Trốn Quả Đào Lớn

Chương 48: Anh bị ngốc sao?




Cuộc sống trên đảo Đào Hoa của Phùng Hành bắt đầu trở nên có quy luật hơn.

Buổi sáng sau khi thức dậy, vận công điều tiết theo sự hướng dẫn của Hoàng Dược Sư, rồi mới đi tắm, dùng bữa sáng, ăn xong nghỉ ngơi một chút, sau đó đi thư phòng nghe Hoàng Dược Sư giảng giải về kỳ môn độn giáp.

Buổi trưa, Hoàng Dược Sư sẽ trở thành một vị phu quân nhị thập tứ hiếu, đến trù phòng nấu bữa trưa cho nàng, Phùng Hành cũng lẽo đẽo theo sau, thuận tiện ăn vụng một chút. Ăn xong, cả hai sẽ đi ngủ trưa trong đình nhỏ bên cạnh cái hồ lớn gần động Thanh Âm, nơi đây phong cảnh rất đẹp lại thoáng mát, rất thích hợp ngủ trưa.

Khi tỉnh dậy, thì đã là buổi chiều, Hoàng Dược Sư sẽ chỉ nàng luyện tập khinh công một chút, rồi cả hai lại đi tản bộ, thực hành một chút kì môn độn giáp của Phùng Hành.

Buổi tối chủ yếu là dùng để nghỉ ngơi, hai người dùng bữa xong thì sẽ thay phiên nhau đi tắm. Sau đó, thường thì Hoàng Dược Sư sẽ đọc sách, còn Phùng Hành thì tìm mấy quyển du kí trong thư phòng của hắn ra mà nhâm nhi đỡ buồn.

Khi có nhã hứng, Hoàng Dược Sư sẽ cùng nàng chơi cờ, sau một thời gian ép buộc thì Phùng Hành cũng biết chơi cờ vây, nhưng trình độ thì thật không dám nói. Có lúc hắn lại muốn cùng nàng cầm tiêu hợp tấu, trong quá trình cũng không thiếu chỉ điểm nàng khiến cho cầm nghệ của nàng tiến bộ vượt bậc, có thể sánh ngang với sư phụ nàng rồi.

Bởi vậy mới nói, so với việc học cầm bao nhiêu năm cũng chỉ bưng trà rót nước với sư phụ, cùng với học mới có mười mấy ngày mà mà đã lên trình với Hoàng Dược Sư thì hắn rõ ràng là một đẳng cấp khác. Cho nên đồ đệ là nàng đây vốn không có ngốc, là do sư phụ nàng không biết khai thác tiềm năng của nàng mà thôi.

*-*

Trên hồ nước lớn, Phùng Hành tĩnh tâm đứng giữa hồ, bàn chân đạp trên mặt nước như trên đất bằng, cả người ung dung thong thả, vạt áo màu xanh đồng màu với làn nước trong veo thấp thoáng bay tựa như tiên nữ.

Hoàng Dược Sư đứng trên bờ, mặt không thay đổi nhìn nàng, một hồi sau, mới nói: “Làm tốt lắm, bây giờ, bước đến bên ta.”

Phùng Hành đang cos tiên nữ, cộng thêm tự hào một chút về công phu đứng trên nước của mình. Nhưng vừa nghe Hoàng Dược Sư nói xong, liền giật mình không thể tin được, kêu nàng đứng đây thì được, nhưng mà bước đi, cái này, có phải là hơi nhanh không.

Nhận ra sự lo lắng của nàng, Hoàng Dược Sư liền trấn an: “Không sao, có ta ở đây.”

Quả nhiên, nghe xong lời này, tuy trong lòng còn hơi lo sợ nhưng nàng cũng cắn răng, bước về phía trước.

Phùng Hành bước đi rất cẩn thận, mỗi một bước nàng đều từ từ để chân xuống, đợi tới khi chắc chắn không rơi xuống thì nàng mới dám bước đi, cứ như vậy, một đoạn đường không ngắn bị nàng đi mất nửa canh giờ.

Đến khi gần đến bờ, nàng liền không kìm được mà lao thẳng đến hai tay đang rộng mở của Hoàng Dược Sư.

Ôm chầm lấy hắn, sau khi chắc chắn đã đứng trên bờ, nàng mới buông hắn ra, mặt hớn hở nói: “Ta làm được rồi, ta vừa đi trên nước đó, ta thật là giỏi.” – Nói xong còn cảm thán : “Đúng là thời thế tạo anh hùng...”

Hoàng Dược Sư nhìn thê tử đang hếch mũi lên trời tự hào, cảm thấy buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu. Lúc này, Phùng Hành lại nói tiếp nửa vế dưới.

-“Bần cùng sinh đạo tặc mà.”

Hoàng Dược Sư : “...”

Buổi tối, hai người đang dùng bữa. Mỗi khi đến bữa ăn, lí trí của Phùng Hành đều đi đâu mất, chỉ còn lại bản năng. Biết làm sao được, Hoàng Dược Sư nấu ăn quá ngon, đến nỗi nàng muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Hoàng Dược Sư đưa tay, nhẹ nhàng lấy đi hột cơm trên má nàng, sau đó thật tự nhiên đưa nó vào miệng. Thấy thê tử đang ngơ ngác nhìn mình, hắn liền nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Phùng Hành lắc đầu không nói, tiếp tục chiến đấu khitronglòng thì đang phun tào: coi đi coi đi, ăn đậu hủ cũng có thể làm ra vẻ vân đạm phong khinh như vậy, lão Tà huynh, ta đúng là nên học tập huynh mà.

Khi người ta thích nhau, thì sẽ luôn có khát vọng với cơ thể của đối phương, nàng cũng vậy, huống hồ Hoàng Dược Sư còn là dạng soái như vậy. Thế nhưng kiếp trước nàng là một người rất bảo thủ, cộng thêm khí tràng của Hoàng Dược Sư quá mạnh, khiến nàng không dám có hành động quá khích.

Nhưng mà sau khi suy nghĩ, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị Hoàng Dược Sư phát hiện, thời gian qua nàng không hề cố ý giả làm Phùng Hành nữa.

Tuy Hoàng Dược Sư hiện tại không có hành động gì, chắc là do niềm vui khi thê tử chết mà sống lại còn đang quá lớn, đợi một thời gian, khi hắn bình tĩnh lại rồi, hắn sẽ phát hiện những điều đáng ngờ ở nàng, đến khi đó, hắn nhất định sẽ không tha cho nàng.

Dù gì cũng phải chết, vậy thì trước đó, nàng cũng phải sống cho không uổng được trọng sinh chứ. Bởi vậy, lâu lâu cũng phải ăn ít đậu hủ cho đỡ thèm, còn nhiều hơn thì nàng không dám nghĩ. Tuy nói sớm muộn gì cũng bị hắn giết, nhưng việc hắn tự nhận ra sự thật rồi giết cùng với nàng tự khiến cho hắn nhận ra sự thật rồi giết, cái chết thứ nhất còn dễ chấp nhận hơn.

Gắp thịt cua đã được hắn xử lí từ nãy giờ vào bát của nàng, không ngoài ý muốn thấy nàng hai mắt sáng lên, sau đó hớn hở lấy đũa gắp thịt cua ăn ngon lành, Hoàng Dược Sư liền cảm thấy thỏa mãn.

-“ Vài ngày nữa ta sẽ đưa nàng đi Tương Dương xem Dung Nhi.”

Phùng Hành đang nhai thịt cua dừng một chút, sau đó không nói gì, ngước mặt lên chờ Hoàng Dược Sư nói tiếp.

-“ Dung Nhi vẫn chưa biết nàng đã tỉnh lại, nếu nhìn thấy nàng, chắc Dung Nhi sẽ vui lắm.”

Phùng Hành suy nghĩ, nàng vốn không phải là Phùng Hành, có đi gặp Hoàng Dung hay không cũng không sao cả, chỉ là Hoàng Dược Sư đã lên tiếng, nàng không đi cũng không được.

Hơn nữa, đây là cơ hội được xem tận mắt Thần Điêu Đại Hiệp, nàng cũng không muốn bỏ qua, vì vậy liền gật gật đầu, mọi chuyện để cho Hoàng Dược Sư an bài là được.

Hoàng Dược Sư thấy nàng ăn đến vui vẻ, cũng không nói nữa, cầm một con cua khác lên, một lần nữa lột thịt cua cho nàng ăn, chính hắn lại không ăn được mấy.

Phùng Hành thấy hắn chỉ lo gắp cho nàng mà không ăn, một cỗ ngọt ngào, chua xót và đau lòng dâng lên.

Ngọt ngào vì thấy hắn mọi việc đều lo cho nàng, chua xót vì biết đối tượng hắn thật sự toàn tâm toàn ý không phải nàng, đau lòng hắn, vì người mà hắn yêu thương, nguyện trả giá hết thảy đã không còn trên đời.

Hai mắt nàng hơi cay, Phùng Hành cúi gằm xuống, không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau, nàng liền bắt đầu dùng đũa, gắp thức ăn đưa đến trước mặt hắn.

Hoàng Dược Sư đang bóc thịt cua, thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên, nhìn sang nàng, thấy Phùng Hành đang dùng một loại ánh mắt bao hàm tình ý và đau lòng nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:

-“ Chàng cũng ăn nữa!”

Trong lòng hắn mừng như điên, gương mặt hắn cũng nhu hòa mấy phần, há miệng cắn thức ăn trên đũa nàng, đôi mắt đầy tình cảm dịu dàng nhìn nàng cười, lúc này đây, hắn thật sự cảm thấy hạnh phúc, có nàng bên cạnh, hắn thật sự thỏa mãn.

Nhìn thấy nụ cười của hắn, Phùng Hành cũng cười theo, sau đó lại gắp thức ăn cho mình, trong quá trình, vẫn không quên gắp cho hắn, nàng một gắp, hắn một gắp, chẳng mấy chốc, đồ ăn trên bàn cũng không còn.

Vì ăn quá nhiều, hai người liền phải đi tản bộ lâu hơn mọi khi. Khẽ siết lấy bàn tay vẫn đang nắm lấy tay nàng, hắn khẽ dừng một chút, sau đó lại bước tiếp, nhưng bàn tay lại dùng sức thêm một chút.

Phùng Hành biết, sau đêm nay, có cái gì đó đã thay đổi, nàng đã càng ngày càng không thể kiềm chế được tình cảm dành cho hắn, nàng không thể nhìn thấy vẻ ảm đạm của hắn mà để yên, nàng không muốn làm hắn đau khổ, dù chỉ một chút.

Bây giờ, nàng chỉ muốn làm cho người nam nhân trước mắt nàng ngày ngày đều vui vẻ, hạnh phúc, ít nhất là khi nàng còn có thể, nàng muốn hắn sẽ cảm thấy khoái hoạt khi bên cạnh nàng.

_Hết_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.