Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!

Chương 28: Cả đời này sẽ không thể quên




Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm thống khổ của Lam Thiên Tình, tâm tình Bùi Thanh Đình rất tốt, cô ta đưa tay khôi phục trạng thái của thang máy, trong mắt lóe lên tia sáng thực hiện được kế sách, chậm rãi nói một câu:

“Mau rời khỏi Kiều Âu, nhân lúc trong lòng anh ta cô còn hoàn mỹ như vậy, nếu không tôi sẽ nói những lời này cho Kiều Âu biết, hơn nữa có lẽ cô không biết, những người đàn ông ở trên người cô ngày đó, còn chụp không ít những tấm ảnh bất nhã của cô, nếu như bị Kiều Âu biết, cô nói xem kết cục của cô sẽ thế nào? Cho nên cô mau nhân lúc thời điểm tốt đẹp nhất, mau rời đi đi, chỉ cần cô đảm bảo sau này không xuất hiện, tôi sẽ có biện pháp giúp cô vĩnh viễn giữ được bí mật này”.

Trước mặt một đạo ánh sáng lóe lên, cửa thang máy được mở ra, Bùi Thanh Đình dẫn trợ thủ nhanh chóng rời khỏi đó, bên trong thang máy lạnh như băng, bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại của Lam Thiên Tình nghiêng dựa vào, từ từ trượt xuống.

Lam Thiên Tình không nói được cảm giác trong lòng bây giờ là cảm giác gì, bị người ta xé vết thương ra, còn xát muối lên? Không! Tuyệt đối còn đau hơn!

Cô bỏ qua cơ hội học lớp mười hai, bỏ qua cơ hội học đại học ngoài tỉnh, chỉ vì muốn ở lại bên người Kiều Âu, nói cách khác, bây giờ ngoại trừ Kiều Âu, cô chỉ có hai bàn tay trắng, Kiều Âu đồng nghĩa với tất cả mọi thứ của cô, cô phải buông tay như thế nào?

Đối với lời nói của Bùi Thanh Đình, Lam Thiên Tình vốn không hoàn toàn tin tưởng, nhưng Bùi Thanh Đình có thể nói ra được Chu Tấm và Bích Hải Hoàng Đình, ngay cả chuyện cô bị chuốc say làm hôn mê cũng biết rõ ràng, như vậy những chi tiết rõ ràng trong đó có phải Bùi Thanh Đình cũng biết rõ ràng? Hoặc là trong tay cô ta có những bức ảnh bất nhã của cô?

“Mình nhất định phải nghĩ biện pháp, nhất định phải nghĩ biện pháp!”.

Mơ màng lầm bầm lầu bầu, Lam Thiên Tình quyết định dù có chuyện gì cũng không buông tha cho Kiều Âu, cô đã không thể thiếu anh!

Cố gắng dùng đầu óc của mình suy nghĩ những cách có thể nói là biện pháp, kết quả đều không là biện pháp. Cô không có tâm tư chọn quà sinh nhật cho Kiều Âu, đi thang máy trở lại tầng một, nhìn Tư Đằng ngồi nhàn nhã ở khu VIP vừa uống cà phê vừa xem máy vi tính, cô nhào tới như thấy cây cỏ cứu mạng.

“Anh Tư Đằng!”.

Hốc mắt hồng hồng, xinh đẹp đến nỗi nhìn thấy cũng thương, Tư Đằng vừa thấy thế thì hết hồn, lập tức đứng lên.

“Sao thế?”.

Lam Thiên Tình muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút, mặc dù mấy ngày nay cô và Tư Đằng quan hệ rất tốt nhưng dù sao anh cũng là người của Kiều Âu, còn chưa chắc chắn đáng tin.

“Em, em không biết mua quà gì cho anh ấy cả!”.

Vẻ mặt buồn bã rối rắm, môi mắt ngập nước linh động chuyển động, Tư Đằng vừa nghe, cười xì một tiếng, vỗ đùi nói:

“Quên đi, để tôi dẫn em đi, tôi biết Kiều thiếu muốn cái gì”.

“Cái gì?”.

Cô nghẹo đầu hỏi một câu sau đó đi theo Tư Đằng đến cửa hàng đá quý ở tầng VIP.

Tư Đằng cười xấu xa nhìn quầy hàng, hài hước nói:

“Nhẫn cưới! Nếu em đưa cái này cho Kiều thiếu, tôi dùng tính mạng đảm bảo, nhất định Kiều Thiếu sẽ hạnh phúc chết đi được, sống lại lần nữa, phải ôm em gặm 1000 lần!”.

“Khụ khụ”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như quả táo, Lam Thiên Tình bị một câu nói của Tư Đằng khiến không nói được câu nào. Nhân viên bán hàng tiến lên định giải thích nhưng Tư Đằng nói đưa cho bọn họ cái mới nhất và đắt tiền nhất, dọa Lam Thiên Tình sợ há to miệng, nhân viên bán hàng thì mặt mày hơn hở.

Buổi trưa, cô buồn bực theo sát Tư Đằng đi ăn bữa trưa đơn giản, Lam Thiên Tình đuổi Tư Đằng mang theo nhẫn về phòng cà phê chờ cô, cô muốn đi dạo một chút.

Trên thực tế, cô còn đang rối rắm vấn đề Bùi Thanh Đình. Giờ phút này, cô thật sự hâm mộ Kiều Âu, rất hâm mộ Bùi Thanh Đình bên cạnh họ có những người thân cận, chỉ làm việc vì bọn họ, mà cô dường như chỉ có thể là người phụ thuộc vào Kiều Âu. Cô biết, tất cả vinh quang bây giờ, cũng bởi vì có Kiều Âu mới có thể được như vậy.

Cô cúi đầu đi dạo trong chốc lát, chợt một người đàn ông mặc tây trang chặn đường đi của cô.

Người đàn ông đó mặt mũi không hiền lành, khẩu khí tương đối tao nhã lễ độ:

“Lam tiểu thư, phu nhân muốn gặp cô”.

Lam Thiên Tình cau mày, cô biết không có chuyện tốt.

“Tôi không biết phu nhân gì”.

Người nọ cười đáp lại:

“Là mẹ của Kiều thiếu”.

Trong đầu cô nhớ lại hình ảnh lần trước tại biệt thự nhà họ Kiều, nhớ lại lời Kiều Âu nói, không chọc nổi thì tránh đi, sau này nếu gặp được thì hãy đi đường vòng. Chớp mắt mấy cái, Lam Thiên Tình hít sâu một hơi, xoay người dạt chân định chạy đi, vừa mới bước được một chân sau cô đã phải dừng bước lại – một người đàn ông mặc tây trang khác đang đứng sau lung cô, chặn đường đi của cô!

Mắt phượng nhíu lại, Lam Thiên Tình học là khoa học tự nhiên, trong đầu hiện ra một tam giác đều, giữa hai điểm thẳng tắp, nếu cô từ hai người men theo góc 45 độ chạy ra ngoài, nếu thành công thì không phải không thể.

Nhưng hơi ghé mắt, cô vừa định chạy thì một người đàn ông mặc tây trang lại bước ra, cái khó ló cái khôn cô xoay người 180 độ vừa nhìn thì giật mình, lại có thêm một người.

Bây giờ thì tốt lắm, trước sau trái phải đều có người, trong lòng Lam Thiên Tình tính toán một chút, nhắm mắt lại, trong miệng khẽ nói:

“Tôi đi với các anh là được, nhưng mà nếu tôi mất tích quá lâu, Kiều thiếu của các anh nhất định sẽ đi tìm tôi”.

Người dẫn đầu khóe miệng khẽ nhếch, lười biếng nói:

“Lam tiểu thư yên tâm, phu nhân nói, bà chỉ lấy của cô mười lăm phút”.

Vì vậy, Lam Thiên Tình chỉ có thể đi theo bọn họ, sự kiện phát sinh tiếp theo, một người đàn ông mặc quần áo thoải mái đi ra từ sau đống quần áo, ngưng mắt nhìn về phía Lam Thiên Tình đi xa, cẩn thận nói:

“Tổng giám đốc Bùi, Lâm tiểu thư bị người của thị trưởng Cung ép buộc đưa đi”.

Đối phương sững sờ trong phút chốc, ngay sau đó hồi phục:

“Đuổi theo, bảo vệ thật tốt!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.