Trốn Thoát Khỏi Ác Ma

Chương 28




Thiên Hạo Đế nhìn đã lớn như vậy rồi, xử lý biết bao nhiêu việc rồi, nhưng Triệu Đàn lại cảm thấy không thể tin tưởng được, nàng không dám gật bừa mà nhìn Thiên Hạo Đế: "Chính ngươi còn không phải tới ba mươi tuổi rồi mới được làm cha sao, còn không biết xấu hổ!"

Thiên Hạo Đế da mặt dày, hắn ra vẻ ngại ngùng mà quơ quơ đầu, nói: "Cái biện pháp thứ nhất là ngươi giả mang thai, ca ca phái người phối hợp với ngươi, đợi ngày ngươi sinh, thì sẽ có một đứa con nít xuất hiện!"

Triệu Đàn trợn trắng mắt.

Thiên Hạo Đế mặt mày hớn hở tiếp tục trêu ghẹo muội muội ngốc: "Biện pháp thứ hai, ngươi mấy ngày này ở trong cung đi, ca ca ban thưởng cho ngươi hơn mười anh trai lơ (đĩ đực), sớm muộn gì cũng sẽ mang thai!"

Triệu Đàn hừ một tiếng, không để ý hắn.

Thiên Hạo Đế vui đùa đã đủ rồi, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Hồ Huệ Phi tiến cung nhiều năm vẫn không có chửa, Hồ thái phó phu nhân tìm được phương thuốc đưa vào cung, không bao lâu Hồ Mạn liền mang thai!"

Triệu Đàn nhãn tình sáng lên, nhìn Thiên Hạo Đế Triệu Đồng.

Thiên Hạo Đế ánh mắt ôn nhu: "Ca ca cũng hy vọng ngươi có thể cùng Liễu Ly hạnh hạnh phúc phúc sống qua ngày!"

hắn vừa nói như vậy, Triệu Đàn lại nghi ngờ rồi.

Thiên Hạo Đế duỗi tay trước miệng giả vờ ho khan, cười nói: "Ca ca không đáng tin tưởng như vậy sao? đi đi, trước đi gặp Hoàng Hậu, cùng Hoàng Hậu chia sẻ tâm tư nửa canh giờ; lại đi Chi Lan điện thăm Huệ phi, cùng Huệ phi tâm sự một phen!"

hắn ngưng mắt nhìn Triệu Đàn: "Nhớ kỹ, đại biểu cho ngươi chính là ca ca, là Đại Kim Hoàng Đế, các nàng phải tôn kính ngươi mới phải!"

Thái giám dẫn Triệu Đàn rời đi, Thiên Hạo Đế ở trên giường lặng lẽ nửa ngày, mới nói: "Hoàng Hậu bên kia như thế nào?"

Tần Ngọc Y đứng yên một bên khom mình hành lễ nói: "Bẩm bệ hạ, từ khi bệ hạ ban thưởng 《 Ngụy sử 》, Hoàng Hậu gần đây sống an ổn hơn rất nhiều!"

Thiên Hạo Đế lạnh lùng cười cười: "Bắc Nguỵ mai kia dù có muôn vàn không tốt, thế nhưng truyền thống giết chết mẹ ngược lại rất thực dụng, chẳng những giảm bớt phiền toái, còn tránh khỏi ngoại thích lộng quyền!"

Tần Ngọc Y cúi đầu nói: "Bệ hạ sáng suốt!"

Thiên Hạo Đế nhìn về phía hắn: "Trẫm cho tìm đại phu, tìm được chưa?"

"Bệ hạ, nô tài cho rằng, danh y đương thời, nhất là ở phương diện phụ khoa, sợ là không có ai hơn hai vị Hứa Hầu ở Nam An Vương phủ đâu, quận chúa đã đã bắt đầu uống thuốc của hai vị Hứa Hầu đại phu, sao không từ từ đợi hiệu quả?"

Thiên Hạo Đế trầm mặc một hồi mới nói: "Trẫm sợ nàng không vui."

Tần Ngọc Y nhìn Thiên Hạo Đế, nói: "Minh Châu quận chúa tâm địa thiện lương, lòng dạ rộng rãi, nhất định phúc trạch thâm hậu, bệ hạ không cần lo lắng."

Thiên Hạo Đế con mắt tối sầm lại, liếc Tần Ngọc Y: "Nàng ngay cả phủ đệ trẫm ban cho cũng không dám lấy, cái này còn gọi trôi qua tốt?"

Tần Ngọc Y thân thể rùng mình, thấp giọng nói: "Nô tài đi quá giới hạn rồi!"

Thiên Hạo Đế dùng sức cầm chặt tòa lan can: "Ngọc y, trẫm thầm nghĩ nàng vui vẻ hạnh phúc."

Tần Ngọc Y im lặng.

Bệ hạ trước kia có lòng đố kị, trăm phương ngàn kế muốn giết chết Liễu Ly, bây giờ biến thành nguyện ý Minh Châu quận chúa hạnh phúc, đúng là tiến bộ vượt bậc a! Minh Châu quận chúa thay đổi một cách vô tri vô giác vẫn rất có hiệu quả đấy!

Điền Hoàng Hậu sau khi sinh con, trở nên đẫy đà hơn một tí, phong thái còn hơn hẳn trước kia. Nàng đối với Triệu Đàn càng thêm thân thiết, hai người vây quanh tiểu hoàng tử Triệu Hương Chi, nhiệt tình nói chuyện.

Triệu Đàn đối với Điền Hoàng Hậu càng thêm kính cẩn.

Nàng rút cuộc xác định đúng vị trí rồi.

Đối với Điền Hoàng Hậu mà nói, mình chỉ là em gái của chồng được sủng ái, lại có chỗ lợi dụng, lại không có chút uy hiếp nào, nếu là Điền Hoàng Hậu thông minh mà nói, không nên đem mình làm địch nhân, Hồ Huệ Phi mang thai chờ sanh xong mới là đối thủ của nàng!

Điền Hoàng Hậu đối với Triệu Đàn rất là nhiệt tình, thân mật vô cùng, bởi vì Thiên Hạo Đế tận lực nhắc nhở, nàng rút cuộc thanh tỉnh mà nhận thức được: nếu muốn củng cố địa vị, phải nịnh nọt sủng ái muội muội của Thiên Hạo Đế là Minh Châu quận chúa.

Nghĩ đến chính mình trước kia đối với Minh Châu quận chúa đố kỵ, Điền Hoàng Hậu trong lòng nở nụ cười, chính mình khi đó thật sự là ngây thơ a, cứ tưởng tượng từ chỗ Thiên Hạo Đế có được tình yêu vợ chồng, đố kỵ Minh Châu quận chúa cùng Thiên Hạo Đế thân mật, còn ý định ra tay đối với Minh Châu quận chúa, kết quả bị Thiên Hạo Đế phát hiện, làm tiện nhân Hồ Mạn kia ngư ông đắc lợi. Việc đã đến nước này, trước bổ cứu rồi hãy nói (bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không gây ra ảnh hưởng).

Triệu Đàn tận lực biểu hiện thâm tình của mình đối với Liễu Ly, Điền Hoàng Hậu tuy rằng không đáng lo, nhưng mà nàng không muốn nàng hiểu lầm, để tránh tự nhiên đâm ngang.

Điền Hoàng Hậu cũng phát hiện dụng ý Triệu Đàn, lại cười nói: "Muội muội cùng muội phu cảm tình, thật là làm cho người người hâm mộ a!"

Triệu Đàn cũng cười: "Hoàng hậu nương nương người đã có Hương Chi, đây mới là phúc khí!"

Triệu Đàn được nghênh đón tiến vào Chi Lan điện của Hồ Huệ Phi.

Hồ Mạn bụng đã nổi lên, như trước dẫn người nghênh đón ở cửa ra vào, vừa thấy Triệu Đàn tới đây, vội vàng thân mật mà nghênh đón: " quận chúa của ta, ngươi đã tới!"

Liễu Ly vốn cùng vợ chồng Triệu Tử cùng một chỗ trở về Vương Phủ kim kinh, hắn lo lắng Triệu Đàn lại bị Thiên Hạo Đế cho lưu tại trong nội cung, sớm đã đem bài tử tiến cung tới đón Triệu Đàn.

Thiên Hạo Đế sau khi biết được, cố ý lạnh nhạt hắn, không nói cho hắn biết tung tích Triệu Đàn, cho hắn sốt ruột.

Liễu Ly sớm biết Triệu Đàn đi nội cung thăm Điền Hoàng Hậu, về sau lại đi Chi Lan điện của Hồ Huệ Phi, nên đứng đợi ở cửa cung, chỉ đợi Triệu Đàn đi ra.

Triệu Đàn rửa tay, cung nữ bên cạnh hầu hạ mượn cớ đưa khăn lụa, đem một cái tờ giấy nhỏ đưa cho nàng.

Triệu Đàn mở ra vừa nhìn, phía trên chỉ viết bốn chữ, khí thế phi phàm, đúng là bút tích Liễu Ly —— "Nhanh chóng trở về nhà!"

Nàng không khỏi nở nụ cười.

một phút đồng hồ sau, Triệu Đàn tìm cái cớ, mang theo thuốc Hồ Mạn mới tặng rời Chi Lan điện.

Dưới ánh tà dương, Triệu Đàn thấy được một thân quân trang vươn theo mấy cái thị vệ đợi tại cửa cung bên hang dương liễu, nàng đi nhanh bước chân lại dừng một chút.

Liễu Ly quay người đối mặt với nàng.

Triệu Đàn tóc đen nhánh chải thành búi tóc hình ngã ngựa, trên tóc mây cài một cây trâm vàng khắc hoa, trên người mặc một bộ sa mỏng màu xanh nhạt lấy bột bạc vẽ hoa cỏ, đang đắm chìm bên trong ánh trời chiều màu vàng, giống như bông hoa đang nở rộ, vươn cành đón gió, duyên dáng lượn lờ hướng hắn đi tới.

Liễu Ly nhìn Triệu Đàn đang đắm chìm trong ánh trời chiều, mỉm cười, cầm tay Triệu Đàn: "Về nhà a!"

Triệu Đàn ngẩng đầu nhìn hắn, trong nội tâm điềm mật, ngọt ngào cực kỳ: "Ân."

Liễu Ly mang theo Triệu Đàn trở về Vương Phủ.

Cơm tối là dùng ở chính viện của Triệu Tử cùng Tôn vương phi.

Là những người than thiết của nhau, Tôn vương phi sai người chuẩn bị đồ ăn, bầu không khí rất là ấm áp.

Dùng cơm tối xong, Triệu Tử cùng Liễu Ly đi thư phòng đánh cờ, Triệu Đàn cùng đại tẩu dụ dỗ Hi Chi chơi trong chốc lát, đợi Hi Chi ngủ, lại uống trà ăn điểm tâm, ngồi nói chuyện phiếm.

Đến đêm, vợ chồng hai người lúc này mới ra chính viện, trở về Lê Hương viện.

Tôn vương phi làm việc thỏa đáng, sớm sai người thu thập xong Lê Hương viện năm đó Triệu Đàn ở.

Liễu Ly cùng Triệu Đàn đoạn đường này chạy đến Kinh Thành, bởi vì một tháng thời gian đều trên thuyền, mặc dù thuyền lớn hoa lệ rộng rãi, nhưng gian phòng nhỏ hẹp, vợ chồng hai người đã có rất lâu không có nhẹ nhàng vui vẻ một lần rồi.

Bọn nha hoàn lui ra, trong nội viện Lê Hương chỉ có Liễu Ly cùng Triệu Đàn.

Triệu Đàn vừa mới tắm rửa qua, tóc dài còn có chút ít ẩm ướt, ý tùy ý thả búi tóc, cài tram ngọc, mặc một bộ váy ngắn màu hồng phấn, đang ngồi ở bàn trang điểm sức nước hoa hồng.

Liễu Ly tóc dài rối tung ẩm ướt, trên người tùy ý choàng kiện áo tắm lụa trắng, không buộc thắt lưng, vạt áo mở ra, lộ ra lồng ngực cường tráng. hắn đi đến sau lưng Triệu Đàn, từ phía sau lưng ôm Triệu Đàn, lẳng lặng nhìn kính thủy tinh.

hắn năm nay cũng ba mươi tuổi rồi, tuy rằng so với tuổi thật nhìn qua trẻ hơn một chút, thế nhưng là dù sao cũng là ba mươi tuổi rồi.

Nhìn hắn Triệu Đàn trong kính, chỉ cảm thấy Triệu Đàn hai mươi tuổi môi son đỏ thắm, nhìn qua so với chính mình nhỏ hơn thật nhiều.

Liễu Ly bá đạo ôm chặt Triệu Đàn: "Triệu Đàn, ngươi là của một mình ta, ai cũng đừng hòng cướp đi!"

Triệu Đàn nghe hắn nói ngây thơ như thế, lại cảm thấy uất ức cực kỳ, nàng quay đầu lại nghiêng qua liếc hắn: "Ngươi cùng đại ca uống rượu với nhau rồi hả?"

"Đại phu không phải nói rõ say rượu không thể sinh hoạt vợ chồng sao, ta không dám uống, " Liễu Ly ở trên lỗ tai Triệu Đàn hôn một cái, "Ta muốn ngươi..."

Triệu Đàn bị hắn xoa nắn thân thể trở nên mềm nhũn, toàn thân vô lực mà tựa ở trên người hắn, cuối cùng đành phải theo rồi hắn.

Liễu Ly hôm nay muốn đổi lại tư thế, hắn đem lưng Triệu Đàn quay về phía mình, vén váy ngắn trắng thuần của Triệu Đàn lên, thật vất vả chen lấn đi vào, lập tức mạnh mẽ xông lên.

Ngày thứ hai Triệu Đàn khi...tỉnh lại, Liễu Ly sớm đã đi ra rồi.

Triệu Đàn không có lập tức rời giường, dùng chăn mỏng quấn mỉnh lại, đang ngẩn người, Tiểu Tùng cùng Tiểu Trúc tiến đến giúp nàng rửa mặt.

"Quận chúa, công tử nói hắn đi Thanh y Vệ gặp Tần công công rồi, giờ Thân trở lại đón người đi ra ngoài dùng cơm tối!"

Triệu Đàn "Ân" rồi một tiếng, thân thể có chút bủn rủn, nửa dựa vào đệm, vẫn không nhúc nhích.

Thấy Tiểu Tùng mở ra tủ quần áo lựa chọn quần áo, Triệu Đàn vội hỏi: "Tiểu Tùng, hôm nay không mặc áo ngắn tay, đổi thành tiểu tay áo mùa xuân a!"

Thanh âm của nàng có chút khàn khàn, nghe hơi yếu ớt, Tiểu Tùng vội hỏi: "Quận chúa, hôm nay mặt trời chiếu rực rỡ, kiểu tay áo mùa xuân vạt áo quá kín, sợ là sẽ nóng đó!"

Triệu Đàn mặt đỏ lên: "Theo như ta nói là được rồi!"

"đã biết, quận chúa!" Tiểu Tùng đáp ứng.

Tiểu Tùng tìm quần áo, đưa cho Triệu Đàn.

Triệu Đàn vén chăn lên, bắt đầu mặc quần áo.

Tiểu Tùng ánh mắt sắc bén, thấy được trước ngực, bên hông, trên đùi Triệu Đàn dấu vết xanh xanh hồng hồng, vội vàng rủ tầm mắt xuống.

Xem ra quận chúa cùng công tử quả nhiên là ân ái cực kỳ a!

Tiểu Tùng cúi đầu cười trộm, lại phát hiện Tiểu Trúc dùng ống tay áo che miệng, tựa hồ cũng đang cười.

Tiểu Trúc chẳng những thấy được dấu vết hoan ái trên người quận chúa, còn chứng kiến quận chúa xuống giường, trên giường lưu lại chính là cái nệm êm. Triệu Đàn luôn luôn chú trọng *, nàng cùng Tiểu Tùng mặc dù là thiếp thân đại a đầu, nhưng mà cũng chưa từng thấy qua vật tư mật của quận chúa như thế!

Triệu Đàn như thế nào không biết mình bị giễu cợt?

Nàng ra vẻ trấn định mà mặc xong quần áo, trở lại lấy đệm kê mông khi ngủ cất vào —— Hứa đại phu căn dặn trước khi sinh hoạt vợ chồng không thể uống rượu, sau khi sinh hoạt không tắm rửa, chi bằng kê thêm một cái nệm êm ở dưới mông khi ngủ.

Trang điểm xong, Triệu Đàn sớm đã khôi phục trấn định, giễu cợt Tiểu Tùng Tiểu Trúc: "Tiểu Lan tiểu Mai đã mang thai, hai người các ngươi có nhìn trúng người nào không? Có lời nào muốnnói nhanh nói cho bổn quận chúa, miễn cho lầm chung thân đại sự của các ngươi!"

Tiểu Tùng Tiểu Trúc hầu hạ bên người ở Triệu Đàn nhiều năm như vậy, đã sớm luyện được da mặt dày giống như Triệu Đàn rồi.

Tiểu Tùng một bên chải tóc Triệu Đàn, vừa cười nói: "Nô tài sẽ nhìn kĩ, tự nhiên sẽ nói cho quận chúa, đến lúc đó quận chúa chớ quên chuẩn bị đồ cưới phong phú cho nô tỳ a!"

Tiểu Trúc đem trâm cài đã chọn xong bày thành một loạt, Tiểu Tùng đang chải búi tóc thấy thế, nàng cũng sáp đến nói: "Nô tài không chỉ nhìn người, còn muốn quận chúa tìm cho một bà bà (mẹ chồng) tốt! Bà bà không tốt, nô tài cũng không muốn gả!"

Triệu đàn nhớ tới bà bà Liễu lão phu nhân, nhớ tới trước khi đi bà bà nói rõ "trên đường đi cũng hảo hảo điều dưỡng thân thể, tranh thủ sớm ngày cho Trúc gia ta một chi nối dõi tông đường", liền nghĩ tới Liễu Ly bao che cho mình "Mẫu thân, ta sửa họ Liễu rồi, cho nên, không phải Trúc gia, là Liễu gia", không tự chủ được nở nụ cười —— hồ ly ca ca đối với mình thật là thật tốt quá, cho nên, cho dù là vì mặt mũi hồ ly ca ca, cũng muốn đối với bà bà tốt một chút!

Nghĩ tới đây, nàng định c đi trạng nguyên phường, vìbà bà cùng tỷ tỷ Trúc Thuyên chọn một ít đồ trang sức quần áo đúng mốt, cũng vì đại tẩu chọn một ít làm lễ vật, đương nhiên, còn có tiểu Hi Chi đáng yêu!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mạc mạc văn đủ nước trong nữa a ~ ta căn bản tìm không thấy vi phạm lệnh cấm từ, như thế nào sửa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.