Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!

Chương 2: Dấu ấn đầu tiên




Lam Thiên Tình cũng cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt trừng lớn nhìn Kiều Nhất Phàm, sau đó lại nhìn thoáng qua Kiều Âu đang bên cạnh.

Kiều Nhất Phàm cười cười, nhìn Lam Thiên Tình thản nhiên nói:

“Ba mặc đồ thường đi, không mang theo thư ký và trợ lý, đi một mình, không ai biết ba là bộ trưởng bộ quốc phòng nước Hoa. Sau khi họp phụ huynh, ba còn nói chuyện rất lâu với chủ nhiệm lớp của con, về vấn đề lựa chọn trường đại học trọng điểm, con có ý kiến gì không?”

Nghe đến đó, Kiều Âu bỗng nhiên hiểu ra mục đích Kiều Nhất Phàm gọi bọn họ tới đây, hóa ra là sợ anh tự tiện làm chủ ép Lam Thiên Tình ở lại thủ đô, cho nên muốn đích thân nghe được ý nguyện của Lam Thiên Tình!

Đôi mắt phượng của anh nhíu lại, tìm tòi nghiên cứu nhìn cha mình, đôi mắt dày dạn kinh nghiệm khi nhìn về phía Lam Thiên Tình, rõ ràng là cái nhìn ân cần và yêu thương của người lớn với con cháu, không hề có gì khác. Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bởi vì Lam Thiên Tình là con dâu của nhà họ Kiều cho nên cha mới quan tâm cô ấy như vậy?

“Ba, cái đó, anh có nói, con ở lại thủ đô học trường quân đội”.

Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái, rốt cuộc dưới ánh mắt khích lệ của Kiều Âu, cô nói ra.

Kiều Nhất Phàm nghe vậy thì nhíu mày lại, cười nhạt một tiếng:

“Tình Tình, con ở lại thủ đô học trường quân đội thì không thành vấn đề, nhưng mà con thật sự nguyện ý cả đời mặc quân trang sao? Ba chủ yếu muốn biết suy nghĩ của con, chỉ cần con muốn, ba sẽ ủng hộ con, không ai có thể ép buộc con”.

Lam Thiên Tình cười ngọt ngào:

“Ba, con thật sự muốn ở lại thủ đô”.

Chỉ cần được ở cùng một chỗ với Kiều Âu, cả đời mặc quân trang thì thế nào? Cô không thể quên được cảm xúc bi thương của anh khi Kiều Âu sợ cô sẽ đi học ở ngoại tỉnh, cô muốn anh vui vẻ. Hơn nữa, cô cũng không muốn rời khỏi anh.

Kiều Âu nghe được Lam Thiên Tình nói như vậy, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, khóe miệng anh khẽ cong lên, không e dè mà kéo tay Lam Thiên Tình, để trong lòng bàn tay mình.

“Tình Tình, anh biết là em không rời anh mà đi được”.

Vẻ mặt Thư Tình, Kiều Nhất Phàm còn đang ngồi đối diện, Kiều Âu như vậy đúng là không kiêng kỵ gì? Ai ngờ Kiều Nhất Phàm chẳng qua chỉ tỏ ra không quan trọng cười cười, thậm chí ông còn nói một câu kinh động:

“Tình Tình, con xem, hôn lễ của con và Kiều Âu, tổ chức năm con tròn mười tám tuổi, hay là sau khi tốt nghiệp đại học?”

Ở nước Hoa, tuổi kết hôn theo pháp luật của con gái là mười tám tuổi, nói cách khác, còn thời gian là một năm nữa.

Lam Thiên Tình không thể tưởng tượng được ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhất Phàm, ý của ông là thừa nhận cô và Kiều Âu yêu nhau?

Nhưng mà với điều kiện của cô, cho dù là gia đình hay bối cảnh, đều không đủ tư cách?

“Ba?”

Đầu óc hơi mơ màng, cho đến khi bàn tay nhỏ bị Kiều Âu nắm hơi đau, cô mới nghi ngờ nhìn về phía Kiều Âu, đập vào mắt là đôi mắt phức tạp mà nghiêm túc của Kiều Âu, thâm thúy như vậy.

“Tình Tình, ba đang hỏi em kìa, bao giờ thì chúng ta cử hành hôn lễ, là khi em tròn mười tám tuổi hay lúc tốt nghiệp đại học?”

Kiều Âu không chịu được bộ dạng giật mình của cô, giống như gả cho anh là một việc khó có thể tiếp nhận. Anh cứ nghĩ rằng mấy ngày nay họ ở chung, tình cảm giữa bọn họ đã nảy sinh, cho dù cha nói ra chuyện hôn lễ thì cô cũng chỉ xấu hổ đỏ mặt, nhưng không ngờ phản ứng của cô lại lớn đến vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua tái xanh.

Thấy cô như vậy, trong lòng Kiều Âu thở dài, nhìn thế này có vẻ chuyện hai tờ giấy hồng tạm thời phải bỏ qua.

Kiều Nhất Phàm ngầm hiểu cười cười.

“Ha ha, nếu chưa nghĩ ra, vậy thì cứ nghĩ.”

Kiều Âu không theo, có thể để cho cha chủ động hỏi khi nào bọn họ tổ chức hôn lễ, cơ hội này khó có được, ai biết lần sau có được hay không, nhỡ đâu về sau có biến cố gì, anh và Tình Tình phải xa nhau mấy năm thì làm sao giờ? Dưới tình thế cấp bách, anh bật thốt lên:

“Mười tám tuổi? Đợi Tình Tình mười tám tuổi, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ?”

“Anh!”

Lam Thiên Tình cau mày nhìn về phía Kiều Âu, trong mắt dường như có bất đắc dĩ và hơi giận.

Cô không hiểu mình, vất vả lắm hạnh phúc mới đến, vì sao cô lại không dám. Có lẽ là sư tự ti trong lòng vẫn đang tác quái, có lẽ vậy, nhưng mà bây giờ cô thật sự không dám.

Kiều Âu xuất hiện giống như cả vùng đất lạnh lẽo có ánh nắng, khiến cho thế giới của cô thay đổi màu sắc, cô sùng bái anh, thích anh, lệ thuộc vào anh, nhưng nói phải gả cho anh, con người hoàn mỹ đó, có thể sao?

“Sau này hãy nói”.

Lam Thiên Tình nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Kiều Âu bị dọa sợ, một tay bắt lấy bàn tay nhỏ của cô nắm trong lòng bàn tay mình, trong mắt anh là thiết tha kỳ vọng:

“Ngoan, Tình Tình đủ mười tám tuổi sẽ gả, được không?”

Lam Thiên Tình hơi giãy dụa, làm thế nào cũng không tránh được sự trói buộc của anh, cô khó xử nhìn anh:

“Anh, quá sớm! Mười tám tuổi quá sớm, em không muốn!”

Nghe cô nói không muốn, lòng Kiều Âu luống cuống, anh nhanh chóng kéo cô vào trong ngực mình, ôm thật chặt, không quản Kiều Nhất Phàm ở bên cạnh thấy thế nào, cẩn thận dè dặt nói:

“Tình Tình, vậy thì tốt nghiệp đại học, ngoan, tốt nghiệp đại học gả cho anh, có được hay không?”

Đối mặt với thâm tình của Kiều Âu, cô thật sự không đành lòng cự tuyệt, giọng nói của anh lúc này, giống như hôm trong ký túc xá quân đội, anh hèn mọn xin cô đừng nói để cho anh đi thích người con gái khác. Một khắc kia, thế giới của cô đất rung núi chuyển, còn vào giờ phút này, thế giới của cô long trời lở đất.

“Được”.

Gần như run rẩy nói một chữ “Được”, nói xong, nước mắt cô rơi xuống.

Bây giờ cách tốt nghiệp đại học còn rất nhiều năm, đến lúc đó nếu như Kiều Âu vẫn thích cô như bây giờ, muốn cưới cô, gả cho anh không phải không thể. Nhưng mà trong lòng cô thật sợ hãi, đều nói vào hào môn sâu tựa biển, mà Kiều Âu lại ưu tú như thế, cô thật sự sợ anh với tình yêu của mình, là không chịu cô đơn, hoặc trong nháy mắt lửa khói, nếu quả thật là như vậy, tương lai của cô sẽ rất thê thảm!

Hơn nữa, cô đang rất rối rắm, đêm đầu tiên của cô, cô đã không còn đêm đầu rồi!

Kiều Âu không rõ suy nghĩ trong lòng cô, anh vui mừng buông cô ra, lau nước mắt cho cô, nói trong lòng, bảo bối, anh xin lỗi, chỉ lần này thôi, anh ép em chỉ một lần này thôi.

“Được, vậy thì chờ Tình Tình tốt nghiệp đại học, ba sẽ tổ chức hôn lễ cho các con!”.

Kiều Nhất Phàm sảng khoái nói một câu, sau đó bưng chén trà uống một hớp.

“Hừ, sao, con trai của ông muốn kết hôn với con gái ông sao? Kiều Nhất Phàm, đầu của ông đúng là bị gỉ không chữa được!”.

Một giọng nói bén nhọn nghiêm nghị vang lên, Cung Bách Hợp đi giày cao gót mạnh mẽ vang dội đi vào, ánh mắt sắc bén lạnh lùng đảo qua người Lam Thiên Tình, Kiều Âu cau mày, lập tức ôm Lam Thiên Tình bảo vệ trong ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.