Trốn Quả Đào Lớn

Chương 44: Người thứ ba




Phó dịch không còn cách nào khác, bèn bỏ công việc, dẫn nàng đi tìm. Quanh co lòng vòng một hồi, hắn dẫn nàng đến nhà bếp, chỉ chỉ vào trong, rồi nhanh chóng lui đi.

Đứng ngoài cửa, một mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí, đánh thức con sâu ham ăn trong bụng nàng. Tỉnh dậy đã gần một tháng rồi, ngày nào nàng cũng chỉ được húp cháo loãng với trứng vịt muối, gần đây thì được thêm dĩa dưa muối, nhưng nhiêu đó, làm sao mà đủ.

Nhanh chóng bước vào bếp, chỉ thấy đại cao thủ của chúng ta đang xoắn tay áo, trước người là một cái tạp dề đơn giản màu trắng mà ta thường thấy ở thời này, tay cầm chảo, tay cầm một cái muôi xào, thuần thục đảo qua đảo lại. Thật là một người đàn ông của gia đình mà.

Phùng Hành bước tới, hít vào một hơi, mùi thơm bay vào trong mũi khiến nước miếng nàng không tự giác ứa ra, gương mặt không giấu được vẻ tham lam, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

Trước khi nàng bước vào, hắn cũng đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nhưng hắn không quay lại, mà vẫn tiếp tục chiên xào. Bây giờ nghe nàng cất tiếng, hắn mới dời tầm mắt qua, nhìn vẻ không có tiền đồ của nàng, mày hơi nhướng lên, đáp: “Tràng vị của nàng đã có thể tiếp thu thực vật bình thường, nên ta định làm vài món.”

Phùng Hành nghe xong, vô cùng hưng phấn. Nha, thì ra là nấu cho ta, trù nghệ của Hoàng Dược Sư nha, trù nghệ của Hoàng Dung đã tốt như vậy thì trù nghệ của Hoàng Dược Sư phải cao hơn…nhỉ.

Nhìn thấy đồ ăn trong chảo, cùng cái mùi thơm mê người của nó, Phùng Hành không kiềm chế được tiền đến gần hơn, tuy bên ngoài vẫn tỏ vẻ thục nữ, nhưng đôi mắt thì đã bắt đầu hóa thánh, phát ra ánh sáng chói mắt.

Hoàng Dược Sư thấy vậy thì dùng đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng nàng. Đồ ăn đến miệng, Phùng Hành liền mất lí trí, há mồm gặm ngay một miếng, nhai nhai, gương mặt liền ửng hồng, đôi mắt mở to:

-“Ngon quá à!”

Hoàng Dược Sư vẫn đang nấu nướng,nghe câu này của nàng, động tác hơi dừng một lát, lại tiếp tục công việc, nhưng bên môi lại khẽ cong tiết lộ tâm tình của hắn.

Thấy trán Hoàng Dược Sư đang đổ mồ hôi, Phùng Hành lo sợ nó rơi vào món ăn của mình, liền nhanh tay lấy ra cái khăn tay thêu hình hoa đào, săn sóc lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Hành động của nàng khiến Hoàng Dược Sư hơi giật mình một chút. Nhưng sau đó, liền nhu thuận để cho nàng vì hắn lau mồ hôi, còn phối hợp cúi người xuống để nàng không phải nhón chân. Đôi mắt dịu dàng, nhu hòa nhìn nàng.

Bữa ăn được diễn ra ngoài trời, dưới những cây hoa đào to lớn. Phùng Hành vì được ăn mĩ vị, tâm tình rất tốt, không ngừng gắp đồ ăn cho Hoàng Dược Sư coi như là “trả công nấu nướng”. Tuy nàng đã cố gắng khắc chế động tác của mình, để không phải lang thôn hổ yết trước mặt hắn, nhưng lại không khống chế được số lần gắp.

Đến khi Hoàng Dược Sư thấy nàng đã ăn quá nhiều, liền ngăn lại, không cho ăn nữa.

Vì ăn quá no, nên sau khi ăn xong, Phùng Hành bị Hoàng Dược Sư dắt đi tản bộ.

Khung cảnh đảo Đào Hoa quả thật là có thể ví như chốn bồng lai ở nhân gian, khắp nơi hoa xanh cỏ tốt, non sông nước biếc, núi non hùng vĩ. Nếu không phải trên đảo có vô vàn trận pháp, chắc sẽ có rất nhiều người muốn sống tại đây.

Lại tránh qua một trận pháp, Phùng Hành nghĩ, trong cái thế giới đầy rẫy cao thủ như thế này, mình lại là phu nhận của một trong các tuyệt thế cao thủ, nhưng bản thân lại không biết một chút võ công, coi cũng nguy hiểm.

Nghĩ xem, nếu như có một ngày, kẻ thù của Hoàng Dược Sư đến tìm nàng, vậy phải làm thế nào, nếu lúc đó Hoàng Dược Sư ở bên cạnh thì không nói, nhưng nếu không thì sao. Tuy nói trường hợp này là vô cùng khó xảy ra, nhưng không phải người ta thường nói “khôn sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” sao.

Nghĩ một hồi, Phùng Hành liền hỏi người bên cạnh: “Ta…không biết võ công?”

-“Ừ.”

Phùng Hành dừng lại, Hoàng Dược Sư cũng dừng theo, chăm chú nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẻ mặt rối rắm, tay còn vân vê vạt áo:

-“Có thể dạy võ công cho ta không?”

Hoàng Dược Sư nghe vậy hơi nhíu mày, hỏi: “Tại sao đột nhiên lại muốn học võ công?”

Phùng Hành ngập ngừng một chút, sau đó nói ra lo lắng của mình. Ai ngờ, hắn vừa nghe xong liền nghiêm mặt, quay người đi, giọng nói lạnh lùng cất lên:

-“Điều nàng nói, sẽ không xảy ra, ta sẽ không để nó xảy ra.”

Gì cơ, chắc chắn như vậy. Phùng Hành không cam lòng, đuổi theo, nắm lấy góc áo hắn, thành công khiến Hoàng Dược Sư một lần nữa dừng bước:

-“Nhưng… nhưng ta vẫn rất muốn học công phu mà phu quân mình sáng chế.”

Hoàng Dược Sư nhìn nàng, đôi mắt hơi lóe lóe, đến khi nàng bắt đầu lúng túng, bàn tay nắm góc áo hắn không nhịn được muốn buông ra, thì hắn mới nhanh chóng cầm lấy nó, quay lưng, nắm tay nàng tiếp tục dắt đi, nói:

-“Học võ là một quá trình gian khổ, cơ thể nàng suy nhược, không thích hợp. Nếu nàng đã thích, thì ta cũng chỉ có thể dạy nàng một ít, có thể cường thân kiện thể mà thôi.”

Trong giọng nói của hắn, đã có phần ôn hòa hơn. Phùng Hành lúc này mới hiểu ra, thì ra là do lo lắng cho cơ thể của mình. Thờ dài, đành vậy, quả nhiên nàng không thích hợp làm nữ hiệp mà.

Tiếp tục bước về phía trước mà không chút nào để ý, từ nãy giờ, hắn luôn nắm lấy tay nàng. Quanh co lòng vòng trong hoa đào trận, chợt, Phùng Hành lại nảy ra một ý:

-“Vậy có thể dạy ta kỳ môn độn giáp được không?” – Không oánh lộn được, ít nhất cũng bày trận nhốt kẻ thù được chứ. Dù gì cũng phải có tuyệt chiêu, vậy thì nàng sẽ yên tâm hơn.

Hoàng Dược Sư không rõ hàm xúc nhìn nàng, nói: “Kỳ môn độn giáp, ta đã từng dạy cho nàng.”

A….Phùng Hành ngỡ ngàng, cúi cúi đầu xuống, không dám nhìn gương mặt của Hoàng Dược Sư bây giờ, ngập ngừng nói:

-“Vậy sao…không phải là ta mất trí nhớ sao…không nhớ rõ lắm.”

Phùng Hành cảm thấy xung quanh yên lặng đến đáng sợ. Sao chứ, không phải là lộ cái gì rồi chứ, lúc này trên đỉnh đầu nàng vang lên tiếng nói trầm thấp của hắn:

-“Ừ!”

Hồi lâu, lại nghe hắn nói: “Quên rồi cũng không sao, ta sẽ một lần nữa dạy cho nàng.”

Sau đó, hắn lại cầm tay nàng kéo đi. Phùng Hành nhìn bóng lưng của hắn, rối rắm nghĩ, vậy là đã bị lộ hay chưa. Hắn chưa có châm nàng, vậy nên hẳn là chưa bị lộ nhỉ.

Nhìn bóng lưng của Hoàng Dược Sư, Phùng Hành chợt cảm giác được một cỗ thê lương. Người nam nhân này yêu thê tử như vậy, khi hắn nhìn thấy nàng tỉnh lại, hẳn là vui lắm đi, nhưng hắn không biết, thê tử của hắn, mãi mãi cũng không thể trở lại, trong cơ thể này là một linh hồn khác.

Đột nhiên, nàng lại không muốn nghĩ đến cái cảnh hắn biết được sự thật. Cúi đầu im lặng đi theo hắn. Nếu nàng là Phùng Hành, thì tốt quá rồi.

_Hết_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.