Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 32: Tiểu Trù Phòng Có Chuyện




An uyển nghi bước lên phía trước, tính cởi áo choàng của mình xuống khoác cho ta, nhưng ta ngăn nàng ta lại: “Không cần, thân thể của bản cung còn chịu đựng được.” Ta không phải là Thiên Lục, ta là nha đầu hoang dã của Tang gia.

Tuồng vui này đã hát xong, ta sẽ không giống như Thiên Lục, lấy thân thể của mình ra đùa bỡn.

“Nương nương làm như vậy là có ý gì?” Chợt nghe thấy Thiên Lục khẽ hỏi, trong giọng nói mang đầy ý nghĩ thâm sâu.

Ta khẽ cười một tiếng: “Ngươi nói thử coi? Bây giờ ngươi đang nhận được thánh sủng, bản cung không nên nịnh bợ ngươi một chút sao?” Gió thổi lên từ phía sau khiến sau lưng ta lạnh buốt. Ta nhịn không được khẽ run lên.

Hạ Hầu Tử Khâm à, mau tới đi chứ?

Thiên Lục hơi giãy giụa, ta lại dùng sức giữ nàng ta chặt hơn nữa. Nàng ta nghĩ ra cách này coi như trải đường cho ta, cũng không tệ chút nào.

Mọi người đều lúng túng đứng ngồi không yên, các cung nhân trong Hi Ninh cung, muốn bước lên khuyên nhủ, nhưng ai nấy đều sợ đến trắng mặt, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đợi một lát sau, nghe thấy giọng nói the thé của Lý công công vang lên: “Hoàng thượng giá lâm —— “

Thật tốt quá, rốt cuộc cũng đã tới rồi.

Ta run run quay đầu lại liếc nhìn, thấy bóng dáng màu vàng sáng kia dường như mang theo sự lo lắng đặc biệt. Phía sau hắn, Lý công công dường như theo không kịp, vội vã xách y phục lên để chạy.

Mọi người ở đây vội quỳ xuống nói: “Hoàng thượng vạn tuế!”

Hắn không nhìn bọn họ, ánh mắt nhìn thẳng qua đây. Lúc nhìn thấy ta rõ ràng cả người chấn động. Hắn bước nhanh lại, cởi áo khoác lông chồn trên người xuống, phủ kín người ta, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì? Trẫm vừa rồi hạ triều đi Khánh Vinh cung, Vinh phi nói Tích nhi đến Hi Ninh cung thỉnh an mẫu hậu, sao đến giờ còn chưa quay về?”

Hắn nhìn ta, đôi mi dài anh tuấn khẽ nhíu.

Ta tự nhiên cảm thấy buồn cười, thì ra là do Thiên Phi mách lẻo.

Ta xoay người, thấp giọng nói: “Hoàng thượng mau lấy áo khoác lông chồn này về đi, thần thiếp bị bệnh chỉ cần trở về nằm nghỉ là được, nếu người bị bệnh thì phải làm sao?”

“Hồ đồ.” Hắn thấp giọng trách mắng, đôi mày kiếm khẽ nhíu, nhìn Lý công công bên cạnh nói, “Còn đứng đó làm gì? Không mau đỡ Tích quý nhân đứng lên!”

Lý công công hoảng sợ, vội đỡ Thiên Lục đứng lên, nhỏ giọng nói: “Tiểu chủ chậm một chút.”

Sắc mặt Thiên Lục vô cùng khó coi, đành phải nói: “Hôm nay thần thiếp vi phạm cung quy…”

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm hơi trầm xuống, thông minh như hắn, đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì. Ta bị hắn ôm chặt lấy, nhưng cả người vẫn như trước run rẩy không ngừng, nghe hắn giận dữ nói: “Không ai nhìn thấy Đàn phi mặc áo mỏng manh đứng trong gió sao?”

Lời hắn vừa thốt ra, các cung nhân trong Hi Ninh cung vội vàng quỳ xuống, dập đầu nói: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội!”

Ta mỉm cười, hắn sẽ không làm trái ý khiến Thái hậu mất mặt, vì thế lấy ta làm cớ để nói.

Ta không nghĩ tới, An uyển nghi lại lấy hết dũng khí nói: “Bẩm Hoàng thượng, nương nương nhân từ, không đành lòng thấy Tích quý nhân quỳ trong gió lạnh, vì vậy đem áo khoác lông cừu của mình cởi xuống khoác cho Tích quý nhân.”

Ta liếc nhìn nàng ta, thông minh như An uyển nghi, lúc trước ta chưa từng nhìn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.