Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!

Chương 7: Giao dịch trái tim




Địa điểm, cao ốc Triển thị.

Thời gian, khoảng ba giờ.

Lúc này, chính là thời gian Triển thị có được ngày rỗi, mỗi ngày vào đúng lúc này, đều thưởng thức trà chiều và nghỉ ngơi chốc lát, là hưởng thụ của nhân viên sau một ngày bận rộn làm việc tại Triển thị.

Nhưng mà, ở tầng chót cao ốc Triển thị, trong phòng giải khát của tổng giám đốc, vốn là nên vui sướng trong giờ trà chiều, không khí lại không khỏi căng thẳng.

"A, tiểu thư xinh đẹp, tại sao cho tới bây giờ tôi lại không biết, cao ốc Triển thị luôn luôn cất dấu một vị mỹ nữ động lòng người như vậy!" Một người đàn ông vịn tay vào tường, chắn giữ một cô gái ăn mặc đẹp đẽ, lấy giọng điệu than thở mà cười nỉ non, "Đây đúng là sai lầm của tôi, khiến một viên Minh Châu bị che đậy, vẫn luôn không thể khen ngợi xuất sắc của cô. . . . . . Tiểu thư xinh đẹp, có thể xin hỏi danh tính của cô không? Tối nay cô có rảnh không, có thể cho tôi cơ hội được mời cô chứ? Chúng ta có thể đi thưởng thức cảnh đêm, cũng cho tôi được thưởng thức vẻ đẹp của cô. . . . . ."

Tuổi người đàn ông cũng chẳng qua chừng hai mươi tuổi, trên mặt có một đôi mắt đào hoa nhếch lên không giây phút nào không câu phóng điện người khác, anh ta có ngũ quan hoàn mỹ và tỷ lệ vóc người hoàng kim cường tráng cao lớn, giống như tác phẩm xuất sắc nhất của Thượng Đế, từng cử động, cũng tản ra hoàn toàn phong cách quý tộc.Di!end!anle!quy!don-Mèo Hoang

Mặc dù anh ta anh tuấn đẹp trai trên mặt còn mang theo sự bất cần của người trẻ tuổi, mặc dù khóe môi dắt theo nụ cười xấu xa đủ để khiến cho một đám nữ sinh nhỏ thét chói tai, mặc dù anh ta đang lấy dáng vẻ bá đạo đến gần vị mỹ nữ kia, nhưng mà, chính là không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Hình như người đàn ông này có một loại sức quyến rũ, giống như ác bá bắt chuyện khiến cho người ta cảm thấy anh phong lưu mà không hạ lưu, những lời ngon tiếng ngọt đó được người khác nói ra kinh tởm, một khi nói ra từ miệng anh, sẽ chỉ làm người khác hoàn toàn tin tưởng nó tràn ngập tình cảm chân thực.

"Triển tổng, tôi là ai cũng không quan trọng. . . . . ." Người nữ bị anh lôi kéo cũng không hưởng thụ diễm ngộ mà những người phụ nữ khác ước ao ghen tị, cô tránh né rụt người ra khỏi góc tường, nhìn người đàn ông trước mặt cố ý đùa bỡn phóng điện, trên trán trợt xuống mấy đạo vạch đen.

Sự thành thục trên mặt xinh đẹp của cô hiển lộ ra sự bất đắc dĩ và khổ não, than thở nói: "Xin anh đừng nói giỡn với tôi, tôi không phải là nhóm thư ký bên ngoài, thật không thể hưởng thụ nổi lời ca ngợi của anh! Triển tổng, anh là người thay mặt tổng giám đốc Triển thị, xin mời anh không nên nói chuyện với tôi khi có các nhân viên cấp cao, những người lớn tuổi sẽ có chút hiểu lầm, sẽ tạo thành rất nhiều quấy nhiễu. . . . . ."

Cái người đàn ông trẻ tuổi này, chính là Nhị thiếu gia Triển Dĩ Mặc của nhà họ Triển, anh nghe nhận xét của người phụ nữ, lại cười quỷ dị lắc đầu, cự tuyệt tiếp nhận lời khuyên của cô.

Anh cũng thở dài, đối với việc mình luân lạc tới tình cảnh không thôi này.

Vốn, thân là con thứ của gia tộc, trên có anh cả vạn năng Liên Tĩnh Bạch thừa kế gia nghiệp, dưới có em gái nuông chiều đáng yêu Triển Liên Tranh rời đi chú ý, Triển Dĩ Mặc luôn luôn tùy ý làm bậy, cho dù lúc mười mấy tuổi bị anh cả bức ép bắt đầu phục vụ cho công ty gia tộc, nhưng ngày đó anh còn tự do tự tại, chưa từng bị trói buộc.

Nhưng kể từ khi người anh cả thương Mịch Nhi mất tích năm năm trở lại, cái người anh cả cuồng công việc liền thay đổi tính tình, anh căn bản không có nghĩ đến, anh cả lại mang Mịch Nhi cùng đi nghỉ ngơi nhàn hạ, đem tất cả công việc củaTriển thị và FL đẩy lên trên người anh!

Phải đối mặt với ngọn núi đã trồng trước mắt, Triển Dĩ Mặc cũng không thể không gánh vác tránh nhiệm xí nghiệp gia tộc nhà họ Liên, mỗi ngày anh bận rộn hận không một ngày không thể có 48 giờ, thật sự là mệt như chó chết . . . . . .

Vốn, anh vẫn thông cảm cho anh cả khi được gặp lại người thương, bọn họ chàng chàng thiếp thiếp phải qua thế giới hai người, anh tạm thay mặt chức vụ tổng giám đốc, mệt nhọc một chút cũng không có gì, dù sao, anh cả yêu công việc sẽ không nghỉ phép quá lâu, anh có thể đợi đến trả vị trí tổng giám đốc cho anh cả.

Nhưng anh chờ và chờ, cuối cùng đợi đến khi anh cả hoàn thành xong nghi thức đính hôn, đợi đến khi Liên Tĩnh Bạch quyết định trở về cương vị làm việc, anh đã xách hết hành lễ chuẩn bị muốn đi nghỉ phép, nhưng ai biết, sau khi đại ca và Mịch Nhi đính hôn chưa được vài ngày, liền lập tức chuẩn bị muốn kết hôn!

Đây quả thực khiến Triển Dĩ Mặc không kịp trở tay! Di!end!anle!quy!don-Mèo Hoang

Anh chuẩn bị tất cả kế hoạch ngày nghỉ toàn bộ ngâm nước không nói, càng bi thảm hơn chính là, thay mặt vị trí của tổng giám đốc, không biết anh phải ngồi đến bao lâu!

Lần này nhà họ Triển cưới dâu cả cần có buổi lễ xa hoa chuẩn bị tỉ mỉ gần một hai tháng, đợi sau khi anh cả kết hôn còn nhất định phải đi hưởng tuần trăng mật với Mịch Nhi, vậy thời gian sẽ khá dài, nói không chừng hai người này cũng không có quản đến sống chết của người em trai này, chỉ cần hưởng thụ chuẩn bị du lịch vòng quanh thế giới. . . . . .

Triển Dĩ Mặc len lén thở dài ở trong lòng, nghĩ tới những chuyện này, anh chỉ cảm thấy tiền đồ ảm đạm! Trong thời gian dài tương lai, anh cũng đừng nghĩ được rảnh rỗi tự đắc như trước kia!

Mà đây chính là việc thả lỏng duy nhất trong công việc bận rộn, trong lúc nhàn rỗi ở công ty, luôn trêu đùa một vài nhân viên nữ như vậy, soi mói nam quản lý.

Trêu đùa phụ nữ xinh đẹp, vẫn luôn là hứng thú tệ hại của anh.

Tuân theo nếp sống tốt đẹp của nhà họ Triển, sống dưới sự chú ý của cả gia đình, Triển Dĩ Mặc năm nay gần hai mươi tuổi tuyệt đối không dám túng dục háo sắc, cũng không dám lưu luyến bụi hoa, anh chỉ là ưa thích dùng ngôn ngữ để ca ngợi đủ loại người đẹp, miệng ba hoa hiển thị rõ sự phong lưu, nhưng thực chất tiếng triển của anh với phụ nữ, gần như bằng không.

Chêu đùa các nhân viên, là công việc để anh giải tỏa căng thẳng ở trong công việc. Nhìn những nhân viên tầng lớp quản lý được anh cả huấn luyện nghiêm túc, bây giờ bị anh đùa giỡn mất đi ý trí, trong lòng thoáng ghét đại ca mới có thể cảm thấy thăng bằng một chút.

Người nữ thấy Triển DĨ Mặc đang thất thần nghĩ cái gì, lại tìm đúng thời cơ nhẹ nhàng đi khập khiễng, chuẩn bị lặng lẽ chạy trốn. Giọng nói cô tạm biệt gần như không thể nghe thấy: "Triển tổng, anh bận rộn, tôi đi trước đây. . . . . ."

Triển Dĩ Mặc thu hồi suy nghĩ nặng nề, ánh mắt anh thoáng nhìn, đôi cánh tay mạnh mẽ lại vòng người nữ định chạy vào trong vách tường, không cho cô một chút đường sống tránh né.

"Tôi biết rõ cô là ai, là Phó giám đốc của bộ phận tổng hợp, năm nay hai mươi bảy tuổi, Hàn Tập, cô có một cái tên hết sức dễ nghe--" Triển Dĩ Mặc cúi thân thể xuống, giống như là muốn hôn cô ta, khiến gương mặt tuấn tú càng thêm rõ ràng hiện ở trước mắt người nữ.

Cùng lúc đó, ở sân thượng tòa nhà đối diện Triển thị, một thiếu nữ đeo kính, mặc đồ ngụy trang, hung hăng dậm chân: "Hạ lưu! Vô sỉ! Ngựa đực đáng chết! Anh lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơit! Anh nhất định phải chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.