Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!

Chương 30: Tại sao?




Đối mặt với Lam Thiên Tình trầm mặc không nói, Kiều Nhất Phàm nhíu mày, quyết định chọn lựa chiến lược quân sự mà mình thường dùng, đánh đòn phủ đầu:

“Tình Tình, con đến tìm ba có chuyện gì?”

Dưới ánh sáng rộng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lam Thiên Tình cắn chặt ống hút, hai mắt nhiễm lên một tầng ánh sáng như mã não, sắc bén nhìn ông, cho tới khi bình nước thấy đáy, cái miệng nhỏ nhắn mới lưu luyến không rời, mở miệng nói.

“Con muốn chia tay với anh.”

Kiều Nhất Phàm nghe vậy thì kinh hãi, vừa định mở miệng hỏi thăm thì bị lời nói cường thế của cô bé trước mặt đoạt trước.

“Con muốn biết, ngoại trừ lính truyền tin, còn có binh chủng nào, mệt mỏi nhất, bận rộn nhất, cần tập trung nhiều tinh lực nhất, không thể phân tâm suy nghĩ lung tung nhất!”

Kiều Nhất Phàm bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Lam Thiên Tình, sững sốt một chút nhưng ông vẫn đáp.

“Lính đặc chủng!”

“Được! Ngày mai con không đi ‘Đại học khoa học kỹ thuật quân Giải phóng’ nữa, con muốn làm lính đặc chủng!”

Kiều Nhất Phàm chợt cười, nhưng trong lời nói dường như xen vài phần lấy lòng:

“Tình Tình, mặc dù Kiều Ân không nói nhưng ba vẫn biết, trong khoảng thời gian ngắn nó tìm người phụ đạo cho con, kiến thức lý thuyết của năm nhất con cũng nắm rất khá, hơn nữa, cuộc sống sau khi tiến vào đại học của con, Kiều Ân đều đã tỉ mỉ sắp xếp xong xuôi cho con, bây giờ con đi làm lính đặc chủng, đừng nói là uổng phí tâm huyết của nó, mà thân thể con yếu ớt, không chịu được cường độ huấn luyện đó đâu.”

Người trẻ tuổi, ồn ào là chuyện rất bình thường nhưng nói chia tay dễ dàng là điều không nên. Kiều Nhất Phàm tinh tế suy nghĩ, Lam Thiên Tình không giống với một cô bé được nuông chiều mà hư, làm sao đột nhiên lại muốn nói chia tay? Nhìn hốc mắt đỏ ửng của cô, Kiều Nhất Phàm cảm thấy trong đó có mờ ám.

Chẳng lẽ là đứa con trai của ông khi phụ con bé? Đôi mắt Kiều Nhất Phàm chuyển động phối hợp với cái đầu suy nghĩ, không thể nào, nhớ lại lúc Kiều Ân đợi Lam Thiên Tình, cưng chiều con bé như vậy. Nếu giữa hai người bọn họ nhất định phải có một người bị ủy khuất, Kiều Ân nhất định cũng sẽ gánh vác, nhất định không để cho Lam Thiên Tình chịu một chút ủy khuất nào.

Trong lúc ông trăm mối không có lời giải, đột nhiên cô bé trước mặt khóc òa lên, rơi hai giọt lệ, lại sinh ngạnh quay đầu đi, dùng bàn tay quệt mạnh.

“Không phải trước kia ba đã nói, chỉ cần con muốn đi binh chủng nào cũng không thành vấn đề sao, tại sao bây giờ lại không giữ lời.”

Giọng nói có chút khàn khàn, lại ẩn nhẫn nghẹn ngào, khiến cho Kiều Nhất Phàm không đành lòng bức bách cô, thở dài, ông vẫn khuyên cô.

“Nhưng mà, Tình Tình, lính đặc chủng là mọt binh chủng tương đối đặc thù,là binh chủng lúc nào cũng có thể bỏ mạng. Tình Tình, ba không muốn nhìn thấy con bị huấn luyện như vậy. Kiều Ân cũng sẽ không chịu. Có lẽ bây giờ con và Kiều Ân không được tự nhiên, nhưng giải thích rõ là được rồi, các con còn trẻ, cả đời còn dài, đừng tùy hứng!”

“Con không tùy hứng, con không có! Con muốn làm lính đặc chủng! Con muốn gì con biết rõ ràng, dù sao 16 năm trước ba cũng không cần con nữa, bây giờ còn trông nom sống chết của con làm gì!”

Lam Thiên Tình bỗng nhiên như con sư tử cái nhỏ, ngoan độc, liều mạng nhìn chằm chằm vào ông, giọng điệu bén nhọn tuyệt vọng, nhìn vào mắt ông, nước mắt như nước sông, không ngừng chảy xuống.

“Tình Tình?”

Kiều Nhất Phàm cứng người ngồi đó không biết nói gì cho tốt, ông không thể tưởng tượng được nhìn cô, hồi lâu mới nói một câu:

“Ai nói cho con?”

Lam Thiên Tình lau khô nước mắt, không nhìn ông nữa:

“Ai nói cũng không quan trọng, quan trọng là… con chán ghét ba!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.