Trốn Quả Đào Lớn

Chương 42




Buổi sáng, trời xuân nên không khí còn hơi se lạnh, những chú chim nhỏ chăm chỉ nhanh chóng rời tổ, rủ nhau đi tìm thức ăn cho ngày mới, tiếng chim gọi nhau ý ới kêu vang cả một vùng. Các nô bộc trên đảo cũng bắt đầu một ngày làm việc mới, người thì quét sân, người lại châm lửa nấu cơm.

Sau khi Phùng Hành ăn sáng xong, liền năn nỉ hoàng Dược Sư dẫn mình đi dạo. Nàng đã có thể hoạt động bình thường nhưng lại không thể tùy ý đi lại. Trên đảo nơi đâu cũng bày trận ngũ hành bát quái, sơ ý một chút là lạc như chơi, lỡ mà chọc trúng mấy trận có đặt cạm bẫy, thì cái mạng mới nhặt lại của nàng cũng sẽ mất oan uổng.

Hoàng Dược Sư không muốn nàng mệt mỏi, nhưng cũng không nỡ làm mất hứng thú của thê tử liền đồng ý, thế nhưng, hắn lại dùng một tay bế nàng lên, để nàng ngồi trên cánh tay hắn.

Lúc đầu Phùng Hành còn hơi ngượng, nhưng thái độ của hắn quá kiên quyết, vì chuyến tham quan Đào Hoa Đảo, nàng đành phải cắn răng đồng ý. Chỉ là, khi đi đường, các ánh mắt của nô bộc đảo qua khiến nàng rất xấu hổ, không thể không vùi mặt vào gáy Hoàng Dược Sư, mắt không thấy, tâm không phiền.

Hoàng Dược Sư dẫn nàng đi rừng Lục Trúc, đình Thí Kiếm. Cứ tới một nơi, hắn liền chỉ cho nàng hướng đi đúng, tuy rất phức tạp, nhưng không hiểu sao đầu của nàng lại rất nhanh là có thể nhớ hết. Phùng Hành nghĩ, phải chăng là do cơ thể của nguyên chủ.

Khi xem Xạ điêu, nàng từng nghe nói “Phùng Hành” có trí nhớ rất siêu việt, nhìn qua một lần là sẽ không quên, chẳng những vậy, nàng còn học thuộc lòng cửu âm chân kinh, chép lại cho Hoàng Dược Sư đến nỗi kiệt sức, sau khi sinh Hoàng Dung thì vì khó sinh mà qua đời.

Đến đây, Phùng Hành thật không hiểu nỗi, tại sao phải liều mạng như vậy, điều dưỡng thân thể thật tốt, sinh xong thì chép không được sao. Chẳng lẽ đây là cái gọi là “tác giả muốn ngươi chết, thì cho dù lí do có máu chó thế nào cũng phải chết, còn nếu tác giả muốn ngươi sống, thì bàn tay vàng nào cũng có thể xảy ra.”

Hoàng Dược Sư thấy hôm nay cũng đã đi đủ rồi, thân thể nàng vừa mới khỏi, không thích hợp quá sức, liền có ý định trở về.

Trên đường đi, Phùng Hành bắt đầu suy nghĩ, hôm nay nàng đã bình phục rồi, có phải nên bắt đầu suy nghĩ xem nên học tập giả dạng Phùng Hành hay không. Trong ngòi bút của Kim Dung gia gia, Phùng Hành là một nữ nhân xinh đẹp, tài hoa, cốt cách thanh cao, người thì dịu dàng, trầm tĩnh.

Mấy cái như xinh đẹp gì đó thì nàng đã có sẵn, đây chính là cơ thể của Phùng Hành, không phải đòi hỏi gì thêm. Dịu dàng trầm trĩnh, cái này, chắc nàng ít nói một chút, nhu thuận một chút là được. Nhưng cái khoản tài hoa, nói đến tài hoa thì phải nói đến cầm, kì, thi, họa.

Cầm thì nàng biết sơ sơ; kì, cờ ca rô chắc là không được rồi; thi, nàng còn nhớ mấy bài thơ con cóc ở hiện đại, nhưng mà có chết nàng cũng không dám đọc cho hắn nghe, đọc xong, càng chết nhanh hơn; họa, thật ra thì nàng rất giỏi vẽ manga, không lẽ bắt nàng vẽ truyện tranh cho hắn xem. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cầm là tạm được. Phen này, chắc nàng phải học thêm rồi.

Nghĩ đến hai chữ học thêm là lại nhức đầu, từ hồi học cấp ba đến giờ, nàng có học hành gì nữa đâu, bây giờ bắt nàng phải học kì, thi, họa, thiệt là muốn mạng mà. Thôi vậy, vì mạng sống, thì phải cố gắng, hơn nữa, bây giờ nàng còn có khả năng gặp là không quên của Phùng Hành, nghĩ chắc cũng không đến nỗi… đâu.

Một khi đã nghĩ phải học tập, thì Phùng Hành liền không chần chờ. Sau khi hỏi Hoàng Dược Sư thư phòng ở đâu, dùng bữa xong nàng liền chạy đến đó. Chỉ có điều, người muốn đến thư phòng, không chỉ mình nàng.

Phùng Hành ngồi trên cái giường gỗ đào nhỏ để sát cửa sổ, tay cầm tuyển tập thơ Đường, tỏ vẻ chăm chú đọc, nhưng lâu lâu lại rướn cổ lên, lén nhìn người nào đó đang bình tĩnh vẽ tranh.

Hoàng Dược Sư vừa ngẩng đầu lên, liền thấy người trước mặt nhanh chóng cúi xuống, còn làm bộ lật một trang sách. Thật là, bộ nàng không biết, hành động cứ mỗi lần hắn nhìn nàng thì nàng lại lật sách một lần thì càng khiến cho người ta đáng nghi sao. Hơn nữa, hắn là người luyện công, chẳng lẽ còn không nhận ra ánh mắt của nàng đang nhìn mình hay sao.

Phùng Hành không biết Hoàng Dược Sư đang nghĩ gì, một lần nữa cố gắng tập trung tư tưởng, nuốt mấy cái từ khó hiểu vào bụng,trong lòng lại phun tào, sao cổ nhân cứ thích sáng tác mấy bài thơ khó hiểu này làm gì, đọc xong lại không hiểu, cứ sáng tác giống mấy bài thơ con cóc thời hiện đại có phải hơn không, vừa hay vừa gây cười, lại dễ thuộc. Haiz, học làm thơ mà cứ như học ngoại ngữ.

Buổi chiều chiều, gió từ cửa sổ thổi nhẹ vào, vờn qua từng sợi tóc của người bên cửa, mang theo những cánh hoa đào màu hồng, tươi tắn đọng lại trên tóc, trên vai, trên váy nàng, Phùng Hành lại mặc bộ y phục màu trắng, bên ngoài khoác áo mỏng màu hồng nhạt, hòa với màu hồng của hoa, tạo nên một bức tranh mĩ nhân dưới hoa tuyệt mĩ.

Hoàn thành xong một nét cuối cùng trong bức “mĩ nhânngủ” của mình, Hoàng Dược Sư buông bút, đi đến bên người đang gục bên khung cửa sổ. Vươn tay lấy đi cuốn sách trên tay nàng, cầm lên nhìn một chút, thấy tựa đề, mày hơn nhướng lên, rồi để qua một bên.

Nhẹ nhàng giúp nàng nằm xuống giường nhỏ, sau đó bản thân cũng nằm bên cạnh, từ đằng sau ôm lấy nàng, dường như Phùng Hành cảm nhận được gì đó, chỉ thấy nàng thuận thế quay lại, chui vào trong lòng hắn, dùng gương mặt cọ cọ lồng ngực của hắn một chút, rồi lại lâm vào ngủ say.

Hoàng Dược Sư thoáng thẫn thờ nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt trở nên mềm mại hơn, ôm lấy nàng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nàng, trên môi là nụ cười dịu dàng đầy thỏa mãn, nếu như Phùng Hành lúc này nhìn thấy, cũng sẽ kinh ngạc không thôi.

Mấy ngày sau, Phùng Hành liên tục vào thư phòng của Hoàng Dược Sư để tìm sách để đọc, dần dần, nàng cũng có tiến bộ đôi chút, ít nhất khi Hoàng Dược Sư tự nhiên hứng chí lên ngâm một câu thơ, nàng cũng có thể nêu lên tên tác giả, tiểu sử, hoàn cảnh lịch sử ra đời bài thơ. Nàng đã tìm lại cảm giác thời thơ ấu, cái thời khảo bài ngữ văn đầy sóng gió.

*-*

Trong đình Thí Kiếm,Hoàng Dược Sư tay cầm ngọc tiêu, một thân áo xanh tiêu sái múa những chiêu thức võ học nhanh, chuẩn, đẹp của mình, từng cánh hoa đào theo động tác của hắn mà tung bay khắp nơi, khiến Phùng Hành đang ngồi trong đình cũng bỏ quên cả ván cờ mình đang bày mà ngơ ngẩn ngắm nhìn.

Trước đây đã từng nghe nói võ học của Đảo Đào Hoa luôn là những chiêu thức đẹp mắt, hơn nữa khi coi phim, nhờ vào hiệu ứng hình ảnh mà các chiêu thức càng thêm xinh đẹp, nhưng mà không ngờ, khi được tận mắt nhìn thấy thì càng khiến cho nàng thêm kinh diễm.

Hoàng Dược Sư bước vào đình, đôi mắt lấp lánh của người nào đó luôn nhìn chằm hắn. Ngồi xuống đối diện nàng, đưa tay đánh một nước cờ trên ván cờ đang bày của nàng.

Phùng Hành nhìn nhìn ván cờ, sau đó lại xem xem cuốn sách, nghiên cứu một hồi, hình như quân của nàng đã chết rồi nhỉ.

Khép cuốn sách lại, kích động nhìn Hoàng Dược Sư, trong lòng hò hét, đây là võ công, võ công trong truyền thuyết đó nha. Mấy cái quơ tay, múa chân, rồi trong không khí như là bị một lực gì đó bóp méo, rồi rồi mọi thứ tung bay, woa, thật là đẹp quá.

Phùng Hành níu lấy tay áo Hoàng Dược Sư, gương mặt ửng hồng, hỏi: “Vừa nãy, vừa nãy là chiêu gì vậy?”

Hoàng Dược Sư nhìn nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn đang níu lấy tay áo mình, trở tay cầm lấy nó trong tay rồi mới trả lời: “Đây là một chiêu của Ngọc tiêu kiếm pháp.”

Ngọc Tiêu kiếm pháp, một trong các võ công nổi tiếng của Đông Tà Hoàng Dược Sư, lấy tiêu làm vũ khí để đối phó kẻ thù.

Phùng Hành không kiềm chế được, muốn thấy nhiều hơn, không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy đảo chủ đảo Đào Hoa múa võ. Kích động nhìn Hoàng Dược Sư, nói:

-“Có thể…có thể cho ta coi…thêm vài chiêu nữa hay không?” – Nàng định nói là muốn hắn múa lạc anh thần kiếm, đàn chỉ thần công, phách không chưởng, lan hoa phất nguyệt thủ, bích ba chưởng…nhưng mà nàng chẳng phải vẫn còn đang mất trí nhớ sao. Tỏ vẻ rành về võ công người ta như vậy, thế nào cũng bị lộ.

Hoàng Dược Sư nhướn mắt lên nhìn thê tử của mình đang tròn mắt mong chờ, trầm giọng hỏi: “Nàng muốn xem?”

Phùng Hành gật đầu như trống bỏi, nhưng chợt nghĩ tới thân phận hiện nay của mình, liền ngồi ngay ngắn, bày ra phong thái tài nữ, nhẹ nhàng nói: “Ta muốn xem một chút, đương nhiên, nếu như ngài nguyện ý.”

Mày của Hoàng Dược Sư không dấu vết nhướng một cái, nhưng không nói gì. Đứng dậy, bước ra khỏi đình “”Không có gì không nguyện ý, nếu nàng muốn xem, ta sẽ cho nàng xem.”

Không biết có phảo ảo giác không, tại sao Phùng Hành lại cảm thấy là hắn đang tức giận nhỉ, nàng đã nói gì sai sao, hay bị lộ ở đâu rồi, không đúng nha, nàng bắt chước hoàn mĩ lắm mà, lòng dạ nam nhân thật khó hiểu, lòng dạ của nam nhân bị cấm dục lâu ngày càng khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.