Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 26: Lại Nghĩ Ra Độc Kế




Nàng vẫn giống hệt như lần đầu ta thấy ở ngự hoa viên, gầy yếu, mỏng manh. Ta nhớ Phương Hàm nói, nàng là người Hạ Hầu Tử Khâm mang từ phủ thế tử (*) tới, vào cung đã ba năm nhưng vẫn không được sủng ái.

* Thế tử là chỉ con trai của vương gia, người sẽ kế thừa vị trí của vương gia, còn những con trai còn lại sẽ phong quận vương, còn nếu con gái sẽ được phong là quận chúa. Còn người nối dõi ngôi vua gọi là thái tử.

Phải rồi, phủ thế tử …

Trong lòng khẽ run lên, ta giống như thoáng nhớ ra điều gì đó.

Nếu như không phải lần này đến yến tiệc đêm giao thừa, có lẽ ta vĩnh viễn không bao giờ nhớ nổi người như Ngọc Dung Hoa.

Nàng vẫn khuỵu gối trước mặt ta, ta không gọi đứng dậy nàng ta cũng không dám động đậy. Cung nữ bên cạnh nàng ta cũng lo lắng siết chặt hai tay, nhất định nàng ta không nghĩ ra, ta và các nàng chưa từng xuất hiện cùng nhau trước mặt người khác, sao bỗng nhiên lại gọi các nàng.

Từ từ bước lên, quan sát cẩn thận người trước mặt. Hôm nay, nàng mặc xiêm y thật chỉn chu, chỉ tiếc vẫn không thể thu hút được ánh mắt của Hạ Hầu Tử Khâm, e là ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.

Đầu của nàng ngày càng cúi thấp, ngay cả hơi thở cũng dồn dập, căng thẳng hơn.

Ta bỗng nhiên cười: “Đứng dậy đi, Ngọc Dung Hoa cần gì phải căng thẳng như vậy. Chẳng qua bản cung tình cờ nhìn thấy các ngươi đi phía trước, thuận miệng kêu một tiếng mà thôi.”

Nghe vậy, Ngọc Dung Hoa dường như hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn mang theo sắc mặt hoài nghi. Nàng đứng lên, bình tĩnh nói: “Tạ ơn nương nương.”

Ta gật đầu, đi vòng qua nàng nói: “Ngọc Dung Hoa muốn trở về Đinh Hiên các sao? Vừa lúc, bản cung đi cùng với ngươi một đoạn, không ngại đi với bản cung một chút chứ.”

Nàng ta hơi kinh ngạc, nhưng không nói ra, vội đi theo ta nói: “Thần thiếp chỉ sợ thân phận thấp kém, không có tư cách đi bên cạnh nương nương.”

Ta ngoái đầu liếc nhìn Ngọc Dung Hoa một cái, nàng lập tức cúi đầu thật thấp, giọng nói đầy chân thành. Ta mỉm cười, thuận miệng nói: “Ngọc Dung Hoa khách khí rồi, nói theo lý, bản cung còn phải gọi ngươi một tiếng ‘Tỷ tỷ’. Ngươi theo Hoàng thượng từ phủ thế tử tới đây, trong hậu cung, có được mấy giống như ngươi đâu?”

Nàng ta hơi kinh hãi, vội nói: “Thần thiếp không dám.”

Ta cười: “Có gì mà dám hay không dám chứ? Nữ tử trong cung, không ai biết ngày mai sẽ ra sao. Chỉ là bản cung cảm thấy hơi kỳ lạ, phi tần Hoàng thượng mang từ phủ thế tử đến chỉ một mình ngươi, ngày xưa cũng đã ở phủ thế tử nhiều năm, sao Ngọc Dung Hoa không thể nắm bắt được trái tim của Hoàng thượng?”

Nói theo lệ thường, nếu nàng là một người con gái, nhưng vẫn không nắm bắt được trái tim của hắn, như vậy nàng cũng quá thất bại rồi.

Lời của ta vừa thốt ra khiến nàng run lên bần bật. Đôi mắt của nàng khẽ lay động, giống như nhớ ra điều gì đó nhưng lại cắn môi, không nói một lời. Ta liếc nhìn cung nữ phía sau nàng, chỉ thấy sắc mặt của cung nữ kia cũng rất kỳ lạ.

Tâm trạng hơi căng thẳng, ta đoán không sai, Phất Hi chưa hề vào cung. Nàng ta và Hạ Hầu Tử Khâm qua lại, là chuyện lúc hắn vẫn là thế tử.

Hôm nay, ta cũng tìm được người để hỏi rồi.

Đi tới vài bước, đã nhìn thấy cánh cửa Cảnh Thái cung ở phía trước, ta chợt dừng bước.

Ngọc Dung Hoa khẽ giật mình nhìn ta, ta xoay người lại, nhìn nàng nói: “Bản cung đã tới nơi rồi, nhưng bản cung muốn mời Ngọc Dung Hoa vào thăm quan Cảnh Thái cung một chút. Tâm sự của Ngọc Dung Hoa, bản cung thật sự rất hứng thú muốn nghe, nói không chừng, bản cung còn có thể giúp ngươi một phen.”

Thiên Lục đã có bản lĩnh đem chuyện Phất Hi phơi bày ra, ta cũng có thể tìm người giúp đỡ như nàng ta. Ta nghĩ, hẳn là nàng ta muốn Cố đại nhân đi tìm hiểu việc này, như vậy sao ta không tự tìm hiểu nguyên do chuyện này.

Có thể ta sẽ biết, nhiều thứ hơn so với Thiên Lục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.