Lúc này, Nhiếp Nhiên cũng đã đi vào trong sảnh, âm thầm đi tới bên cạnh Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành thấy cô ngoan ngoãn đi tới thì mỉm cười kéo ghế ngồi bên cạnh mình giúp cô, “Ngồi đi.”
Những người ngồi ở bàn tiệc xung quanh không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Cô gái này là ai?
Lại dám ngồi ở bàn chính, muốn chết à?
Dường như Nhiếp Nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, nhưng nếu Hoắc Nhị thiếu đã lên tiếng, sao cô lại không ngồi chứ?
Đi giày cao gót đứng cả tối, chân cô sắp gãy tới nơi rồi.
Vì thế, cô làm như không thấy ánh mắt của đám người đó, thoải mái ngồi xuống.
“Ba, ba còn chưa biết đúng không, đây là bạn gái của em trai con đấy ạ!” Lúc này, Hoắc Mân nhiệt tình giới thiệu với Hoắc Khải Lãng về thân phận của Nhiếp Nhiên.
Hoắc Khải Lãng thản nhiên liếc nhìn Nhiếp Nhiên, không trả lời mà chỉ cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm.
Hoắc Mân thấy ba mình tỏ thái độ như thế thì trong lòng sung sướng.
Xem ra bạn gái của Hoắc Hoành không được ông già thích rồi.
Nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại chẳng tỏ vẻ gì, trong mắt anh hoàn toàn không có sự chán nản hay thất vọng, ngược lại còn cười ôn hòa, vươn tay gắp đồ ăn vào bát cho Nhiếp Nhiên.
Dáng vẻ cực kì thân thiết.
Hoắc Mân cũng nhấp một ngụm rượu, thấy Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên người tung kẻ hứng thì dần thấy hơi khó chịu.
Tại sao người này có thể dẫn theo đứa con gái xấu xí như thế xuất hiện ở đây, mà hắn lại phải chịu lẻ loi một mình chứ?
Hắn cười lạnh, lắc khẽ ly rượu trong tay, “Em trai à, sau này dù em có rảnh rỗi thế nào cũng không nên đi xuống nơi như nhà bếp chứ, sẽ tổn hại tới thân phận Nhị thiếu của em đấy.”
Lập tức, âm thanh trên bàn hơi lặng đi một chút.
Hoắc Hoành gắp cho Nhiếp Nhiên một miếng sườn bò, cười nhạt, “Tôi chỉ muốn tổ chức một bữa tiệc thật chu toàn, cũng không nghĩ quá nhiều.”
“Mắt nhìn thiển cận như thế là không được đâu.” Hoắc Mân không khách khí đâm thêm một câu.
Lúc này, trên bàn đã hoàn toàn không còn âm thanh nào.
Người ngồi tại đây nghe Hoắc Mân trào phúng ra mặt như thế thì đều cảm thấy kỳ quái.
Như bình thường, tuy rằng thỉnh thoảng Hoắc Mân cũng sẽ nói vài câu đâm chọt mập mờ, nhưng hoàn toàn không nói trắng ra như hôm nay.
Hôm nay hắn bị làm sao thế?
Không nhịn được nữa rồi à?
“Mắt nhìn thiển cận nghĩa là gì?” Đối với ngài Roth gần đây luôn tỏ ra yêu thích nồng nhiệt các thành ngữ thì bốn chữ này khiến anh ta nảy sinh hứng thú rất lớn.
Bởi vì thấy ở trên bàn tiệc này, ngoài Hoắc Hoành ra thì anh ta chỉ quen mỗi Nhiếp Nhiên, thế nên anh ta liền ném vấn đề này cho cô.
Đồng thời, cũng làm cho ánh mắt của mười mấy người trên bàn tiệc chính đều dồn hết lên người cô.
Tên Roth chết tiệt này rõ ràng là cố ý đúng không?
Thấy mọi người đang nhìn mình, Nhiếp Nhiên vốn dĩ muốn thu mình một chút lại không thể không ló mặt ra.
Không nói không được, cô đành đáp: “Theo từ điển, từ này được định nghĩa là ánh mắt không nhìn được xa xôi, kiến thức nông cạn. Hình dung những người không biết nhìn xa trông rộng.”
Những người ở đây lập tức hít khí lạnh.
Đây là bạn gái của Hoắc Hoành ư? Có chắc là không phải bạn gái của Hoắc Mân đấy chứ?
Vậy mà lại đi giúp người khác, làm Hoắc Hoành mất thể diện trước bao nhiêu người, chẳng lẽ không sợ về sẽ bị bắn chết luôn à?
Hoắc Mân ở phía đối diện nghe thấy cô nói thế, lại nhớ đến xưng hô Tổng giám đốc Hoắc lần trước thì mặt lập tức hiện vẻ đắc ý.
Nhưng không ngờ, Hoắc Hoành lại chẳng tỏ vẻ giận gì, ngược lại khóe môi càng nở rộ hơn mấy phần.
Hoắc Hoành có ý gì đây, tức quá hóa cười à?
Đúng lúc mọi người còn không hiểu ra sao, Nhiếp Nhiên lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi nghĩ ý của Đại thiếu ở đây là muốn nói Nhị thiếu nghĩ rất chu đáo, thực ra, dùng cụm từ ‘chú ý đến mọi mặt’ sẽ tốt hơn.”