Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 59




Thứ hắn quan tâm chỉ là đứa bé trong bụng cô mà thôi, cho nên hắn mới mỉa mai cô khi cô gặp mặt người con trai khác, sợ cô sẽ có việc gì ngoài ý muốn gây thương tổn tới đứa nhỏ trong bụng cô.

Đúng, nhất định là như thế!

Nhưng mà tại sao, trong lòng cô lại có chút mất mác nho nhỏ!

Đối với người đàn ông này, lòng của cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, đã có một chút biến hóa nho nhỏ. Cho dù bị hắn nhục nhã, làm nhục, nhưng tâm ý trong lòng cô vẫn chưa hề thay đổi.

Có lẽ, cô và hắn, nhất định phải dùng phương thức như thế để gặp nhau, rồi chung đụng, sau đó kết thúc thôi.

Nghĩ đến đây, cô bắt đầu tỉ mỉ quan sát người đàn ông bên cạnh này.

Ở góc nhìn nghiêng, lông mi của hắn thật dài, hốc mắt sâu mê người, sống mũi lại rất thẳng, môi mỏng trơn bóng mê hoặc, chiếc cằm cương nghị, toàn thân hắn tản ra hơi thở nguy hiểm. Bề ngoài anh tuấn như thế, tính tình lại cao ngạo, cộng thêm thân phận hiển hách của hắn, người đàn ông như vậy, chính xác là con rồng cháu phương, không biết có bao người phụ nữ trên đời này mê luyến hắn!

Dần dần, cô có chút ngây người nhìn hắn.

Đột nhiên, xe phanh gấp, thân thể của cô bị xô lên phía trước, lập tức ổn định lại tinh thần, nhìn xung quanh, cô bị hấp dẫn bở cảnh sắc quanh mình.

Đây là một con đường nhỏ ở vùng ngoại ô, không tính quá rộng, cũng không có nhiều xe qua lại nơi đây. Hai bên đường trồng rất nhiều ngô đồng Pháp, hiện giờ đã vào thu, lá vàng cũng đã bắt đầu rơi xuống đất, sắc vàng óng ánh vương trên mặt đất, trải dọc con đường. Đột nhiên một trận gió thoảng qua, càng ngày càng mạnh, khiến từng chiếc là ngô đồng cuốn theo chiều gió.

( ai sửa cho mình chỗ này cái)

Cảnh sắc này, vô cùng đẹp.

Văn Hinh còn đang đắm chìm vì cảnh đẹp trước mắt thì Du Thần Ích đi bên cạnh đột nhiên vừa ngắm cảnh vừa mở miệng nói: “ Về sau không cho phép cô gặp Tề Nhân Kiệt.” Mỗi lần nhìn thấy cô ở chung một chỗ với Tề Nhân Kiệt, nhìn cô cười nói vui vẻ với người này, trong hắn lại mang đầy một bụng lửa giận, hôm nay hắn lại còn quá đáng nhắc tới cái gì mà muốn kết hôn với cô, cô thế nhưng lại không những không cự tuyệt, ngược lại còn đồng ý hùa theo hắn.

Mặc dù hắn biết hai người đang nói đùa, nhưng đùa giỡn như vậy, lọt vào tai hắn, hắn vẫn không thể tiếp nhận.

“ Hôm nay không phải chính anh bảo tôi tự đi mà tìm anh ấy sao?” Văn Hinh nhíu mày nói, trên mặt cô nở nụ cười nhàn nhạt, cười như không cười.

Nghe vậy, Du Thần Ích hơi ngẩn ra, sau đó lại nghĩ tới sáng nay chính mình bảo cô tự đi hỏi chuyện của Tề Nhân Kiệt, lúc ấy mình đã nói rằng cô muốn biết thì tự đi tìm hắn, nhưng mà cũng không ngờ cô đi tìm Tề Nhân Kiệt thật.

"Về sau không cho phép đi tìm hắn nữa !" Hắn cắn răng nói, đột nhiên có chút hối hận, hối hận sáng nay đã nói khiến cô có cớ đi tìm Tề Nhân Kiệt.

Nhưng mà Văn Hinh cũng không có để ý tới hắn, mà mở cửa xuống xe, “ Cho tới bây giờ tôi cũng không biết thì ra còn có nơi đẹp như vậy.” Khoảnh khắc chân cô giẫm lên lá vàng vương trên mặt đất kia, lập tức vang lên một thứ âm thanh xào xạc, cô cảm thấy đây là chương nhạc tuyệt vời nhất trên đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.