Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!

Chương 31: Lừa dối




Kiều Nhất Phàm khiếp sợ nhìn Lam Thiên Tình, trong lòng giãy dụa một lúc rồi hỏi một câu:

“Kiều Âu biết không?”

“Anh ấy không biết! Con cũng không định cho anh ấy biết, cứ để anh ấy nghĩ là con chợt chuyển đi, không yêu anh ấy nữa là được!”

Lúc nói xong câu cuối Lam Thiên Tình đã nghẹn ngào rồi. Chuyện như vậy bảo cô làm sao có thể nói cho Kiều Âu được? Căn bản là không thể nào mở miệng! Kiều Âu yêu cô như thế nào, sao cô lại không biết?

Kiều Nhất Phàm đau lòng nhìn bộ dạng cô bé thương tâm muốn chết, thân hình cao lớn vòng quanh bàn làm việc muốn tiến lên an ủi cô, nhưng Lam Thiên Tình kháng cự đứng dậy lùi về phía sau.

Trong lúc nhất thời, ông cảm nhận được sự thất bại chưa từng có:

“Tình Tình, đó không phải là cách xử lý chuyện tốt nhất. Tình Tình, con nghe ba giải thích với con.”

Lam Thiên Tình kích động che đôi tai, cả người rúc thành một đoàn, lưng dính vào bức tường lạnh như băng, cả người theo tác động trọng lực, từ từ hạ xuống, ai nhìn cũng thấy thương.

“Không muốn! Con không muốn nghe! Ba cách xa con một chút!”

Cô khóc rống, giằng co không dứt, cuối cùng, Kiều Nhất Phàm đành phải lựa chọn thỏa hiệp. Ở ngay trước mặt Lam Thiên Tình, ông gọi vài cuộc điện thoại, đầu tiên là đem tài liệu của cô, chuyển từ ‘Đại học khoa học kỹ thuật Giải phóng quân’ sang ‘Trường quân đội núi Thúy Bình’, sau đó lại cho người trong trường ở núi Thúy Bình chuẩn bị ký túc xá cho cô.

“Ngày mai là ngày tựu trường của trường quân đội, liên đội các con yêu cầu, toàn bộ học viên tối nay phải tập trung. Tình Tình, binh chủng này không phải như những binh chủng khác, ở trong quân đội, có những việc ba muốn giúp con, nhưng với kỷ luật quân đội, thì cho dù là ai cũng không thể ra sức.”

Kiều Nhất Phàm vô cùng nghiêm túc nhìn cô, ông định dùng sự nghiêm túc và giọng nói của mình nói cho cô biết, chuyện này không phải là chuyện một cô bé như cô có thể làm được.

Trong lòng ông biết, nếu thật sự cô bé gặp phải cái gì, ông không thể nào thật sự ngoan tâm ngồi yên không để ý đến, thấy chết mà không cứu, nhưng mà vừa nghĩ đến lính đặc chủng huấn luyện gian khổ, ông thật sự không bỏ được.

“Tình Tình, bây giờ nhân lúc con còn chưa đi, muốn đổi ý vẫn còn kịp.”

Lam Thiên Tình chớp mắt mấy cái, lãnh đạm đứng lên:

“Tìm người đưa con đến trường quân đội núi Thúy Bình đi.”

Lúc đi tới cửa, cô chợt dừng bước chân, giống như chợt nhớ cái gì, khẽ run nói một câu:

“Hãy nói với anh, là con đã yêu người khác, không cần anh nữa, để cho anh, tìm một người phụ nữ khác tốt hơn con đi.”

Nhìn bóng lưng tổn thương của Lam Thiên Tình, Kiều Nhất Phàm đặt người ngồi xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt. Đương nhiên ông không thể nào chuyển lời này của cô cho Kiều Âu, trước khi cởi bỏ được tâm kết của con bé, phải nói thế nào với đứa con trai đang yêu say đắm, lại là một vấn đề khó khăn.

Một mình ông ngồi tinh tế suy nghĩ trong chốc lát, cầm điện thoại riêng trên bàn làm việc, gọi điện thoại cho con trai.

Bên kia, Kiều Âu từ miệng Tư Đồng nghe được chuyện Lam Thiên Tình mất tích, tìm cô ở khắp nơi sắp điên rồi.

“Con đừng tìm nữa, Tình Tình đi trường quân đội núi Thúy Bình rồi, ba đã đổi cho con bé thành lính đặc chủng. Tối nay sẽ bắt đầu ở ký túc xá dành cho tân binh.”

“Ba?!”

Kiều Âu nghe Kiều Nhất Phàm nghiêm túc nói, vô cùng khiếp sợ, sau khi phẫn hận và lo lắng hô lên một chữ, một tay cầm điện thoại không ngừng đi tới đi lui, một tay túm tóc, hận không thể bay đến bên cạnh Lam Thiên Tình hoặc Kiều Nhất Phàm.

“Ba, thân thể của Tình Tình không đủ để thích ứng được với cường độ luyện tập của lính đặc chủng, bây giờ là giữa hè, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ cũng gần bốn mươi độ, ba đang muốn mạng Tình Tình sao? Không phải ba đã nói binh chủng nào là do con an bài sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý, tại sao không lượng trước với con một chút?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.