Trên đường Lam Kỳ cùng Thiệu Tử Vũ trở về liền không vui vẻ, Thiệu Tử Vũ
cười, cô gái nhỏ này nói một là một, rõ ràng là đồng ý để cho chị gái ở
lại, hiện tại lại muốn đổi ý.
"Bé con, chúng ta xuống xe đi một chút.” Lúc đi ngang qua khu vực thành
thị Thiệu Tử Vũ mở miệng, hình như đã lâu rồi anh không đi dạo cùng cô,
trước đây đúng là không ít lần cõng cô đi đường, lúc đó anh nghĩ muốn có
một ngày có thể nắm tay cô bước chậm, nhưng mà nguyện vọng hiện tại
dường như đã thực hiện được rồi. (Kẹo thích cảm giác nhẹ nhàng lãng mạn
thế này, không cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu bình yên thong thả nắm
tay người yêu đi dạo phố, ừ, cảm giác này chắc rất tuyệt)
Lam Kỳ nhìn thành phố náo nhiệt một chút, cô rất muốn đi, nhưng mà lại
lo lắng sẽ bị bắt gặp, nếu cha mẹ già biết cô nói láo sẽ giảng đạo chết
cô.
"Không sao bé con, nơi này cách nhà em rất xa hẳn là sẽ không bị ba mẹ
em bắt gặp, mà nếu bị bọn họ nhìn thấy cũng không có gì, anh cũng muốn
nhân lúc này đến nhà em một chuyến."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, anh muốn định xuống chuyện của mình cùng bé con.
Lam Kỳ nhìn anh, tại sao muốn đến nhà cô?
Thiệu Tử Vũ dịu dàng sờ sờ mặt cô.
"Anh muốn bọn họ đồng ý giao em cho anh."
Lam Kỳ nhìn anh mặt đỏ lên, anh đây là có ý tứ gì, đến nhà cô chính thức
cầu hôn? Hình như là quá sớm rồi, cô có nói là muốn anh phụ trách nhưng
mà không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
"Hay là thôi đi, anh cũng không phải không biết quan hệ giữa hai nhà
chúng ta hiện tại không được tốt cho lắm.” Nói thật ra thi Lam Kỳ cũng
không biết tại sao lại thế này, trước kia người lớn hai nhà gặp mặt vẫn
chào hỏi nhau.
"Anh cũng không biết, nói không chừng là do lúc nhỏ em quá bướng bỉnh nên mới dẫn tới việc này."
Thiệu Tử Vũ nhắc lại chuyện lúc nhỏ trong mắt nồng đậm ý cười, lúc nhỏ bé con cực kỳ nghịch ngợm, bị ăn mắng không ít.
Lam Kỳ suy nghĩ một chút, chắc là vậy, cũng không loại trừ khả năng này,
mẹ Thiệu ngốc rất che chở anh, trước kia cô luôn khi dễ anh, mỗi lần bà
đều xuất hiện làm chỗ dựa cho anh.
"Tiểu Lý dừng xe, cậu trở về trước đi.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.
Sau khi xe dừng lại anh liền lôi kéo tay Lam Kỳ xuống xe, Lam Kỳ cũng
rất vui vẻ, cô biết khu này có một cái chợ đêm, mỗi buổi tối đều rất náo
nhiệt, nhưng mà vẫn còn phải đi thêm một khoảng cách nữa, nhưng có
Thiệu ngốc đi cùng nên sẽ không nhàm chán.
"Thiệu ngốc, chúng ta đi chợ đêm phía trước có được hay không?"
"Được, tùy em."
Nhiễm Khả cùng Hoàng Yến Linh mới từ một cửa hàng đá quý đi ra liền nhìn
thấy hai người đang bước chậm trong đám đông, chỉ trách hai người bọn
họ quá mức gây chú ý muốn cho người ta không thấy cũng khó.
"Nhiễm Khả, sao lại thế này?” Hoàng Yến Linh nhìn con gái bên cạnh,
chuyện Hoàng Khải cô muốn bà không cần động tới để tiện nghi cho thằng
nhóc kia, bây giờ ngược lại thành cái bộ dáng như vậy.
Nhiễm Khả nhìn hai người vô cùng thân mật đi chung với nhau cách đó
không xa, sắc mặt càng thay đổi, hôm nay tâm tình cmn không tốt, không
biết tại sao truyền thông lại lộ ra chuyện tài chính công ty của cậu cô
bị thâm hụt, cổ phiếu công ty liền giảm mạnh, nội bộ công ty hỗn loạn,
hiện tại ba cô cũng đang vật lộn với chuyện này.
"Mẹ, người yên tâm, vài ngày nữa bác gái nói muốn làm một bữa tiệc tại
biệt thự nhà họ Thiệu, đến lúc đó bà ấy sẽ thuyết phục Thiệu Tử Vũ xác
định quan hệ với chúng ta.” Nhiễm Khả cười trấn an Hoàng Yến Linh, chỉ
cần Liễu Phương đồng ý đứng bên cô, mọi chuyện liền dễ làm, trước đó lời
Thiệu Tử Vũ nói với cô cô cũng không nghĩ đó là ý tứ của anh, chắc là
Lam Kỳ nói gì đó trước mặt anh, chỉ cần cô biểu hiện tốt sẽ phải làm cho
Thiệu Tử Vũ đối xử khác với cô. (Ta phi, hừ, ngươi nghĩ mình là ai? Đồ
lòng dạ thối tha)
"Nhà họ Thiệu vì cái gì muốn tổ chức tiệc?” Hoàng Yến Linh cảm thấy kỳ
lạ, bình thường nhà họ Thiệu rất khép kín, như thế nào lần này lại bày
vẻ như vậy?
"Nghe nói là Thiệu Tử Mục trở lại.”
"Như thế nào thằng nhóc kia kông có việc gì?” Trước đó bà cũng biết một chút chuyện của Thiệu Tử Mục.
"Ừ, nghe nói Liễu Phương nghĩ muốn mượn cơ hội này tìm một người vợ
thích hợp cho Thiệu Tử Mục, muốn để cho anh ta thu lại tính tình của
mình.” Nhiễm Khả rất vui vẻ, mấy ngày nay cô vì sợ Thiệu Tử Vũ nên ít
qua nhà họ Thiệu, nhưng mà có nhiều lúc Liễu Phương kiên trì muốn cô đến
ngồi chơi một chút co nên cô cũng sẽ đến nhà họ Thiệu, những thứ này
đều là Liễu Phương nói với cô. (Hừ, Kẹo rất không thích bà Liễu Phương
này, hết chuyện của anh Thiệu giờ lại đến chuyện của anh Mục, bà già này
chưa già mà lẫn rồi, con của mình cũng không biết tính tình của nó,
toàn làm chuyện chia rẻ uyên ương, để rồi xem, bà ta sẽ làm được cái củ
khoai gì)
"Thật sao?" Hoàng Yến Linh đối với mấy chuyện này không quan tâm, bà
quan tâm chính là chuyện của Nhiễm Khả, còn có chuyện công ty của em
trai bà, nếu làm lớn chuyện, sẽ liên lụy đến chồng bà, trước đó rất
nhiều khu đất chính phủ đều là vì nể mặt chồng bà nên mới mua được giá
thấp, mà thủ tục giấy tờ chứng nhận trong công ty cũng không có thông
qua con đường chính quy mà là thông qua quan hệ, nếu việc này bị lộ ra,
nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu người nào đó có ý định điều tra
chút chuyện cũng không phải không có khả năng.
"Ừ"
Nhiễm Khả cũng hiểu được, hiện tại không phải lúc ghen ghét Lam Kỳ, trước tiên phải giải quyết chuyện trong nhà.
"Mẹ, người nói công ty của cậu sẽ đóng cửa sao?” Cô lo lắng, nếu đóng
cửa, chi tiêu khổng lồ trong nhà của cô làm sao bây giờ, nên tính trên
đầu ai mới không bị nghi ngờ, mấy năm nay bọn họ xài tiền như nước, phần
lớn nguyên nhân là bởi vì có tấm chắn này, nếu hiện tại công ty của cậu
đóng cửa nếu bọn họ vẫn xài tiền nhơ nước sẽ làm cho người khác nghi
ngờ.
"Không biết, nếu như hôm nay vẫn không xoay sở được tiền bạc vậy thì
phiền phức lớn rồi.” Cơm chiều hôm nay Hoàng Yến Linh cũng chưa ăn chính
là gấp việc này, hôm nay cùng Nhiễm Khả đến nơi này là muiốn cho nhà
giám định châu báo định giá một pho tượng ngọc Phật mấy năm trước chồng
bà tìm người làm cho bà.
"Mẹ đã đem tiền bạc của chúng ta ở nước ngoài toàn bộ chuyển cho cậu
con, tượng ngọc Phật này cũng đáng giá một ngàn vạn, cũng bán nó cho cậu
con.” Hoàng Yến Linh tiếp tục mở miệng.
Vẻ mặt Nhiễm Khả kinh ngạc một chút.
"Mẹ, người điên rồi, đó là tất cả tiền bạc của chúng ta, mẹ lại đem hết
cho cậu?” Cô thật sự không thể tin mẹ mình lại làm như vậy, nếu cho công
ty cậu thì tất cả tiền bạc đều là nước đổ đi rồi.
Hoàng Yến Linh liếc mắt nhìn bốn phía một cái.
"Nói nhỏ thôi, chúng ta cũng không thể nhìn công ty lớn như vậy bị phá
sản, con nghĩ lại xem, đất đai, nhà cửa kia giá trị bao nhiêu tiền, nếu
công ty đóng cửa tất cả đều tan vỡ.” Hoàng Yến Linh rõ ràng giá trị của
mấy thứ kia có khả năng kiếm càng nhiều tiền hơn trở về.
"Nhưng mẹ cũng không thể đem hết tiền bạc đưa qua.” Nhiễm Khả lên tiếng,
tiền bạc trong nhà tuy cô không biết, nhưng xem quy mô công ty của cậu
mấy năm nay cũng sẽ không ít hơn mấy triệu, những thứ kia toàn bộ đều bỏ
vào đó.
"Mẹ còn không phải là vì muốn tốt cho nhà chúng ta.” Hoàng Yến Linh cảm
thấy Nhiễm Khả không hiểu chuyện, mấy năm nay bà trải qua thời điểm náo
nhiệt rực rỡ của bất động sản, bà tin tưởng chỉ cần có thể bảo vệ công
ty thì những số tiền này rất nhanh sẽ kiếm trở về, mà em trai cũng đảm
bảo sẽ trả lại gấp đôi số tiền này cho bà.
"Vậy chuyện này ba có biết không?” Nhiễm Khả tin tưởng ba cô không có
khả năng đồng ý cách làm như vậy, công ty cậu lớn như vậy, là một cái
động không đáy, không phải chỉ cần tiền bạc nhà cô bù vào là có thể ngăn
chặn.
"Không biết, Nhiễm Khả, con ngàn vạn lần không thể nói với ba con.”
Hoàng Yến Linh lo lắng liếc mắt nhìn con gai một cái, nếu chồng bà mà
biết chuyện này không biết sẽ như thế nào.
"Mẹ, lá gan mẹ cũng quá lớn rồi.” Nhiễm Khả lớn tiếng, mẹ luôn thích
nghê cậu nói, hiện tại nghe cậu xúi giục, chuyện lớn như vậy cũng không
bàn bạc với ba.
"Nhiễm Khả, con nghe mẹ nói, tính tình ba con mẹ còn không biết sao,
nhất định là sẽ không đồng ý, lúc trước thời điểm cậu con nói muốn mở
công ty ông ấy cũng không đồng ý, kết quả mấy năm nay như thế nào? Những
thứ này con đều biết mà, đừng nói mẹ không có đầu óc, đôi khi kiếm tiền
là phải không sợ mạo hiểm."
Nhiễm Khả lo lắng, chuyện này quá lớn, nếu không nói với ba, công ty cậu
có thể vượt qua cửa ải này liền có thể cho qua, nếu nói ra, theo tính
tình của ba sẽ đuổi mẹ ra khỏi nhà.
"Nhiễm Khả, lần này con hãy giúp mẹ, chuyện Thiệu Tử Vũ mẹ nhất định sẽ giúp con.” Hoàng Yến Linh vỗ vỗ tay cô.
"Mẹ muốn giúp như thế nào?” Nhiễm Khả hỏi, mẹ có thể giúp cô?
"Con vẫn là con gái, chuyện của đàn ông con còn chưa hiểu, chuyện của
đàn ông cùng phụ nữ liền là như vậy, chỉ cần con cùng Thiệu Tử Vũ sảy ra
quan hệ, chuyện này là 100% đã định." (Cmn, đúng là mẹ con cùng một
duột, đều tiện như nhau, nghĩ cách lên giường đàn ông? Đúng là không
biết nhục)
"Mẹ, ý của mẹ là gì?” Nhiễm Khả không thể tưởng tượng được người mẹ vẫn luôn ngây ngốc cũng sẽ só tâm tư này.
"Con qua đây mẹ nói cho con nghe.”
Nhiễm Khả đem lỗ tai ghé vào, cô nghe Hoàng Yến Linh nói mà đôi mắt càng lúc càng phát sáng.
Trụ sở chính công ty nhà họ Hoàng, Hoàng Thủ Bân vô lực ngồi trên ghế,
tây trang ông ta nhăn nhúm, cà vạt buông lỏng treo một bên cổ, bộ dáng
nhếch nhác, tinh thần sa sút.
Ông trừng mắt nhìn trần nhà, dùng sức rít khói, trong phòng tràn ngập mùi khói thuốc.
"Khụ khụ, mẹ kiếp.” Ông ta phun một ngụm nước miếng mắng, đều là một đám
con cháu rùa, lúc ông phong sinh thủy khởi* thì đều đi theo ông, lúc có
việc chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, bình thường đám bạn chơi thân giờ gọi
điện một người cũng không được, có thể trốn đều chạy trốn thật xa.
*lúc sự nghiệp phát triển, trên đài cao.
"Ta phi, Hoàng Thủ Bân ta không dễ dàng ngã xuống như vậy.” Ông ta lại
rít một hơi khói thuốc, nhắm mắt lại, hôm nay chỉ trong vòng một ngày mà
giá cổ phiếu công ty sụt 30%, sau đó số tiền ngân hàng cho vay bị đóng
băng, các ngân hàng khác cũng thúc giục trả tiền, dự án khai phá bị đình
công, sau đó là các khoản tiền đầu tư công trình bị thúc giục, buổi
chiều số tiền chị gái đưa qua không đến một tiếng đồng hồ liền xài hết,
mà căn biệt thự của ông cũng khẩn cấp đem cầm bán, hiện tại liền chờ xem
ngày mai, ông đã kêu anh rể điều tra ra nơi lộ ra tin tức này, cũng kêu
ông tìm quan hệ làm cho mấy tin tức kia biến mất thành giấy trắng, nhất
định còn kịp, chỉ cần anh rể đồng ý ra mặt, tại thành phố c không ai
dám không nghe ông ta. (Hừ, ta phi, làm như cái ông già bụng phệ mắt
híp Nhiễm La Văn kia là thần sai đâu đánh đó vậy, đúng là ếch ngồi đáy
giếng, nhìn đời chỉ bằng nửa con mắt, hừ, Kẹo chờ xem kết cuộc thê thảm
của mấy người)
"Tổng giám đốc, số nhà ở vừa mới bán ra hoặc cho thuê, hiện tại các hộ
khách đang xếp hàng bên ngoài yêu cầu trả nhà.” Thư ký của ông đẩy cửa
ra nhỏ giọng nói, không có bộ dáng làm nũng giống như bình thường.
"Cút"
Hoàng Thủ Bân rống to, cái rắm, việc nhỏ như vậy cũng phải báo với ông, ông nuôi những người ở mấy bộ phận kia làm ăn cái mẹ gì.
"Dạ” Thư ký Lâm nghe thấy lập tức khép cửa phòng ngồi trở lại vị trí của
mình, cô đang nghĩ có nên đổi công việc hay không, công ty này có thể
sẽ phá sản, về sau Tổng giám đốc Hoàng cũng không có nhiều tiền dùng
trên người cô, cô lại còn đi theo ông ta sẽ cực kỳ thiệt thòi.
Thư ký Lâm vừa ngồi xuống trước mặt liền xuất hiện vài người.
"Các người?"
Thư ký Lâm mở to mắt đánh giá mấy người vừa đến, người đàn ông đứng ở
giữa cực kỳ đẹp trai, toàn thân giống như một quý tộc tao nhã, người đàn
ông đẹp trai như vậy cô lần đầu tiêng gặp được, cô vội vã đổi một tư
thế đẹp, lộ ra cặp đùi trắng nõn mê người.
"Ông chủ của cô có ở đây hay không?” Sùng Tùng hỏi, đối với loại phụ nữ háo sắc này hắn ta không có sắc mặt tốt.
"Ở đây, các người muốn tìm ông chủ, không biết có hẹn trước hay không?”
Thư ký Lâm nhìn Sùng Tùng, phản ứng đầu tiên là đòi nợ, người đàn ông
kia nhìn rất lịch sự, nhưng mà những người đứng bên cạnh hắn ta nhìn
không giống người tốt.
"Chúng ta đi vào.” Công Tôn Vân lạnh lùng mở miệng.
"Dạ"
Sùng Tùng vội vàng giúp hắn mở cửa phòng, thư ký Lâm muốn ngăn cản nhưng bị người chắn một bên.
Nghe tiếng cửa mở, Hoàng Thủ Bân mở to mắt.
"Anh là ai? Như thế nào đột nhiên lại xông vào đây?” Ông ta mở miệng,
ông buôn bán nhiều năm như vậy tiếp xúc rất nhiều người ở đây, trên thân
người đàn ông đi đầu kia phát ra khí chất làm cho người ta thấy được
hắn ta không phải là nhân vật bình thường.
Công Tôn Vân đi vào phòng ngồi xuống sô pha nhìn Hoàng Thủ Bân.
"Tôi tới giúp Tổng giám đốc Hoàng.”
"Giúp?” Hoàng Thủ Bân ngây ra một lúc, nếu là người bình thường nói lời
này ông cảm thấy buồn cười, số tiền công ty ông cần cũng không phải nhỏ,
nhưng khí thế trên người đàn ông này làm cho người ta không thể nào
nghi ngờ lời hắn nói.
"Vừ vặn trên tay tôi có một khoản tiền dư, nếu Tổng giám đốc Hoàng cần
số tiền này tôi có thể ký chi phiếu.” Công Tôn Vân vẫy tay, Sùng Tùng
lập tức đem tờ chi phiếu đặt trên bàn làm việc của Hoàng Thủ Bân.
Hoàng Thủ Bân nhìn một chút, lập tức bị con số lớn trên mặt dọa sợ không thể lên tiếng.
"Đủ chưa?" Công Tôn Vân cười hỏi.
"Đủ" Sắc mặt Hoàng Thủ Bân lộ ra vui mừng vì có khoảng tiền này, ngày
mai công ty sẽ hóa hiểm thành an, nhưng ông cũng biết trên thế giới này
không có bữa cơm trưa nào là miễn phí.
"Mấy người có yêu cầu gì?” Ông nghi ngờ hỏi.
"Tôi muốn 20% cổ phần trong công ty.” Công Tôn Vân từ từ mở miệng.
"Cái này...” Hoàng Thủ Bân cảm thấy khó xử, không phải yêu cầu của Công
Tôn Vân quá cao mà là quá thấp, số tiền kia có thể mua được 50% cổ phần
công ty, mà hắn ta chỉ muốn 20%? Như vậy không phải có chút ngu ngốc hay
sao?
"Yên tâm, tôi chỉ muốn kết bạn với Tổng giám đốc Hoàng.” Công Tôn Vân lại bỏ thêm một câu.
"Vậy thì tốt, chúng ta thảo hợp đồng.” Hoàng Thủ Bân không nghĩ muốn
buông tha cơ hội khởi tử hồi sinh công ty, tuy ông nghĩ muốn dựa vào
Nhiễm La Văn nhưng mà người kia không biết sẽ thế nào, không có tiền tới
tay cảm giác không an tâm.
"Tôi đã thảo xong hợp đồng, Tổng giám đốc Hoàng chi cần ký tên là được.” Công Tôn Vân mở miệng.
Hoàng Thủ Bân sửng sốt một chút, tức nhiên không nghĩ đối phương đã
chuẩn bị chu đáo như vậy, giống như đoán được ông sẽ đồng ý, cầm hợp
đồng tỉ mỉ nhìn một lần, đương nhiên ông nghĩ Công Tôn Vân không thể nào
chỉ muốn kết bạn đơn giản như vậy, đoán chừng là muốn thông qua ông kéo
quan hệ với anh rể ông, nhưng mà những việc này hiện tại đều không quan
trọng, quan trọng là ngày mai công ty có thể thoát khỏi nguy cơ, ông
không thể mất đi công ty này, nếu kkhông ông liền xong rồi.
Xem xong hợp đồng cảm thấy không có chỗ nào không thích hợp, Hoàng Thủ Bân lập tức ký tên vào.
Sau khi ký xong, Sùng Tùng đi lên phía trước cầm lại hợp đồng.
"Tổng giám đốc Hoàng, hợp tác vui vẻ.” Công Tôn Vân đứng dậy vươn tay với Hoàng Thủ Bân.
"Hợp tác vui vẻ." Hoàng Thủ Bân cười đưa tay.
Hai người bắt tay, không đợi Hoàng Thủ Bân hỏi cái gì, Công Tôn Vân liền đi ra cửa.
"Tổng giám đốc Hoàng, lần sau gặp."
Giọng nói của hắn còn ở đây, người đã đi xa, chỉ để lại Hoàng Thủ Bân ngồi ngẩn người.
Bên trong thang máy, Sùng Tùng nhấn nút đi xuống.
"Đại ca....” Sùng Tùng không có nói tiếp, hắn biết đại ca không thích người khác hỏi nhiều.
"Có phải cảm thấy dùng số tiền kia đi làm quen với Nhiễm La Văn quá không có lời ri hay không?” Công Tôn Vân mở miệng.
Sùng Tùng gật đầu, đúng là hắn có ý này.
Công Tôn Vân cười lạnh "Tôi căn bản không nghĩ muốn làm quen Nhiễm La
Văn, vốn tính kết bạn cùng Hoàng Thủ Bân, người tài giỏi như ông ta
thích hợp làm đối tượng hợp tác của chúng ta, có bối cảnh, có quan hệ,
tính tình dối trá tham lam, hơn nữa vì tiền cái gì cũng dám làm, ngươi
cứ từ từ tiếp xúc với ông ta, ông ta có thể giúp chúng ta làm rất nhiều
việc.”
Công Tôn Vân mở miệng.
"Dạ” Sùng Tùng không nghĩ tới đại ca là có dụng ý này.
"Chuyện Lý Hạo bên kia làm như thế nào rồi?” Công Tôn Vân lại hỏi.
"Rất thuận lợi, đợt hàng đầu tiên đã đến địa điểm chỉ định."
"Ừ, để cho hắn tiếp tục làm."
"Dạ"