Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 41: Chương 41




Linh Lung lúc trước vẫn liên lạc với nha hoàn Bảo Trinh của Tứ cô nương, ngày hôm qua Tứ cô nương phái nàng truyền tin cho Lục Thanh Lam, mới thấy mặt Tam phu nhân. Lúc đó Tam phu nhân đối với nàng cực kỳ ôn hòa, lại dặn dò nàng không ít lời. Nàng không biết chữ, cho nên cũng không biết trên tờ giấy kia viết nội dung gì, cũng không biết tờ giấy này truyền cho Lục Thanh Lam là để làm gì.

Nàng thấy Tam phu nhân nháy mắt ra hiệu với nàng, trong lòng bối rối không chịu nổi, ngập ngừng nói: “Đúng... Đúng!” Nàng đến hiện tại còn chưa hiểu tình huống.

Lục Văn Đình kể từ khi làm ngự tiền thị vệ, người trầm ổn không ít, nhàn nhạt mở miệng nói với Lão Hầu gia: “Tổ phụ, để đạt được mục đích, ta thấy hay là bịt mắt tiện nô này lại mới được, miễn cho nàng bị người khác mê hoặc dẫn đường.”

Tam phu nhân dẫn đường tiểu nha đầu đáp lời, Lão Hầu gia sao lại không nhìn ra. Hắn gật đầu, phân phó: “Người đâu, bịt mắt của tiện tỳ này cho ta.”

“Cha chồng...” Tam phu nhân đang muốn kháng nghị, đã bị Lão Hầu gia lớn tiếng trách cứ: “Ngươi câm miệng cho ta, không có lệnh của ta, ngươi còn dám nói nhiều một câu, ta lập tức bịt miệng ngươi lại.” Lời này nói vô cùng không khách khí, hiển nhiên Lão Hầu gia cực kỳ bất mãn với Tam phu nhân.

Tam phu nhân mặt lúc tím lúc đỏ, hồi lâu nói không ra lời. Lão phu nhân muốn cầu tình cho tam phòng, nhưng chuyện này nàng cũng không biết nhiều, nhất thời cũng không biết nói từ đâu.

Lão Hầu gia trầm giọng nói: “Linh Lung, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi hiểu rõ rồi hãy trả lời. Tối hôm qua, ngươi rốt cuộc có thay Lục nha đầu, đưa một tờ giấy đến chỗ Tứ nha đầu hay không.”

Linh Lung bị bịt kín mắt, tối như mực không thấy gì, trong lòng càng sợ hãi. Nàng chần chờ hồi lâu, mới lắp bắp ngập ngừng nói: “Đúng... Đúng...”

“Là giờ nào đưa qua?” Linh Lung: “Là... Là canh ba giờ Tuất.” Không chênh lệch lăm so với thời gian nàng đem tờ giấy giao cho Mặc Cúc.

Lão Hầu gia hỏi theo sát không nghỉ, căn bản không để cho nàng thời gian suy nghĩ. “Ngươi đem tờ giấy đích thân giao cho Tứ nha đầu hay là giao cho nha hoàn bên cạnh nàng?”

Linh Lung nói: “Nô tỳ đem tờ giấy giao cho Bảo Trinh tỷ tỷ bên cạnh Tứ cô nương.”

Lão Hầu gia hừ một tiếng, tức giận nhìn Tam phu nhân, thời gian và nhân vật đều không giống. Hiển nhiên là Tam phu nhân đang nói dối.

Tam phu nhân lau mồ hôi trên trán, mưu hại Lục Thanh Lam là nàng tạm thời nảy lòng tham, rất nhiều chi tiết đều chưa chuẩn bị xong, vốn cho rằng dựa vào hai tờ giấy nàng bịa ra là có thể ghép tội cho Lục Thanh Lam, nào biết tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng, khiến nàng hiện tại cực kỳ bị động.

Nàng tự giảo biện: “Có lẽ ta và Nhân nhi nhớ lầm rồi, Nhân nhi vừa mới ngoài ý muốn rơi xuống nước, chúng ta tâm tình kích động, chuyện này cũng không thể đại biểu cái gì.”

Lão Hầu gia hừ một tiếng, lời như thế cũng chỉ có thể lừa gạt tiểu hài tử.

Lúc này Lục Thanh Lam cất bước chân ưu nhã đi tới trước mặt Linh Lung, cái mũi nhỏ nhăn lại hít hà, bỗng nhiên nói: “Linh Lung, nếu như ta không ngửi nhầm, trên người của ngươi chính là phấn ngọc diện hoa nhài của tiệm hương phấn Đàm Ký sản xuất đúng không?”

Lão Hầu gia và Lục Văn Đình đối với những đồ dùng của nữ nhân đương nhiên không hiểu. Lục Thanh Lam giải thích: “Cửa hàng hương phấn Đàm Ký này nằm ở Nam Huân phường, chính là một lão điếm trăm năm, đặc biệt cung ứng các loại hương phấn, phấn, son môi cho quan lại hiển quý trong kinh sư. Hương phấn bọn họ sản xuất chế tác cực kỳ phức tạp, vì vậy đều có chất lượng thượng thừa, bán ra hạn chế, giá cả sánh ngang với hoàng kim, tiểu thư đích xuất (con vợ cả) nhà bình thường, sợ cũng không dùng nổi dạng hương phấn này. Ta cũng không biết Hầu phủ chúng ta lúc nào lại hào phóng như vậy, ngay cả nha hoàn tam đẳng cũng bắt đầu dùng phấn ngọc diện hoa nhài của Đàm Ký?”

Kỷ thị tiếp lời nói: “Nhị phòng chúng ta cũng không có thủ bút lớn như vậy, ngày thường theo lệ chỉ phân cho bọn nha hoàn chẳng qua cũng chỉ năm trăm tiền một hộp hương phấn bình thường mà thôi.”

Lão Hầu gia liền ra lệnh một bà tử ngoại viện tiến lên kiểm tra, bà tử kia nắm cằm của Linh Lung bắt nàng ngẩng đầu, sau khi xem xong bẩm báo: “Linh Lung cô nương chẳng những thoa phấn ngọc diện hoa nhài của Đàm Ký, trên môi còn tô son môi liễm diễm hương của Đàm Ký.”

Lục Thanh Lam mỉm cười nói: “Một hộp son môi liễm diễm hương bán ra một lượng vàng. Một nha hoàn tam đẳng nho nhỏ như ngươi, tiền tiêu hàng tháng chỉ một lượng bạc, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền để mua son môi quý giá như vậy?”

“Ta... Ta...” Linh Lung làm sao trả lời được, người mềm nhũn trên đất.

Linh Lung ngày thường có vài phần tư sắc, bình thường thích làm đẹp, Bảo Trinh bắt được nhược điểm của nàng, thường xuyên cho nàng một chút son phấn thượng hạng, Linh Lung cứ đần như thế độn u mê bị tam phòng mua chuộc, làm vật hi sinh cho các nàng.

Lão Hầu gia thấy tình hình này, trong lòng đã có tính toán. Hắn thản nhiên nói: “Tiện tỳ đã chết đến nơi, còn dám nói dối, ngươi cho rằng lời bổn hầu nói đều là đánh rắm đúng không.”

“Người đâu! Dùng hình* cho ta!” Lão Hầu gia từng mang binh đánh giặc, thô bạo lên thì cực kỳ đáng sợ. Hắn vừa dứt lời, liền có hai hán tử cao lớn vạm vỡ xông tới, chỉ thấy hai người này một người bắt lấy một cánh tay của Linh Lung, một người dùng một kìm sắt nhỏ kẹp móng ngón cái tay trái của Linh Lung, Linh Lung bị hai người kẹp ở giữa, giống như là một con gà con bất lực, không thể động đậy chút nào.

(*) 上刑 thượng hình: tra tấn; tra khảo

Hán tử cầm kìm vừa dùng sức, Linh Lung hét thảm một tiếng, móng tay trên ngón cái bên trái đã bị kéo xuống. Trên ngón cái của nàng máu tươi đầm đìa, hết sức dọa người.

Cả phòng đa số là nữ nhân, nhất thời mấy người nhát gan đã kêu ra tiếng.

Linh Lung đau đến chết đi sống lại, hết lần này tới lần khác lại không ngất được.

Lão Hầu gia thản nhiên nói: “Ngươi dám nói dối thêm câu nữa, bổn hầu liền nhổ một cái móng tay của ngươi, chi bằng ngươi thử một chút!” Thanh âm không lớn, nhưng trong giọng nói hàm chứa uy áp rất lớn.

Linh Lung là một tiểu nha hoàn, làm sao chịu đựng được chuyện này, dập đầu vang lên thùng thùng: “Lão Hầu gia tha mạng, nô tỳ nói thật, nô tỳ nhất định nói thật.”

Lão Hầu gia quát lên một tiếng nói: “Nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói từ đầu!”

Linh Lung vừa khóc vừa nói: “Xế chiều hôm qua, Bảo Trinh tỷ tỷ bên cạnh Tứ cô nương tìm nô tỳ, cho nô tỳ mười lượng vàng, và hai hộp son phấn của Đàm Ký, bảo nô tỳ giúp các nàng làm một chuyện. Nô tỳ nhất thời lòng tham nổi lên, nên đáp ứng, Bảo Trinh tỷ tỷ dẫn nô tỳ tới Hằng Phong uyển, gặp Tứ cô nương và Tam phu nhân, Tam phu nhân lại thưởng nô tỳ mười lượng vàng, nói với nô tỳ chỉ cần nô tỳ chuyên tâm làm việc thay các nàng, ngày sau còn có càng nhiều phần thưởng tốt hơn thế này.”

Lão Hầu gia nói: “Nàng bảo ngươi làm cái gì?”

Linh Lung nói: “Nàng bảo nô tỳ truyền một tờ giấy cho Lục cô nương.”

Lão Hầu gia nhìn Lục Thanh Lam một cái, thì ra người truyền tờ giấy không phải là Lục Thanh Lam, mà là Lục Thanh Nhân, tam phòng thật đúng là biết phản công. Lão Hầu gia nói: “Tờ giấy đâu?”

Lục Thanh Lam liền đem tờ giấy Lục Thanh Nhân truyền tới cho Lão Hầu gia. Lão Hầu gia nhìn xong nói: “Tại sao không nói sớm?”

Lục Thanh Lam nói: “Tổ phụ có biết chữ viết trên tờ giấy này là của ai? Là tỷ tỷ của ta. Tỷ tỷ đã là nữ tử xuất giá, ta không muốn liên lụy đến nàng.”

“Cho nên sáng sớm ngươi mới đi đến tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm?”

Lục Thanh Lam gật đầu.

Lão Hầu gia suy nghĩ một chút cũng hiểu, tam phòng hẳn là muốn xếp đặt hãm hại Lục Thanh Lam, kết quả hại người không được phản hại mình, cuối cùng muốn đổi trắng thay đen trả đũa, dùng chữ viết làm tang vật để gài Lục Thanh Lam.

Lão Hầu gia lại hỏi mấy câu, Linh Lung là một tiểu nha hoàn, không biết nhiều, cũng không hỏi được gì. Lão Hầu gia liền phân phó: “Mang tiện tỳ này xuống, trước tiên nhốt vào phòng chứa củi, đợi bổn hầu có thời gian sẽ xử trí nàng.”

Đợi người mang Linh Lung xuống, Lão Hầu gia trầm giọng nói với Tam phu nhân và Lục Thanh Nhân: “Hai người các ngươi, còn không quỳ xuống cho bổn hầu?”

Tam phu nhân làm sao chịu bó tay chờ chết, lớn tiếng nói: “Lão Hầu gia, đừng để bị hoa ngôn xảo ngữ của nhị phòng mê hoặc. Ta và Nhân nhi oan uổng. Cho dù ngài không tin chúng ta, vậy chữ viết của Lục nha đầu giải thích như thế nào, giấy trắng mực đen, còn gì để chống chế?”

Điểm này đúng là làm Lão Hầu gia trăm mối không có cách giải.

Lúc này Lục Văn Đình cười nhẹ nói: “Chút tài mọn, đã muốn lừa dối qua cửa. Bắt chước chữ viết có gì khó, đừng nói là người đọc đủ thứ thi thư, ngay cả một kẻ vũ phu như ta cũng làm được, huống chi là những người uyên bác?” Hắn miệng hô về phía cửa: “Cầm giấy bút đến đây.”

Lập tức liền có gã sai vặt cầm giấy bút tới.

Lục Văn Đình là Lão Hầu gia tự mình dạy dỗ. Dạy thời gian dài, tình cảm với Lão Hầu gia sâu nặng nhất, thêm lúc trước hắn cứu giá có công, được hoàng thượng phong làm ngự tiền thị vệ, đã thành ngôi sao chính trị mới của Trường Hưng Hầu phủ, vì vậy Lão Hầu gia đối đãi với hắn phá lệ rộng rãi, liền kiên nhẫn chờ hắn thể hiện.

Lục Văn Đình đề bút, thoăn thoắt, rất nhanh viết mấy hàng chữ, giao cho Lão Hầu gia xem xét, Lão Hầu gia vừa nhìn nhất thời lặng đi: “Tiểu tử khá lắm, ngươi chừng nào học được bút tích của lão phu?”

Lục Văn Đình viết ít chữ kia, thế nhưng hoàn toàn giống bút tích của hắn.

Hắn nào biết Lục Văn Đình cố ý luyện tập chữ viết của Lão Hầu gia, thực ra cũng không phải muốn làm chuyện tốt gì. Chẳng qua Lão Hầu gia cực kỳ cưng chiều Tôn nhi này, chỉ cười cười cũng không làm thật.

Tựa như Lục Văn Đình nói, ngay cả Lục Văn Đình cũng có thể bắt chước bút tích của Lão Hầu gia, người có tâm muốn bắt chước bút tích của Thanh Lam, Lục Thanh Nhàn đương nhiên cũng không có gì khó khăn.

Lục Thanh Lam lúc này bỗng mở miệng nói: “Thật ra không cần đến ca ca, ta cũng vậy có thể tự chứng minh trong sạch.”

Lão Hầu gia nhíu mày: “Lời này là thế nào?”

Lục Thanh Lam cười cười, đi tới bên cạnh bàn, đứng ở vị trí vừa rồi của Lục Văn Đình, đề bút vận bút, làm liền một mạch, cũng viết hai hàng chữ. Sau khi viết xong, nàng ưu nhã để bút xuống, làm khô nét mực, đem chữ mình mới vừa viết xong giao cho Lão Hầu gia nói: “Tổ phụ mời xem, đây mới là chữ viết hiện giờ của ta.” Nàng nhấn mạnh hai chữ “hiện giờ” này.

Lão Hầu gia cầm chữ nàng viết và hai tờ giấy trước so sánh, lập tức liền nhìn thấy sự khác biệt. Có thể thấy được, hai tờ giấy lúc trước và hiện tại đều là Lục Thanh Lam viết, tuy nhiên nó lại có điểm khác, chữ Lục Thanh Lam đích thân viết ra, so với chữ trên hai tờ giấy trước tiến bộ không ít, nàng đang tuổi phát triển, bắp thịt đã đầy, nét bút như loan hồi phượng vũ, mỹ nữ trâm hoa, đã hơi có cốt lõi của Vệ phu nhân.

Lục Thanh Lam thấy mọi người kinh ngạc, cười nhạt giải thích: “Chữ viết trên hai tờ giấy là chữ viết của ta nửa năm trước.”

Chữ của một người đương nhiên càng viết càng tốt, sẽ không giống nhau. Đạo lý này ai cũng hiểu được.

Lục Văn Đình đi lên trước, sau khi xem xong cười ha ha, chế nhạo: “Tam thẩm thẩm cho dù tìm người bắt chước bút tích của Bảo Nhi, có thể chuyên nghiệp một chút tìm mặc bảo gần nhất của Bảo nhi hay không, ngươi tìm bảng chữ mẫu của Bảo nhi nửa năm trước thật là khiến người ta cười chết rồi.”

Gương mặt Tam phu nhân đã trướng lên đỏ tía.

Lục Thanh Lam thường ngày vốn cũng rất ít viết chữ, học đường của Hầu phủ nàng lại ba ngày thì hai ngày nằm lì chơi, một tháng không đi được một lần, ngay cả nữ tiên sinh của học đường cũng không biết tiến độ viết chữ của nàng, chỉ có thể tìm được bảng chữ mẫu nửa năm trước nàng nộp cho mình. Tam phu nhân cho rằng Lục Thanh Lam chán ghét học pháp, chữ của nàng có thể giữ vững như ban đầu cũng đã là tài nghệ không tệ rồi, ai có thể ngờ lại có thể tiến bộ như vậy?

Mưu kế không kẽ hở của nàng, đụng phải tay Lục Thanh Lam, quả thực khắp nơi đều là sơ hở.

Lúc này Lục Thanh Lam lại nói: “Theo ta được biết, Hằng Phong uyển trước giờ không có cao thủ thư pháp gì.” Ngay sau đó nàng nói một câu khác khiến sắc mặt Tam phu nhân cuồng biến: “Chẳng qua mấy hôm trước Tam thẩm thẩm đi Bình Lương Hầu phủ một chuyến, nghe nói mang về một ma ma họ Mã, nói là Lão phu nhân Bình Lương Hầu phủ thưởng cho Tam thẩm thẩm. Có thể vào được pháp nhãn của Lão phu nhân, nhất định là không phải nhân vật bình thường, Tam thẩm thẩm vì sao không đem vị ma ma này tới?”

Lục Thanh Lam từ lúc bắt đầu, mỗi một câu nói đều nói đến điểm quan trọng, vẫn nắm trong tay tiết tấu của hiện trường, dần dần, ngay cả Lão Hầu gia cũng không khỏi coi trọng lời của nàng.

Lão Hầu gia ngẩng đầu nhìn Tam phu nhân, Tam phu nhân đã sặc tiếng nói: “Vị Mã ma ma này chính là ma ma gần đây nương ta tặng, ngươi định làm gì? Chẳng lẽ chuyện của Bình Lương Hầu phủ, ngươi cũng muốn nhúng tay?”

Lục Thanh Lam thản nhiên nói: “Nếu ta đoán không sai, vị Mã ma ma kia chính là cao thủ thư pháp của Hằng Phong uyển.”

Lão Hầu gia vừa nghe chợt cảm thấy có lý, “Vị Mã ma ma kia ở đâu? Lập tức mang người tới cho ta.”

Chỉ chốc lát Mã ma ma đã bị mang đến, một người bốn mươi mấy tuổi, mặc một thân áo màu tím nhạt, bình thường không có gì lạ, là một người ném vào đám đông liền sẽ lập tức chìm nghỉm không chút thu hút nào.

Ai có thể ngờ nàng còn có tuyệt chiêu bắt chước bút tích của người khác như vậy.

Nàng bị gọi vào Mục Nguyên đường, vẫn còn có chút trấn định, sau khi hành lễ cho Lão Hầu gia Lão phu nhân, Lão Hầu gia đi thẳng vào vấn đề: “Mã ma ma, ngươi biết viết chữ không?”

Mã ma ma lắc đầu: “Hồi bẩm Lão Hầu gia, lão nô từ nhỏ gia cảnh bần hàn, chưa từng biết chữ, càng không biết viết chữ.”

Thế nhưng một mực phủ nhận.

Lục Thanh Lam từ từ đi tới bên cạnh Mã ma ma, nói: “Ta hỏi ma ma một lần nữa, ngươi thật sự không biết viết chữ?”

Mã ma ma bị ánh mắt hiểu rõ hết thảy của nàng nhìn đến da đầu tê dại, trấn định nói: “Hồi bẩm cô nương, lão nô quả thực không biết viết chữ.”

“Ngươi nói láo!” Lục Thanh Lam chợt bắt lấy tay của Mã ma ma nói: “Ngươi nói ngươi không biết viết chữ, vậy vết chai trên ngón tay của ngươi làm sao mà có?”

Mọi người nhìn lên ngón tay của Mã ma ma, liền thấy đốt ngón tay từ ngón áp út tới ngón thứ nhất kết một tầng vết chai thật dày, đã vận bút viết chữ, đều kết vết chai ở đây, chỉ có điều người bình thường căn bản sẽ không chú ý tới chi tiết này, Mã ma ma cũng không ngờ Lục Thanh Lam dễ dàng vạch trần lời nói dối của nàng như vậy.

Nàng nhất thời có chút bối rối, vội nói: “Lục cô nương hiểu lầm, vết chai này của lão nô là do lúc thiêu thùa may vá lưu lại, cũng không phải là bởi vì viết chữ.”

Lục Thanh Lam sớm biết nàng muốn nói dối, vì vậy không chút hoang mang nói: “Ngươi đã may vá thêu thùa đến mức tay mọc kén dày như vậy, vậy ta hỏi ngươi, tám loại châm pháp của thêu thùa là gì, dệt và thi châm khác nhau ở chỗ nào?”

“Cái này... Tám loại châm pháp của thêu thùa là... là...” Mã ma ma ngây cả người, không khỏi quay đầu lại nhìn Tam phu nhân, căn bản là không đáp được.

Lục Thanh Lam thản nhiên nói: “Ta đoán ngươi không đáp được, mỗi người tinh lực tóm lại là có hạn, ngươi có thể bắt chước chữ của người khác một cách kì diệu, đương nhiên tốn không ít công phu dành cho viết chữ, làm sao có thời gian luyện thêu? Cho nên ngươi ngay cả tám loại châm pháp thêu thùa đơn giản nhất cũng không biết.” Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Ngươi hiện tại có thể không nói lời nào, chẳng qua Lục gia chúng ta vẫn có biện pháp khiến ngươi mở miệng.”

Nàng quay đầu nói với Lục Kháng: “Tổ phụ, ta thấy cũng không cần dùng trọng hình gì với nàng, chỉ cần đánh đứt gân tay phải của nàng, làm cho nàng cả đời không đề nổi bút, viết không được chữ, là được.”

Lục Kháng quả thực nhìn tiểu tôn nữ này với cặp mắt khác xưa, đây là dùng công tâm thuật trong thi hình, đại sư bình thường không có kinh nghiệm là không dùng được, tiểu tôn nữ này của hắn không khỏi quá mức thông minh yêu nghiệt rồi.

Lão Hầu gia gật đầu, nói với mấy tên hán tử áo đen đứng nghiêm một bên: “Còn đứng đó làm gì, còn không làm theo biện pháp của Lục nha đầu.”

Tam phu nhân giờ phút này đã bể đầu sứt trán, lập tức quỳ xuống: “Lão Hầu gia! Cho dù ngài sỉ nhục tức phụ và Nhân nhi như thế nào, chúng ta cũng không oán. Nhưng Mã ma ma là mẫu thân ta cho ta mượn tạm dùng mấy ngày, ngài đây là đang đánh mặt của Bình Lương Hầu phủ, xin ngài nể mặt mẫu thân ta, mở một con đường, đừng dùng hình với Mã ma ma a...”

Lão phu nhân vừa rồi bị biến cố liên tiếp khiến cho có chút choáng váng đầu óc, mắt thấy Lục Thanh Lam chỉ dựa vào sức một mình nàng dẫm tam phòng ở dưới chân không trở mình được, mẹ con tam phòng lại không có chút sức đáp trả nào. Lúc này cuối cùng tìm được cơ hội giải vây thay tam phòng, vội vàng nói: “Lão Hầu gia, sự tình liên quan đến thể diện của Bình Lương Hầu phủ, ngài nên nghĩ lại a!”

Lục Văn Đình nhàn nhạt hừ một tiếng: “Lời này của Tổ mẫu, Tôn nhi không dám đồng ý. Ban đầu lúc Lão phu nhân Vương thị đưa Mã ma ma này đến Trường Hưng Hầu phủ, là có rắp tâm gì? Nhúng tay chuyện nhà của Trường Hưng Hầu phủ như vậy, có tính là đánh mặt Hầu phủ chúng ta hay không. Nếu không có Vương thị ở sau lưng trợ giúp, ta sợ tam phòng còn không nghĩ ra được quỷ kế sắc bén như vậy đâu? Nếu Bình Lương Hầu phủ không hề cố kỵ thể diện của chúng ta, chúng ta cần gì phải bận tâm thể diện của họ?”

Lục Văn Đình nhìn vấn đề cũng có chút sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn ra Vương thị hẳn là người ẩn ở phía sau màn vạch ra quỷ kế lần này.

“Đình nhi nói không sai, Bình Lương Hầu phủ tay không khỏi quá dài rồi!” Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Lão phu nhân một cái, phân phó đại hán áo đen: “Còn đứng ngây đó làm gì, động thủ!”

Liền có một người bắt lấy cánh tay của Mã ma ma, tên còn lại không biết từ nơi nào tìm ra một thanh dao găm sáng như tuyết, sắp đánh gãy tay phải của Mã ma ma, Mã ma ma đầu đầy mồ hôi chảy xuống ròng ròng, dao găm của đại hán kia nhanh như chớp chặt vào cổ tay Mã ma ma, Mã ma ma đã tru lên như giết heo.

Phàm là người có chút bản lãnh, bình thường ý chí đều tương đối kém. Mã ma ma là như thế, nàng cho rằng cánh tay của mình bị phế rồi, sợ đến mức nói không mạch lạc, “Lão Hầu gia tha mạng a, ta khai, ta cái gì cũng khai!”

Lão Hầu gia gật đầu với đại hán thi hình, người nọ chậm rãi lui ra, Mã ma ma ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cổ tay của mình vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, vừa rồi người nọ chẳng qua chỉ dùng lưỡi đao hù dọa nàng một chút mà thôi.

Nàng đã bị dọa cho bể mật gần chết, dù sao nàng cực khổ luyện chữ hai mươi năm, toàn bộ dựa vào một cánh tay phải để ăn cơm, phá lệ quý trọng cánh tay phải này.

Lão Hầu gia nói: “Nếu đã nghĩ thông suốt, liền mau thành thực khai báo, nếu không tiếp theo rơi vào cánh tay của ngươi cũng không phải là sống đao, mà là lưỡi đao sắc bén đấy.”

Lục Văn Đình đem tờ giấy Linh Lung truyền cho Lục Thanh Lam, còn có tờ giấy dụ dỗ Trương Đào đi vào tiểu hoa viên phía sau Thúy Trúc Lâm, cùng tờ giấy Tam phu nhân lấy ra vu hãm Lục Thanh Lam từng cái phô bày trước mắt Mã ma ma, quát hỏi: “Mấy tờ giấy này có phải là ngươi viết không?”

Mã ma ma gật đầu: “Đúng, đúng là ta viết. Chẳng qua lão nô cũng chỉ là phụng lệnh Tam phu nhân và Tứ cô nương, bắt chước chữ viết của hai vị cô nương viết những tờ giấy này, về phần mẹ con Tam phu nhân dùng tờ giấy hại người như thế nào, lão nô không biết a!”

Lục Văn Đình gật đầu, cho người cầm văn phòng tứ bảo tới đây: “Ngươi dựa theo mấy tờ giấy này, viết lại cho bổn thiếu gia một phần giống như thế.”

Chuyện cho tới bây giờ, Mã ma ma ngoại trừ phối hợp, làm sao còn dám phản đối, dựa theo phân phó của Lục Văn Đình sao chép từng tờ giấy một lần nữa, quả nhiên chữ viết giống như đúc trước đó.

Lục Văn Đình hưng phấn đem tờ giấy giao cho Lão Hầu gia xem.

Lão Hầu gia oán hận vỗ bàn, “Triệu thị, độc phụ nhà ngươi, ngươi còn có lời gì để nói?”

Triệu thị thấy việc đã đến nước này không còn khả năng trở mình, cả người xụi lơ trên mặt đất.

Lão Hầu gia lạnh giọng nói: “Mấy năm trước, ngươi từng hãm hại tức phụ lão Nhị không thành, bổn hầu niệm tình ngươi gả vào Hầu phủ nhiều năm, thay lão Tam sinh nhi dục nữ, không đuổi ngươi ra khỏi cửa. Ai ngờ ngươi chẳng những không biết hối cải, ngược lại ngày càng táo tợn, qua nhiều năm lòng dạ rắn rết thủy chung không thay đổi...” Lão Hầu gia càng nói càng tức giận, Triệu thị lúc trước là người có học thức, không ngờ dạy dỗ nhiều năm chẳng những không biết thu liễm chút nào, ngược lại càng điên cuồng, giận đến mức hắn cầm lấy chén trà nện ở trên người Triệu thị.

Triệu thị không dám tránh né, lập tức đập lên trán của nàng thành một cái lỗ thủng, máu tươi ào ạt chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.