Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 18: Tiền Đưa Tận Cửa




Edit: hangdang33

Beta: Vô Phương

Từ ngày thân thể Thiên Phi khó chịu, Hạ Hầu Tử Khâm cũng không ngự giá đến Cảnh Thái Cung nữa. Nhưng điều làm ta kinh ngạc chính là, hắn lại thực sự không ở lại trong Khánh Vinh cung với Thiên Phi. Tường Hòa nghe ngóng trở về nói, mấy ngày nay hắn đều ở Ngự thư phòng cho đến khuya. Sau đó, một mình về lại Thiên Dận cung ngủ.

Ta không biết đã đến những ngày cuối năm, còn có chuyện gì có thể vướng tay chân hắn như vậy. Chỉ là thật kỳ lạ, mỗi khi nhớ tới trong lòng lại có cảm giác khó chịu không diễn tả được.

Sự khẩn trương này, dường như là có chuyện gì đó rất xấu. 

Ép buộc bản thân phải cười, hắn là Hoàng đế Thiên triều, còn có chuyện gì không giải quyết được?

Đầu trên bệ cửa sổ phía ngoài Cảnh Thái cung, rốt cuộc không thấy thuốc mỡ để đó nữa. Người đêm đó thiếu chút nữa bị ta trông thấy, cũng không còn đến nữa. Chuyện này giống như một cơn gió, đã thổi qua thì chẳng còn gì lưu lại.

Chỉ là hai hộp thuốc mỡ kia Phương Hàm vẫn còn đang giữ.

Rốt cuộc cũng đến đêm giao thừa.

Các cung nữ trang điểm cho ta thật tỉ mỉ, Vãn Lương cầm trang phục mới được ban phát đến.

Sắc hoa làm nền, viền quanh cổ áo và vạt áo là một lớp lông nhỏ trắng mỏng, những sợi tơ màu sắc rực rỡ thêu thành những đóa hoa bách hợp xinh đẹp lạ thường. Xung quanh dùng chỉ bạc làm đường viền, xa xa nhìn lại như dòng nước chảy xuôi.

Ta nhịn không được bật thốt ca ngợi, tay nghề giỏi!

Vãn Lương hầu hạ ta mặc áo, rồi kéo ta lại trước bàn trang điểm, cười nói: “Hôm nay nô tì nhất định sẽ trang điểm cho nương nương thật xinh đẹp.”

Ta cười cười, hôm nay ai mà không muốn trang điểm cho bản thân thật đẹp.

Sau một lúc, thấy Triêu Thần tiến vào, sắc mặt không mấy vui vẻ. Ta hỏi: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, ngươi sao lại mặt ủ mày chau thế kia?”

Nghe vậy nàng mới mở miệng: “Nương nương, năm trước thịnh yến giao thừa đều tổ chức ở Ngự hoa viên, năm nay lại nói phải chuyển đến trong Hi Ninh cung của Thái hậu. Nghe nói là vì …Vì để tiện săn sóc cho Vinh phi.”

Trông vẻ mặt mất hứng của nàng, ta còn tưởng có việc gì quan trọng.

Thái hậu muốn chiếu cố Thiên Phi, ta tất nhiên hiểu, bà nóng lòng mong chờ cháu thôi mà.

Vãn Lương thấy ta không khó chịu, cũng yên lòng cười nói: “Lời này ngươi nói ở đây vậy là được rồi, chút nữa ra ngoài đừng nói lung tung nữa!” 

“Thế nhưng…”

Triêu Thần còn muốn nói, ta đã cắt ngang: “Không có gì đáng ngại.” Nếu mới chỉ vậy mà ta đã không chịu được, vậy coi như trận này ta chưa đánh mà đã thua rồi. 

Trong cung thật náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa. Màu sắc lạnh lẽo tái nhợt của trời đông đã được thay thế bởi cả biển vui mừng hoan hỉ này.

Trong Hi Ninh cung, càng náo nhiệt phi thường.

Bóng dáng các Tần phi thấp thoáng khắp mọi nơi, ai nấy xinh đẹp như tiên nữ.

Ta cũng không đố kỵ, chỉ cười nhạt bước tới.

“Đàn phi nương nương.”

“Đàn phi nương nương…”

Các nàng thức thời quay về phía ta hành lễ.

Diêu thục nghi và Thư quý tần ngồi cạnh nhau nhỏ giọng trò chuyện, thoạt nhìn mối quan hệ của các nàng quả thật không tồi. Thiên Lục đứng ở trong một góc phòng, thấy ta đi vào, mặt không đổi sắc hướng ta hành lễ, rồi không nói thêm câu nào nữa.

Ta nghĩ, nàng tất nhiên là thù hận ta.

Thiên Phi bây giờ thân phận đã cao quý, đợi một hồi mới thấy nàng ta cùng với Thái hậu và Hoàng thượng tiến vào.

Mọi người quỳ xuống hành lễ.

Hạ Hầu Tử Khâm tâm tình rất tốt, cười rạng rỡ cho mọi người bình thân.

Hắn đỡ Thiên Phi ngồi lên vị trí đầu tiên, Thái hậu ngồi sát bên trái hắn. Ta do dự một lát, cuối cùng tiến lên ngồi vào phía dưới Thái hậu. Diêu thục nghi ngồi ở phía dưới Thiên Phi, mà Thư quý tần, tựa hồ do dự hồi lâu, mới qua ngồi bên cạnh ta.

Thiên Lục chỉ là lục phẩm mỹ nhân, chỗ ngồi cũng cách chúng ta rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.