Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!

Chương 14: Chúng ta chưa bao giờ thuộc về nhau




Khi thân hình nhỏ nhắn mềm mại của Lam Thiên Tình xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Âu, nháy mắt con ngươi của anh sáng lên như đom đóm mùa hè. Trong nháy mắt đó, chính điều đó đã cho Lam Thiên Tình hy vọng tựa như ảo mộng.

“Tình Tình!”.

Anh bước nhanh đến phía trước, trước khi ôm cô vào ngực, động tác chợt dừng lại.

Anh nhìn những sợi tóc lộn xộn, hốc mắt hồng hồng, cổ áo sơ mi cũng có nhiều nếp nhăn, ánh mắt rời xuống, sắc mặt Kiều Âu càng lạnh, trên bắp chân trắng noãn có vài chỗ da rách có tia máu phiếm hồng, trên mu bàn chân đầy bùn đất và bụi.

“Anh ~”.

Lam Thiên Tình khàn giọng mở miệng, nước mắt lập tức chảy xuống.

“Có chuyện gì xảy ra?”.

Anh đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa lau nước mắt vừa ôn nhu hỏi, mặc dù không dịu dàng như tưởng tượng, nhưng Lam Thiên Tình có thể cảm nhận được rõ ràng anh cũng đang ẩn nhẫn sự tức giận trong máu.

Phải nói sao?

Không thể nói!

Tên Trần Lượng đó biết chuyện cô bị đưa đến chỗ của Chu Tuấn, ngộ nhỡ Kiều Âu giúp cô ra mặt, Trần Lượng nói chuyện này ra, vậy thì cô nênlàm cái gì bây giờ?

“Không, không sao. Chỉ là không cẩn thận té ngã.”

Kiều ÂU nghe vậy, mắt phượng nhíu lại, không nói thêm gì nữa, anh chợt bước qua ôm cô vào lòng, ôm thật chặt!

“Au~!”

Sau lưng còn có phần da bị đá trên tường trong ngõ cọ rách, Kiều Âu ôm cô một cái, đau quá!

“Ưm” một tiếng không báo trước, Lam Thiên Tình sợ hãi, vội vàng cắn chặt miệng lại, nhưng tất cả làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt và đôi tai của Kiều ÂU?

Anh hơi cúi người, lại đặt cô lên mặt đất.

“Mình đi thôi.”

Rất rõ ràng, trên người cô có thương tích!

Lam Thiên Tình đứng ngay ngắn, có chút ủy khuất nhìn Kiều ÂU, lại thấy anh không nhìn cô mà đang nhìn… bắp đùi của cô.

Cô hơi lúng túng xoay người, cô đi trước, dưới ánh nắng dịu dàng, đôi mắt thâm thúy của Kiều Âu nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, đặc biệt là đôi chân của cô, còn có dáng đi bộ của cô.

Sau khi nhìn kỹ một lúc, anh mới thở dài một hơi, hù chết anh!

Về đến nhà, trên bàn đã có hai cái đĩa, máy hút mùi trong phòng bếp phát ra tiếng on gong, Tư Đằng mặc cái tạp dề không biết ở đâu múa dao cầm muỗng, nhìn thấy Lam Thiên Tình trở lại, cười hì hì lộ ra cái đầu chào hỏi cô:

“Lam tiểu thư, cô đã về rồi?”

Lam Thiên Tình nghi ngờ nhìn hình tượng của anh, sau đó chậm chạp gật đầu.

Nhưng mà ánh mắt Tư Đằng nhìn cô cũng thay đổi thành tìm tòi nghiên cứu.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra trước đây, sắc mặt Lam Thiên Tình quýnh lên, không phải trên người cô có điểm nào đáng nghi bị phát hiện. Cô cúi đầu nhìn chân mình, chỉ là giầy bị bẩn, trên đùi có hai chỗ bị có rách, cô nói là bị ngã một cái, cũng rất phù hợp với sự phát triển quy luật khách quan mà.

Kiều Âu đi tới phía sau cô, đặt một đôi dép lê trước mặt cô.

“Đang suy nghĩ cái gì, đổi dép đi. Em nhìn em kìa, ngã một cái mà khiến mình bị bẩn như vậy, có muốn đi tắm trước hay không?”

Anh cưng chiều xoa xoa tóc cô, lại nhận được sự né tránh của cô, trên gương mặt nhỏ nhắn chợt lóe đau xót rồi biến mất, ngay sau đó cô vội vàng ngồi xổm xuống đổi giày, sau đó đi dép vộ vàng chạy đi.

“Em đi tắm.”

Kiều Âu không nói gì, lẳng lặng đứng.

Anh khoát tay, vừa rồi khi anh vuốt ve đầu cô, dễ dàng sờ ra được một sợi tóc dài nằm an tĩnh trong lòng bàn tay anh.

Ánh mắt Tư Đằng cơ trí đảo qua, Tư Đằng ngầm hiểu, người nào lại to gan như vậy, dám động vào bảo bối trong tim của Kiều thiếu?

“Chuyện như vậy cứ giao cho tôi, trong vòng một ngày, tôi nhất định sẽ tra được cho cậu.”

“Ừ. Tìm kẹp tóc về, người để tôi tự mình ra tay.”

Đôi mắt Kiều Âu sâu thẳm, giọng nói tối tăm nặng nề, cả người không nhúc nhích giống như pho tượng.

Tư Đằng vừa bưng bát đánh trứng gà, vừa nghĩ cách thả lỏng không khí:

“Đúng rồi, trong điện thoại di động của tôi có một đoạn video, hì hì, tuyệt đối là hàng độc, có muốn xem một chút hay không?”

Ánh mắt Kiều Âu thâm thúy, si ngốc nhìn cửa phòng Lam Thiên Tình, thở dài:

“Nào có tâm tình xem hàng độc, trên người cô ấy có thương tích, thời tiết lại nóng như vậy, không xử lý tốt sẽ bị nhiễm trùng, để lại sẹo.”

Tư Đằng bất đắc dĩ lắc đầu:

“Không xem thì phí, chẵng lẽ đến đoạn băng độc đáo của con thỏ nhỏ, người ta nhìn bộ quần áo của cậu giống như hoa si, haiz, chậc chậc chậc, không nhìn thì phí!”

Kiều Âu vừa nghe, gương mặt tuấn tú sống lại trong nháy mắt, một bước tiến lên ấn Tư Đằng vào khung cửa, may mà Tư Đằng bảo vệ được bát trứng gà, nếu không thì vẩy hết vào người anh.

Một bàn tay lớn thọc vào trong túi quần của TƯ Đằng.

Tư Đằng nuốt một ngụm nước bọt, nhìn gương mặt gần sát của Kiều Âu, trêu nói:

“Mặc dù cậu đẹp trai, nhưng mà tôi cũng là người không khuất phục cường quyến! Hơn nữa, cậu làm đồng tính với tôi, vậy con thỏ nhỏ làm sao bây giờ?”

“Lắm mồm!”

Kiều Âu lấy điện thoại di động ra, đánh mạnh lên mông cậu ta một cái, sau đó vui vẻ phấn chấn ôm di động của Tư Đằng như bảo bối, trong ba bước nhảy đến phòng khách, vùi mình vào ghế salon xem.

Khi hình ảnh Lam Thiên Tình si ngốc nhìn quần áo của anh sinh động hiện lên trước mắt, lòng Kiều Âu như có gì véo mạnh một cái.

Nửa đêm hôm qua cô có lén lén lút lút hôn trộm, hôm nay có hình ảnh cô giống như hoa si nhìn quần áo của mình như thấy vật nhớ người ở trước mặt. Đây chính là căn cứ chính xác chứng minh Lam Thiên Tình thích anh.

Không dám nháy mắt, tham lam mà cẩn thận trân trọng tình yêu đầu tiên tốt đẹp của cô, vào lúc này, cả đời này, anh làm sao có thể quay đầu lại?

Ngay cả một tờ giấy trắng sa vào nhớ nhung hoang vắng, ngay cả con bướm trên lá khô luôn tâm niệm cuối cùng cũng sắp bị thời gian vùi lấp. Anh muốn, trong những ngày còn sống, trên tay áo anh luôn dính đầy giọt sương long lanh trên cánh hoa, để mặt cho cô vờn bay trong lòng, gieo đậu đỏ một năm mười hai tháng, lấy tư thế vĩnh hằng để đợi cô bay qua giấc mơ rộng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.