Trốn Quả Đào Lớn

Chương 25: Trả lời phỏng vấn




Hai người đi vào một người máu me be bét đầy mình đang ôm vai trái bị thương, nhìn sơ qua cũng biết là bị bắn trúng. Người còn lại bước đi không vững, tay cầm súng run run, tuy hắn không bị thương nhưng đã cạn cùng sức lực. Bảo Nhi liếc sơ qua đã nhận ra hai người bọn hắn chính là hai người luân phiên nhau canh chừng nó trong thời gian vừa qua, cũng là con trai và thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh tên bắt cóc.

Người bị bắn liếc Bảo Nhi một cái, dù cả người đã thành ra như thế này nhưng hắn vẫn không quên tỏ lòng hiếu kính với cha của mình, ''Cha, người của ta đã chết hơn phân nửa, e là chẳng còn bao lâu nữa thì bọn chúng sẽ đánh vào đây. Chúng ta cũng sắp cạn sạch đạn dược, không thể tiếp tục chống chọi được lâu. Chi bằng con ở lại đây nghênh chiến, nhân cơ hội ba hãy chạy trước đi. Con bé này cha để ở lại đây, có nó, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám làm gì con.''

Người của Nguyễn gia sắp đánh vào đây, nhanh vậy sao?! Bảo Nhi nghe vậy thì hết sức vui mừng. Nhưng nó chưa kịp mừng rỡ được bao lâu thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng ''cạch''. Đại não Bảo Nhi vụt qua một ý nghĩ, nó bình tĩnh xoay người đối diện. Quả nhiên, thu vào đáy mắt Bảo Nhi chính là tên thủ lĩnh và họng súng lạnh lẽo đã lên nòng của ông ta. Nhưng lạ thay là tại sao mũi súng tại sao lại không không chĩa về phía nó mà lại hướng về phía con trai của Kim Dong Hyun? Lẽ nào ông ta định...? Bảo Nhi vừa nghĩ đến đây thì có hai tiếng ''pằng'' liên tiếp vang lên bên. Nó trợn tròn mắt nhìn Kim Dong Hyun không một chút do dự tự tay bắn chết đứa con trai và thuộc hạ của mình.

Cả quá trình khi đó Bảo Nhi ngây ra như phỗng, chỉ đến khi hai thân thể cao lớn ngã ''phịch'' xuống đất thì nó mới hoàn hồn trở lại. Nó nhìn Kim Dong Hyun, lắp bắp nói, ''Ông, ông,... ông bị điên rồi.'' Bảo Nhi không dám tin vào điều mà nó vừa nhìn thấy, lại càng không dám tin hai người vừa ngã xuống trước mặt mình lại bị chính cha ruột và thủ lĩnh của mình giết hại. Huống chi người xưa còn có câu, ''hổ dữ không ăn thịt con,'' tên Kim Dong Hyun này quả là một kẻ không bằng cầm thú.

Kim Dong Hyun dường như đọc được toàn bộ suy nghĩ trong đầu Bảo Nhi, ông ta nói, ''Tao sẽ sớm gặp lại và tạ tội với nó sau. Oắt con, nếu theo như lời nó, mày nghĩ đã đến bước này thì tao còn có cơ hội chạy thoát ư? Nếu được, tao cũng không muốn suốt phần đời còn lại phải sống trốn lui trốn lủi như một con chuột.''

Qua ánh sáng từ ngoài hắt vào, gương mặt của Kim Dong Hyun ngày càng thanh thản. Dựa vào những gì Kim Dong Hyun nói và vẻ mặt này của ông ta, Bảo Nhi chợt thấy sợ hãi, bởi chỉ có kẻ không thiết sống và sắp tìm tới cái chết mới có thể trưng ra được bộ mặt như vậy.

Tiếng súng vọng lại từ đâu vẫn chưa ngừng dứt, thấy Bảo Nhi nghệt ra nhìn mình, Kim Dong Hyun chĩa thẳng súng vào đầu nó, ông ta cất tiếng cười hung ác, tiếp tục nói, ''Tao sẽ cho mày chết không được tử tế, khiến mày sống không bằng chết. Đừng trách tao độc ác, tất cả là tại ba mày, chỉ vì hắn mà tao mới thảm hại như ngày hôm nay. Hắn gài bẫy khiến tao táng gia bại sản, làm tao tự tay bắn chết đứa con trai ruột của mình, một năm trước cũng chỉ vì tranh giành địa bàn ở khu vực phía tây mà hắn cũng đã hại chết cả vợ và con gái tao. Bây giờ tao không còn gì để mất, trước khi tao chết, mày đừng hòng toàn mạng. Mày nghĩ thử xem, có phải bộ dạng của Nguyễn Trí Khôi khi hắn nhìn thấy mày chết sẽ rất nực cười không?''

Bảo Nhi điếng người, nó chợt hiểu ra, Kim Dong Hyun làm những điều này chỉ vì muốn trả thù. Và vì nguyên nhân không thể làm gì được ba nên ông ta chọn cách bắt cóc nó, sau đó giết nó trước mặt ba rồi cùng nó đồng quy vô tận.

Không, Bảo Nhi nó không thể bỏ mạng ở nơi này, nó không muốn chết thêm một lần nữa! Dù đã mất hết đi ký ức nhưng trong tiềm thức nó vẫn còn khắc ghi nỗi đau đớn về thể xác khi chìm trong cơn hôn mê. Cảm giác chết hụt, quả không dễ chịu chút nào. Nếu ông trời lại một lần nữa muốn đẩy nó vào chỗ chết, vậy nó càng phải tìm mọi cách để vượt qua.

Ý nghĩ phải sống khiến Bảo Nhi như được tiếp thêm sức mạnh, vì muốn Kim Dong Hyun hành hạ mình thật lâu để kéo dài thời gian nên nó nhếch mép, khinh khỉnh nói, ''Kim Dong Hyun, ông quá ngu xuẩn. Không phải là do ba tôi mà là do ông không có đủ năng lực. Nếu ông có bản lĩnh thì trước khi ông giết tôi, hãy làm cho tôi phải thay đổi suy nghĩ đi, bằng không, ông đến lúc chết vẫn mãi chỉ là kẻ thua cuộc...''

Cách nhà kho không xa, những âm thanh chói tai cuối cùng đã biến mất, những gì còn sót lại chỉ là không gian tanh nồng mùi máu tươi. Cây cỏ xung quanh vì trận chiến mà gần như bị phá hủy hoàn toàn, dưới mặt đất là số lượng thi thể nhiều không kể xiết. Đội quân do cậu thiếu niên điển trai dẫn đầu đã tiêu diệt hoàn toàn phe đối đầu với tổn thất cực nhỏ. Có thể thấy, phe nào mới là bên áp đảo hoàn toàn.

Hai người thanh niên có thân hình cao lớn vạm vỡ, lần lượt cung kính với cậu thiếu niên, báo cáo, ''Thiếu gia, đây lớp thuộc hạ cuối cùng của Kim Dong Hyun, những tên còn sống đều đã cắn lưỡi tự sát. Kim Dong Hyun và Nguyễn tiểu thư chắc chắn đang ở gần đây.''

''Thiếu gia, theo thông tin vừa nhận được, người của Nguyễn gia đang trên đường tới, có cần đợi bọn họ không ạ?''

Cậu thiếu niên dắt khẩu súng vào hông, bước qua một xác chết, lạnh nhạt nói, "Không cần đợi. Chia ra nhiều tốp tìm bằng được Bảo Nhi trở về cho tôi. Gặp được Kim Dong Hyun hãy cố gắng thương lượng, chờ tôi đến giải quyết. Nhớ, bảo bọn họ không được tự ý hành động, tránh làm tổn thương đến cô ấy."

"Rõ." Hai người thanh niên đứng nghiêm theo kiểu quân nhân rồi chạy đi ban bố mệnh lệnh. Rất nhanh chóng, đám người đang mặc quân phục cũng hành động theo kế hoạch mà cậu thiếu niên đã vạch ra. Bọn họ ăn ý phân ra thành nhiều nhóm nhỏ, từng tốp từng tốp tản ra mọi ngõ ngách để hành động.

Cậu thiếu niên vẻ mặt hiện rõ vẻ lo lắng cũng dẫn theo mười người binh sĩ tiến về phía trước, mỗi hành động và cử chỉ ngầm của họ đều rất có hiệu quả. Lần theo tiếng súng từ xa vọng về, không lâu sau, cậu ta đã xác định được phương hướng của Bảo Nhi.

Trong nhà kho ẩm thấp lúc này, Kim Dong Hyun lại gầm thêm một tiếng nữa, ông ta liên tiếp đánh vào người và giáng cho Bảo Nhi hai cú tát khiến nó xây xẩm mặt mày, máu ở khóe miệng nó do ảnh hưởng từ chứng Haemophilia đang không ngừng rỉ ra. Chẳng mấy chốc, những ngụm máu tươi đã tràn ngập trong khoang miệng Bảo Nhi.

Nó cố gắng nuốt lại thứ nước tanh ngòm đó rất nhiều lần, tiếp tục chống đỡ đứng dậy. Ánh mắt nó nhìn Kim Dong Hyun hằn lên những vằn đỏ kiên cường và ngoan cố. Cái nhìn này của Bảo Nhi không hiểu sao lại khiến cho toàn thân Kim Dong Hyun trở nên chấn động, "Ông đánh tiếp đi, làm vậy cũng chẳng khiến tôi thay đổi suy nghĩ về ông, cũng không khiến ông lấy lại được những gì đã mất, và càng không thể làm cho vợ và hai đứa con của ông sống lại.''

Bị Bảo Nhi chạm vào những nỗi đau sâu kín nhất trong lòng, toàn thân Kim Dong Hyun run lên vì giận dữ. Bên dưới hàng lông mày là đôi mắt u tối với hai làn nước mắt chảy dài. Sự thống khổ như làm Kim Dong Hyun già thêm cả chục tuổi. Mấy câu nói của Bảo Nhi, chẳng khác nào xát muối vào vết thương bị lở loét của ông ta.

Cùng tiếng quát, ''Mày câm mồm cho tao.'' Kim Dong Hyun nhắm thẳng súng vào vai Bảo Nhi, bắn. Tiếng súng hôm nay nó đã nghe thấy rất nhiều lần, nhưng lần này mới là cảm giác chân thực khi bị đạn bắn xuyên qua. Sau tiếng súng, Bảo Nhi chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhanh như chớp găm sâu vào người mình, tiếp theo là cảm giác đau đớn thấm vào tận xương. Màu đỏ diễm sắc không có điểm dừng như thủy triều chảy ra ồ ạt từ vai Bảo Nhi. Chẳng mấy chốc, chiếc áo đồng phục đã ướt như bị nhúng nước. Đến lúc này, Bảo Nhi rốt cuộc cũng không chịu được nữa, nó mất thăng bằng ngã thẳng xuống nền đất lạnh lẽo, miệng không kìm được phun ra một ngụm máu tươi.

Bảo Nhi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, nó thầm than lên một tiếng không ổn. Bất chấp móng tay có bị mài mòn đến mức bật móng, Bảo Nhi cào mạnh tay xuống nền xi măng bên dưới, nó nghiến răng để giảm thiểu cơn đau đồng thời cũng là để giúp cho bản thân giữ được tỉnh táo.

Về phía Kim Dong Hyun, ông ta vẫn tiếp tục ''công việc'' của mình. Kim Dong Hyun xách cổ áo Bảo Nhi lên, nhìn sâu vào đôi mắt dần lờ đờ của nó, lạnh lẽo nói, ''Mày không có tư cách để nhắc đến họ. Đừng tưởng tao không biết mày đang suy tính điều gì. Định kéo dài thời gian để cho bọn kia đến cứu hả? Rất tiếc, ông đây chơi đủ rồi. Mau đi chết đi.'' Kim Dong Hyun đã nhìn ra từ lúc nào? Nếu như được làm lại, Bảo Nhi chắc chắn sẽ không chạm vào kị húy của ông ta. Nhưng trên đời này không có hai chữ ''nếu như'', bởi kim loại còn vương một chút hơi nóng của thuốc súng đã ấn sâu vào giữa trán nó. Bảo Nhi biết, nó sắp tiêu đời rồi.

Nhưng đương lúc Bảo Nhi tuyệt vọng nhất thì bất chợt có một giọng nói thân thuộc vang lên, ''Kim Dong Hyun, mau bỏ súng xuống. Toàn bộ nơi này đã bị người của bộ Quốc phòng bao vây, nếu ông chịu hợp tác, tôi thề với danh dự là ông sẽ được an toàn.''

Trên cao, ánh mặt trời chói chang nhưng không đem đến cảm giác nóng rực, hệt như khuôn mặt của cậu thiếu niên lúc này, vẫn điệu bộ ấm áp thế nhưng chẳng thể gợi được nét hiền lành trong mắt mọi người xung quanh.

Bảo Nhi sững người, nó chẳng chú ý đến biểu cảm dị thường của Kim Dong Hyun. Vì ngoài cậu thiếu niên đó ra, có rất nhiều người mặc quân phục của quân đội Hàn Quốc đang từ ngoài chạy vào, họ bao vây xung quanh và ngắm thẳng súng vào người Kim Dong Hyun.

Bảo Nhi chậm rãi nở nụ cười mặc dù khắp thân thể nó dính đầy máu, nếu lúc này Kim Dong Hyun chưa nổ súng thì chứng tỏ ông ta vẫn chưa muốn chết, vậy cũng đồng nghĩa với việc bản thân nó tạm thời đã được an toàn. Nhưng tất cả cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, bởi Hà Duy của nó đã đến, anh là người đầu tiên đến cứu nó chứ không phải là người của Nguyễn gia.

''Kim Dong Hyun, mau thả người, hẳn là ông biết hoàn cảnh của mình bây giờ.''

Giọng nói nghiêm nghị và răn đe khác với mọi ngày của Hà Duy lại một lần nữa lọt vào tai Bảo Nhi, nó cảm động đến nỗi muốn bật khóc, Hà Duy ơi, tại sao người cứu em đầu tiên luôn là anh?

''Gọi Nguyễn Trí Khôi đến đây, tao muốn hắn ta đến cứu nó chứ không phải mày.''

Hà Duy nhíu mày, Bảo Nhi chợt bừng tỉnh. Phải rồi, tại sao nó có thể quên mục đích chính của Kim Dong Hyun chứ?

Bỏ qua sự kích động khiến mọi đau đớn đều tiêu tan, nước mắt Bảo Nhi ứa ra, nó không màng đến hiểm nguy của bản thân mà hét lớn đến lạc cả giọng, ''Hà Duy, đừng quan tâm đến em, anh mau cho người nổ súng đi.'' Kim Dong Hyun đã đến bước đường tuyệt vọng, cái chết là mục tiêu cũng như là cách giải thoát duy nhất cho bản thân ông ta. Và anh ơi, đời nào ông ta chịu thỏa hiệp với anh mà từ bỏ âm mưu từ bao lâu nay của mình. Cái Kim Dong Hyun cần chỉ là đợi ba tới để thực hiện nốt bước cuối cùng cho âm mưu mà ông ta đã ấp ủ từ hơn một năm nay. Em không muốn ông ta dùng em để uy hiếp ba, vì vậy xin anh, xin anh hãy mau nổ súng, dù cái giá em phải trả chính là mạng sống mà em quý trọng nhất thì xin anh cũng đừng do dự, hãy mau nổ súng đi.

''Bắn tao? Mày đừng mong nó sống sót.'' Kim Dong Hyun chuyển tư thế, ông ta lôi Bảo Nhi đứng dậy, đứng đằng sau nó, một tay ôm ngang lấy cổ đối phương, tay còn lại thì dí súng thẳng vào huyệt thái dương của Bảo Nhi. Bị chạm vào các vết thương trên người, Bảo Nhi nhăn mặt đau đớn, lúc này, nó mới nhớ ra là bản thân mình bị thương không hề nhẹ.

Hà Duy từ xa nhìn thấy tình trạng vết thương trên người và khuôn mặt tái mét do mất máu của Bảo Nhi thì sát khí từ người nổi lên, ''Mẹ kiếp, ông chán sống rồi. Thả cô ấy ra, nếu không đừng trách tôi sai người lật tung phần mộ tổ tiên nhà ông lên để ném hài cốt họ cho chó gặm.''

Bảo Nhi giật mình, nó nhìn Hà Duy trân trối. Những lời lẽ quyết đoán và đầy độc ác như thế là do Hà Duy thốt ra sao? Không, nó không thể để Hà Duy vì nó mà làm điều đại nghịch bất đạo như vậy.

Một phút đồng hồ trôi qua, tất cả mọi người đều trầm mặc, ai cũng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. Kim Dong Hyun căng thẳng đến ứa mồ hôi lạnh, động vào những chuyện có liên quan đến gia đình ông ta, người đàn ông này chưa bao giờ giữ được bình tĩnh. Lời nói của Hà Duy, làm ý chí trả thù của Kim Dong Hyun muốn sụp đổ.

Hà Duy thì lại khác, anh chưa bao giờ nặng lời với ai như vậy, đúng như ánh mắt Bảo Nhi nhìn anh, anh đang nói điều mà kẻ ác nhân nhất cũng không thể chấp nhận nổi. Nhưng vì Bảo Nhi, vì người con gái mà Hà Duy yêu, anh có thể bất chấp tất cả để đi ngược lại với nghĩa lý thông thường.

Song, người đau khổ từ thể xác đến tinh thần nhất vẫn là Bảo Nhi. Thời gian như hố đen vũ trũ vô tình từ từ nuốt gọn lấy sinh mạng nó, do chứng bệnh Haemophilia, nó biết mình không còn nhiều cơ hội để khuyên răn bất cứ ai. Cánh cửa thần chết do máu từ từ rộng mở, mọi vật xung quanh trong mắt Bảo Nhi ngày càng trở nên mơ hồ. Bảo Nhi dằn từng ngụm máu xuống cổ họng, khó nhọc cất tiếng. Trước khi Hà Duy phạm phải sai lầm thêm một lần nữa, nó phải kiềm chế cơn thịnh nộ vì nó mà phát sinh của Hà Duy, ''Hà Duy, em ổn, các vết bầm trên người em là do em chơi bóng ném ở trường nên bị ném trúng, còn vết máu ở vai không phải của em mà là của hai bọn hắn." Bảo Nhi hếch cằm về phía hai xác chết nằm giữa nhà kho, "Em đã giết người. Anh có tin em không?"

Tất nhiên là không!

Bảo Nhi vừa hỏi Hà Duy nhưng trong lòng nó đã biết rõ câu trả lời. Cả hai lời nói dối, Bảo Nhi dám chắc Hà Duy không tin một lời nào. Dù hôm nó bị bắt Hà Duy không đi học nhưng ở trường nó được đối đãi ra sao Hà Duy cũng thừa biết. Hơn nữa với sức lực và bản tính của Bảo Nhi, thì nó có thể liền một lúc giết hai mạng người sao? Thêm cả vết thương chảy máu ngày một nhiều trên vai, chắc chắn không thể là do của người khác dính vào được. Những lời này, chỉ có người không hiểu nó mới tin, huống chi là Hà Duy, anh là một trong số ít người hiểu nó nhất, chẳng lẽ lại tin vào mấy lời vô căn cứ này. Nhưng bây giờ, ngoài hai lý do đó ra, Bảo Nhi cũng không tìm được lý do gì thích hợp. Bảo Nhi hy vọng anh có thể hiểu được ngụ ý của nó, những người thân đã khuất của Kim Dong Hyun, họ không làm gì nên tội.

Bảo Nhi cứ tưởng rằng Hà Duy sẽ phủ định ngay lập tức, nhưng không, khác một trời một vực với thái độ khi nói chuyện với Kim Dong Hyun, anh chỉ nhẹ nhàng nói, ''Anh biết rồi.''

Khi nói điều đó, Bảo Nhi thấy Hà Duy nắm chặt các khớp ngón tay như để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, rồi anh cất giọng lạnh nhạt, ''Kim Dong Hyun, nhìn xung quanh mình xem, nếu ông dám nổ súng, người ông sẽ thành tổ ong ngay lập tức. Nếu ông không thả Bảo Nhi ra, phần mộ của Kim gia các ông đừng hòng yên ổn. Phận làm con cháu như ông không muốn trở thành tội đồ của cả gia tộc, đúng không?'' Kim Dong Hyun hoảng sợ. Đúng, ông ta không chịu nổi cảnh mấy đời sau vẫn bị miệng lưỡi người đời gièm pha. Tiếng nói đều đều của Hà Duy vẫn vang lên bên tai khiến Kim Dong Hyun lưỡng lự, ''Nhưng nếu ông thả cô ấy ra, tôi hứa mình sẽ không làm gì cả, hơn nữa còn bảo vệ ông thoát khỏi sự truy lùng của Nguyễn gia sau khi ông động vào tiểu thư của gia tộc bọn họ, đến hết đời.''

Đó là những lời vừa nghe đã thấy hết sức thuyết phục. Bảo Nhi chưa từng để ý đến gia thế nhà Hà Duy nhưng bây giờ lại hết sức tò mò, nếu anh có thể điều động người của bộ Quốc phòng thì chắc chắn gia đình anh có bối cảnh không tầm thường. Người nhà của anh làm việc cho chính phủ ư? Nếu vậy thì một lời đảm bảo của họ là vô giá, Kim Dong Hyun có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ mình lại nhận được đãi ngộ tốt từ trên trời rơi xuống như vậy. Có điều, ông ta sẽ bị cám dỗ mà bỏ qua sự thù hận trong lòng sao? Điều đó là hoàn toàn không có khả năng!

Từ thuở nhỏ, mẹ Bảo Nhi đã dạy rằng, con người một khi bị sự hận thù lấn át thì sẽ đánh mất bản tính vốn có của mình, rất khó có thể tìm lại. Giống như Kim Dong Hyun, qua sự tuyệt vọng và ánh mắt rất đỗi dịu dàng mỗi khi ông ta nhắc đến gia đình của mình, có lẽ, trước đây ông ta cũng là một người thiện tâm, chí ít, cũng là một người chồng và người cha tốt của hai đứa trẻ. Nhưng sự thăng trầm của cuộc sống tạo nên tính cách của một con người, nốt nhạc buồn nhất đã biến ông ta thành con người độc ác như ngày hôm nay, không gì có thể cứu chữa. Vậy nên, nó không kỳ vọng người đàn ông này hồi tâm chuyển ý, cũng chẳng hy vọng ông ta động tình thương xót nó mà thỏa hiệp với Hà Duy.

Ổn định lại cảm xúc, Bảo Nhi chưa kịp nói ''ông bắn đi'' để kết thúc mọi chuyện thì giọng nói ngờ vực của Kim Dong Hyun đã vang lên, ''Mày là ai?''

Hà Duy cười trừ, ''Là người thừa sức để bảo đảm an toàn cho ông.'' Thật ra anh cũng không biết, Bảo Nhi cũng rất thắc mắc.

''Mày dám chắc chứ?''

''Ông không tin? Được thôi, tất cả mau bỏ súng xuống.'' Ngay lập tức, đám người mặc quân phục để súng xuống đất mà không có bất cứ lời chất vấn nào.

''Tao sẽ thả nó. Chỉ mong mày có thể giữ lời.'' Kim Dong Hyun buông cánh tay ghì chặt lấy cổ Bảo Nhi ra, đẩy nó về phía trước trong tình trạng nó vẫn chưa bắt nhịp kịp cuộc ''giao dịch'' chớp nhoáng giữa ông ta và Hà Duy. Tên Kim Dong Hyun này từ bỏ hay không từ bỏ đây? Ông ta đang muốn tuyên bố mình quý trọng mạng sống hơn tất cả sao?

Tuy nhiên, nó không dám tin tên cáo già này.

Vậy Kim Dong Hyun tính làm gì? Thực tế đã chứng minh, ông ta rất nhanh đã cho nó biết rõ câu trả lời.

Ngay lúc nó tiến gần đến chỗ Hà Duy và anh cũng đang nhanh chóng đi về phía nó thì Kim Dong Hyun bất chợt giương khẩu súng trong tay lên, bắn hai phát đạn thẳng đến bóng lưng nó. Bảo Nhi nghiêng đầu kinh hãi nhìn, nó tính tránh nhưng không kịp nữa rồi, chỉ có thể thấy hai vật lóe lên ánh vàng kim nhanh như chớp rút gọn khoảng cách lao thẳng đến ngực nó. Đúng vậy, Kim Dong Hyun chính là nhằm thẳng vào tim nó mà bắn.

Hà Duy thấy vậy thì sắc mặt lập tức sa sầm, đáy mắt anh lóe sáng, thân thể dùng hết sức bình sinh huy động một vận tốc nhanh hơn cả đạn chạy đến để đứng chắn trước mặt Bảo Nhi. Có Hà Duy, Bảo Nhi sẽ không chết, nhưng đánh đổi bằng việc cứu nó chính là hai viên đạn cứ thể găm sâu vào khoảng trống bên trái ngực anh.

Bảo Nhi nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang khuỵu xuống mà tâm can buốt giá đến cùng cực, giống như con trai và thuộc hạ của Kim Dong Hyun, thân thể anh đổ ập xuống nền xi măng lạnh lẽo. Còn nó, thì cứ lần lượt nhìn từng người từng người một ra đi trước mắt mình.

Mặc cho thân thể rã rời, Bảo Nhi chạy đến chỗ Hà Duy, dùng chút sức tàn còn lại ôm chặt lấy người anh. Mà ở phía sau, cũng có rất nhiều tiếng súng vang lên át lấy tiếng hét thảm thương của nó, Kim Dong Hyun hẳn là đã bị người của bộ Quốc phòng liên tiếp nã đạn lên người.

Nhưng vào giây phút này, Kim Dong Hyun hoặc nó được sống hay phải chết có quan trọng không, khi mà Hà Duy đang nhìn nó bằng ánh mắt có chết cũng không hối tiếc, đứt đoạn nói, ''Bảo Nhi, anh vui lắm, em được an toàn rồi.''

Bảo Nhi, em sẽ không phải chết, song nếu vì em mà anh ra đi, thì em phải sống tiếp như thế nào đây?

Xung quanh vẫn hết sức ồn ào, có rất nhiều sĩ quan hoảng hốt đến xem tình trạng của Hà Duy, vừa lúc, bọn họ đều nghe được những lời thủ thỉ của Bảo Nhi, tất cả đều lặng im, không nói gì, chỉ có vài người lẳng lặng đến cầm máu giúp anh và nó, ''Xe cứu thương sắp đến rồi, Hà Duy, anh không được ngủ. Em kể chuyện cho anh nghe nhé. Anh có nhớ lần đầu tiên anh gặp em ở bờ biển California không? Lúc đó, em đi lạc, vừa nhìn thấy anh từ đằng sau, em liền lầm tưởng anh là Trí Long mà đuổi theo. Kể ra, tên Trí Long đó cũng thật đáng ghét, ham chơi dám bỏ em lại một mình, anh ấy bảo em đứng ở gốc cây dừa đợi anh ấy đi mua kem, thế mà mấy tiếng sau vẫn chưa quay lại. Có trời mới biết lúc đó em hoảng sợ đến mức nào, em không biết tiếng Anh, có rất nhiều người thấy em còn nhỏ nên đến hỏi han em, nhưng em chỉ biết lắc đầu cho qua. Em nhìn ra, cũng có người định dắt em đi gặp cảnh sát. Vừa lúc đó, bóng dáng anh hiện lên trong mắt em, em tức giận chạy đến đẩy ngã anh, còn đánh tới tấp vào lưng anh nữa chứ. Tuy bị đánh oan anh vẫn không hề nổi giận, còn đưa em đi tìm người nhà, kể từ lúc đó, trong mắt em, trong tim em chỉ có mình anh. Vì vậy, em đã quyết tâm theo đuổi anh, mặc kệ anh nổi giận mắng em là mặt dày thì em vẫn nhất quyết theo đuổi anh, và cuối cùng, anh đã đồng ý. Chúng ta bắt đầu như thế đó, Hà Duy, anh có nhớ không?''

''...''

''Hà Duy, anh không được ngủ. Hôm nay là sinh nhật em, anh còn chưa tặng quà cho em mà. Mở mắt ra Hà Duy, mở mắt ra đi anh.''

Tuy Bảo Nhi có nói bao nhiêu, có kể bao nhiêu chuyện vui đi chăng nữa thì hai mắt Hà Duy vẫn từ từ nhắm nghiền, khuôn mặt anh không còn chút huyết sắc, bên khóe môi của anh vẫn còn đọng lại ý cười, đó là niềm vui khi anh nghe thấy lời giãi bày của Bảo Nhi trước khi anh trút hơi thở cuối cùng.

Bảo Nhi sợ hãi đến ngây người, nó run rẩy áp tai xuống lồng ngực anh, khóc nấc lên, quả nhiên, con tim trong lồng ngực anh đã ngừng đập. Trước khi mất đi ý thức, Bảo Nhi đã hiểu thế nào là sự thù hận, lần đầu tiên trong đời, nó hận bản thân mình đến thế. Vì mất máu quá nhiều, chắc nó cũng sắp ra đi cùng anh. Ngắm nhìn khuôn mặt lúc say ngủ của Hà Duy, nó thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Hà Duy, đợi em, em sắp đến với anh đây.

Mùa thu năm anh ra đi, là mùa thu lạnh lẽo nhất, cái băng giá của nó, khắc tạc trong trái tim em...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.