà tan biến.
Cô khép đôi mi, bỗng nhớ lại lời của Hoắc Hoành vừa nói.
Anh ta..
anh ta nói thể có ý gì nhỉ?