Trốn, Truy Đuổi

Chương 46






Edit: Diệp Nhu
Beta: Linh Lan

Kính Nguyệt các.” Lúc này, sau lưng Tử Tang vang lên tiếng Tam hoàng tử.

Tử Tang nhìn hắn một cái, im lặng, đi vào trong phòng.

“Có phải nàng là tiền Các chủ không?” Tam hoàng tử đuổi theo hỏi.

Tử Tang dừng bước, lạnh lùng nhìn Tam hoàng tử.

“Ta không điều tra nàng, nhưng từng nghe nói qua, đương kim Các chủ Kính Nguyệt các chỉ lộ vẻ mặt ôn hoà với một người duy nhất, đó là tiền Các chủ, người mà vừa lên chức lại nhường vị trí ngay lập tức.” Tam hoàng tử vội vàng giải thích.

“Ngươi quản cả việc ta tìm Hạ Mộc trở về bằng cách nào sao.” Tử Tang xoay người trở về phòng chăm sóc hai đứa bé.

Tam hoàng tử nói không sai, khi nàng vừa tới thế giới này không lâu, nàng cứu một thích khách xông vào hậu viện của nàng.

Thích khách kia chính là Các chủ Kính Nguyệt Các tiền nhiệm. Kỳ thực cứu hắn chẳng qua là nàng đối nghịch với phủ Tức Mặc mà thôi, không ngờ hắn bắt đầu quấn quít lấy nàng, nói nàng là kỳ tài luyện võ, muốn nhận nàng làm đồ đệ. Vì bị làm phiền, nàng dùng tinh thần lực đánh với hắn một trận.

Đương nhiên người không bị đánh lui, ngược lại càng tò mò, cuối cùng nàng nhìn trúng thế lực của hắn, nghĩ sau này có thể dùng để bảo vệ bản thân, nên nhận vị sư phụ này. Về phần học võ, năng lực nàng quá lợi hại, tự nhiên không có gì để học, bởi vậy sư phụ không dạy gì cho nàng.

Nàng là đồ đệ duy nhất của sư phụ, sau khi người mất, ông giao Kính Nguyệt Các cho nàng, khi đó ở thế giới này nàng mới mười hai tuổi.

Song, cho dù tuổi lớn hay nhỏ, nàng đều không thích làm các chủ gì đó, nhưng mà những người trong các đều cho rằng di ngôn của sư phụ là đúng, nàng không thể từ chối nên đành đảm nhiệm. Sau đó, nàng lập tức truyền cho nghĩa tử sư phụ tín nhiệm nhất, cũng chính là Các chủ hiện tại, cứ như vậy, nàng thoát khỏi một trọng trách.

Kính Nguyệt Các luôn thường xuyên phái người đến liên lạc, đưa vài thứ và một ít tin tức. Nàng cũng không trả lời, hôm nay vì Hạ Mộc, nàng phải dùng tới năng lực của tổ chức này.

Nàng nhìn hai đứa bé ngủ say trên giường, nói: “Con à. Mẹ muốn dẫn bọn con đi tìm cha, các con cũng đồng ý, đúng không!” Đương nhiên bé con không thể trả lời nàng.

“Hạ Tam ca.” Lúc này bên ngoài có tiếng người gọi Hạ Mộc.

Tử Tang ra ngoài, thấy người tới là Trương Dĩnh Nhi lúc trước từng có chủ ý với Hạ Mộc. Đối với người từng tranh giành phu quân với mình, dĩ nhiên nàng không có thiện cảm, lạnh lùng nói: “Hạ Mộc không có ở đây, cô về đi!”

Nói xong, nàng định vào trong, Trương Dĩnh Nhi vội vàng gọi lại: “Hạ Tam tẩu, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho Hạ Tam ca, vừa rồi ta vô tình nghe được từ chỗ cha mẹ Hạ Tam ca chuyện liên quan đến thân thế của huynh ấy, tẩu mở cửa cho ta vào đi!”

Tử Tang quay đầu lại nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Muốn nói thì nói ở bên ngoài, không thì đi.”

“Hạ Mộc không phải là con trai ruột của Hạ bá, con trai ông ấy đã chết, là do Hạ nãi nãi chăm sóc không tốt làm cháu trai chết, vừa khéo lúc đó ở ngoài bà ấy nhìn thấy Hạ Tam ca, sau đó tráo đổi hai người.” Trương Dĩnh Nhi có chút sợ hãi ánh mắt Tử Tang, vì muốn trả thù vợ chồng Hạ Đại Hầu, lại sợ nàng không chịu nghe nàng ta nói, thế là vội vàng nói ra.

Tử Tang khẽ nhíu mày: “Được rồi, ta đã biết, cô đi đi!”

Nói xong, Tử Tang vào trong phòng, Trương Dĩnh Nhi vội vàng kêu lên: “Hạ Tam tẩu, lời ta nói là sự thật.”

“Cô nương, lời cháu nói là thật ư?” Lúc này Lí phu nhân cũng xuất hiện trong sân, nôn nóng hỏi, nếu Hạ Mộc không phải là con trai nhà họ Hạ, diện mạo hắn lại giống phu quân mình, như vậy rất có khả năng đó chính là đứa con bị mất tích của bà.

Nhìn bộ dáng Lí phu nhân, lông mày Tử Tang càng nhíu chặt hơn.

“Là thật.” Có người hỏi nàng, Trương Dĩnh Nhi từ từ nói “Hạ bá và Hạ đại nương tán gẫu ngoài ruộng, nên không phát hiện ra tôi ở sau bụi cỏ…”

Nguyên lai, vợ chồng Hạ Đại Hầu có một đứa con, vừa sinh ra không đủ tháng thì được Hạ nãi nãi mang lên huyện xem bệnh. Ai ngờ bà ta không cẩn thận bị vấp ngã, làm đứa nhỏ ngã chết. Bà ta rất sợ hãi, không dám đối mặt với con trai và con dâu mình.

Lúc đó bà gặp một nữ nhân mang theo một đứa trẻ tầm tuổi đó, nhìn thấy tình cảnh của bà, hai đứa trẻ cũng tương tự, vì thế nàng ta trình bày hoàn cảnh. Nàng một nữ nhân không thể nuôi dưỡng đứa nhỏ thật tốt nên nàng bằng lòng giao đứa nhỏ này cho Hạ nãi nãi thay thế đứa đã chết.

Hạ nãi nãi đồng ý, vợ chồng Hạ Đại Hầu cũng không phát hiện ra, nhất là khi đó hai đứa bé rất giống nhau, vả lại lúc ấy đều do bà nội chăm sóc, đối với đứa bé bọn họ không có nhiều ấn tượng, nên không hoài nghi.

Sau này, trước khi Hạ nãi nãi chết, bà ta nói ra thân thế của Hạ Mộc. Khi đó, Hạ nãi nãi rất thương yêu Hạ Mộc, lo lắng hắn biết thân thế chính mình sẽ thương tâm, mặt khác bắt vợ chồng Hạ Đại Hầu phải thề sẽ không nói ra chuyện này, nếu không bà thành quỷ cũng đến tìm vợ chồng họ.

Như vậy Hạ nãi nãi vừa bảo vệ được Hạ Mộc, vừa không cần mang bí mật này xuống quan tài.

Vợ chồng Hạ Đại Hầu đương nhiên không dám nói. Tuy rằng bọn họ không tốt với tiểu bối, nhưng vẫn hiếu thảo với cha mẹ, tất nhiên tuân theo ý nguyện của bà.

Thế nhưng, hai vợ chồng ông ta rất có thành kiến với việc Hạ Mộc không phải là con ruột mình. Thế là để hắn biết được trong nhà rất vất vả, để hắn chủ động bán mình đi làm nô, một vì có tiền, hai là nhắm mắt làm ngơ.

Trong mắt Lí phu nhân rơm rớm nước, bình tĩnh tiễn Trương Dĩnh Nhi. Đúng lúc gặp mấy đứa con trai và phu quân mình tới, vì thế bà lặp lại những lời Trương Dĩnh Nhi vừa nói. Mọi người vừa sợ vừa mừng, nghĩ đến tướng mạo Hạ Mộc, lại nghĩ đến có một nữ nhân mang đứa nhỏ giao cho Hạ nãi nãi, bọn họ đều cho rằng hắn chính là đứa con bị mất.

Nghe xong, Tử Tang cũng hiểu đôi chút. Trước đây nàng luôn cảm thấy gương mặt Huyện lệnh quen quen, thì ra là giống Hạ Mộc. Nhưng mà tương tự là tương tự, đâu thể khẳng định Hạ Mộc chính là con trai ruột Lí phu nhân. Có điều nếu đúng thì cũng tốt, ít nhất sẽ có người thân thật lòng đối xử tốt với hắn.

Nghĩ vậy, nàng xoay người vào trong nhà, không để ý tới chuyện bên ngoài, đối với nàng tìm Hạ Mộc mới là quan trọng nhất.

Tử Tang thu xếp đồ của hai đứa bé vào trong tay nải, sau lưng địu một đứa, trong tay ôm một đứa, nàng muốn đi tìm Hạ Mộc, thật sự nàng chờ không nổi nữa.

Nàng vừa ra cửa thì thấy đám người Lí gia đang tiến vào, mọi người nhìn thấy dáng vẻ Tử Tang đều rất ngạc nhiên. Nếu Hạ Mộc thật sự là con trai/huynh đệ của bọn họ, thế thì nàng chính là con dâu/em dâu, bé con chính là tôn nhi, cháu.

“Tử Tang, cháu định đi đâu?” Lí phu nhân hỏi.

“Cháu muốn đi tìm Hạ Mộc.” Tử Tang trả lời.

“Nhưng mà cháu còn đang ở cữ, đứa bé lại nhỏ như vậy…” Lí phu nhân vội nói.

“Cơ thể của cháu đã bình phục, cháu tự có năng lực bảo vệ con của mình.” Tử Tang nhàn nhạt nói.

Đám người Lí gia nghĩ đến năng lực của Tử Tang, đều không thể phản đối.

“Tử Tang, chúng ta sẽ đi cùng cháu.” Lí phu nhân cuối cùng hạ quyết định, những người còn lại không có ý kiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.