Trong Nhà Vệ Sinh, Không Có Giấy

Chương 31: Chương Chuyến Đi Chơi Và Nỗi Buồn Âm Thầm




“Bây giờ mấy người có tư cách gì nói có đồng ý hay không, một đám tù nhân!” Kha Lỗ không làm gì được Nhiếp Nhiên chứ không có nghĩa là không làm gì được đám người này

Anh ta trút hết tức giận với Nhiếp Nhiên lên đám người Kiều Duy

Trút giận xong, anh ta hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi ra ngoài

“Cậu đi đâu?” Y An Đức sợ Kha Lỗ lại đi tìm Nhiếp Nhiên gây chuyện, đến lúc đó ầm ĩ không vui, làm trì hoãn việc đánh cướp biển

“Tôi đi đào mìn!” Vừa rồi con nhỏ chết tiệt kia cố ý nói cho anh ta nghe, nếu như anh ta còn không đi, há chẳng phải là bị cô ta cười vào mặt à! Y An Đức chỉ có thể bất đắc dĩ tìm bảy tám người đàn ông, sau đó dẫn bọn họ qua đó

Đoàn người Nghiêm Hoài Vũ cũng lập tức đi theo, sợ Nhiếp Nhiên sẽ xảy ra bất trắc gì

Đám người kéo nhau đi đến bên vách đá thì thấy Nhiếp Nhiên đang ngồi xổm, dùng dao gạt gạt, hai quả mìn bên chân đã được gỡ xong

Tốc độ này..

đúng là quá nhanh rồi! Cho dù Nghiêm Hoài Vũ là từ lớp 1 ra, nhưng thấy tốc độ gỡ mìn như vậy cũng không nhịn được mở to mắt ngẩn ra

Sao bọn họ lại có ảo giác Nhiếp Nhiên đang đào củ cải thế! Nhiếp Nhiên cảm nhận được có người đến gần sau lưng mình nhưng cô không hề phân tâm, nhìn chằm chằm kíp nổ của quả mìn kia, sau đó dứt khoát dùng dao quân dụng nhẹ nhàng cắt, coi như gỡ xong một quả mìn

Đặt quả mìn thứ ba xuống cạnh chân, cô dùng dao tùy ý vung mấy cái, nói với mấy người đàn ông kia: “Mau đến đây đi, tôi chỉ dạy một lần thôi, hết giờ là không dạy nữa.” Mấy người đàn ông kia ngẩn ra, mang tâm trạng sợ hãi và tò mò đi tới

Đương nhiên đám người Nghiêm Hoài Vũ sẽ không bỏ qua lớp học miễn phí này, bèn nhao nhao đi lên.

“Trước tiên dùng dao gạt sạch đất bùn xung quanh, nhớ là động tác phải cẩn thận, đừng đụng đến kíp nổ của mìn.” Động tác của Nhiếp Nhiên cực nhanh

“Kíp nổ là cái gì?” Một người dân đảo tò mò hỏi

Nhiếp Nhiên vừa quét dọn đất bùn vừa trả lời: “Kíp nổ chính là linh kiện khởi động, là do ngòi nổ kết hợp với phần khí nén và vỏ ngoài tạo thành, khi phần khí nén bị lực tác dụng, hơn nữa dời đến khoảng cách nhất định, lực truyền đến ngòi nổ ngòi nổ bị dồn nén sẽ phát nổ.”

Nói xong, cô cảm thấy hình như mình nói quá sách vở, chưa chắc bọn họ nghe đã hiểu được, lại bổ sung, “Nói đơn giản thì nó chính là cơ quan mà khi đạp phải sẽ gây ra nổ, cho nên lúc quét dọn bùn đất mọi người nhất định không được đụng vào cái này.”

Nhiếp Nhiên dùng con dao quân dụng chỉ một chỗ đã dọn dẹp sạch sẽ, “Nhìn thấy rõ chưa?” Dù sao cũng là gỡ mìn, lại đều là người mới, hơn nữa còn không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào, cho nên cô gần như dùng sự kiên nhẫn lớn nhất giảng giải từng bước với bọn họ

“Đây là mìn đạp nổ, nếu như mọi người đạp phải nhất định không thể nhấc chân mình ra, nếu không sau khi nổ đạn thép bên trong sẽ nổ tung hết, uy lực gấp mấy lần đạn

Dĩ nhiên cũng đừng nghĩ chạy trốn được, bởi vì nó bao trùm trong khoảng 14 mét, mọi người không chạy kịp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.