Trọn Đời Bên Em

Chương 5




Bách Lý Huyền lao lên, đại ấn màu vàng xuất hiện trong tay gã. Đại ấn ầm ầm đè xuống đao quang Lâm Tiêu chém ra.

Ầm ầm ầm!

Đao quang tan vỡ, chấn động mãnh liệt truyền đến. Lâm Tiêu thụt lùi mấy bước. Bách Lý Huyền điều khiển đại ấn màu vàng khựng lại trong không trung.

Mặt Bách Lý Huyền vặn vẹo nói:

- Lâm Tiêu, phải công nhận thiên phú của ngươi rất kinh người, nhưng dù ngươi thiên tài đến mấy cũng khó thoát chết!

Bách Lý Huyền thiêu đốt chân nguyên đến tột đỉnh. Trong tiếng quát ồm ồm, Bách Lý Huyền dốc hết sức đập Giang Sơn Ấn xuống, không chút nương tay.

Bên kia, La của La Sơn tông cũng hành động.

- Lâm Tiêu, muốn trách thì trách ngươi ngu ngốc cứ đối nghịch với La Sơn tông ta. Yên tâm, sau khi ngươi chết ta sẽ cho đại ca của ngươi xuống dưới đoàn tụ.

- Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, trấn áp!

La không do dự, ngần ngừ giây nào, gã vung tay lên. Đại ấn màu vàng đất bỗng hóa to, khí thế vĩ đại hơn hẳn Giang Sơn Ấn của Bách Lý Huyền. Khí hỗn độn mông lung lan tràn, đại ấn như ngọn núi to ngàn trượng ầm ầm đè xuống.

Dù Bách Lý Huyền, La nói nông nghênh nhưng trong lòng không chút lơ là. Hai người biết Lâm Tiêu đáng sợ, vừa ra tay đã dốc hết sức, không chút ngần ngừ, cố gắng nhanh chóng giết hắn để tránh đêm dài lắm mộng.

Lâm Tiêu quát to:

- Chỉ bằng hai ngươi mà muốn giết ta? Còn kém xa lắm!

Lâm Tiêu vận dụng đao ý thập phẩm viên mãn đến tột đỉnh.

Răng rắc! Răng rắc!

Các tia chớp thô to nổi lên, đao quang rực rỡ va chạm với hai pháp ấn.

Ầm ầm ầm!

Đao quang cô đọng cực độ tan vỡ, Lâm Tiêu bay ngược ra mấy trăm thước. Sóng xung kịch mãnh liệt chấn động nội tạng Lâm Tiêu, chân nguyên ngoài thân dao động gợn sóng. Bách Lý Huyền, La cầm đại ấn thì người chỉ hơi nhúc nhích một chút, không bị thương nặng.

Mặt Bách Lý Huyền hung tợn nói:

- Đến nữa!

Bách Lý Huyền thúc giục Giang Sơn Ấn to lớn xoay tít không ngừng đập xuống. La canh chừng một bên, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn lơ lửng trên đầu gã toát ra uy hiếp càng đậm đặc. Lâm Tiêu rất e ngại.

Vù vù vù!

Đại ấn màu vàng khổng lồ dồn dập đè xuống, Bách Lý Huyền gầm gừ. Từng đợt chân nguyên màu vàng liên tục rót vào Giang Sơn Ấn.

Giang Sơn Ấn màu vàng nổi lên nhiều cái bóng, là bức tranh sông nước gấm vóc, giang sơn vạn dặm, nguy nga vĩ đại, khí thế hủy diệt tất cả.

Như thể thứ Lâm Tiêu đang đối kháng không phải đại ấn mà là giang sơn.

Lâm Tiêu gào thét:

- Ngũ Ngục Pháp Vương Đao, Thần Ngục Đao!

Trường đao xé trời, Lâm Tiêu thi triển thức mạnh nhất trong Ngũ Ngục Pháp Vương Đao đao pháp trung giai thiên giai. Đao khí thô to xẹt qua không trung, tung hoành khung trời, ầm ầm nghiền xuống.

Ầm ầm ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai liên miên không dứt. Từng đợt chân nguyên trùng kích tựa sóng biển khuếch tán bốn phương tám hướng, từng tầng cát vàng dưới đất bị cuốn lên, bầu trời mông lung như đến đêm đen.

Bùm!

Đao quang và đại ấn màu vàng va chạm. Sức mạnh nặng nề làm Lôi Đình đao run rẩy trong tay Lâm Tiêu. Hắn vội vận chuyển chân nguyên tinh thần, đao ý vô tận thập phẩm viên mãn đánh bay Giang Sơn Ấn.

Vang tiếng cười nhạt:

- Còn ta nữa!

La điều khiển Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn nghiền áp:

- Lâm Tiêu, để xem lần này ngươi làm sao trốn?

Khí hỗn độn mông lung rũ xuống, đại ấn phô thiên cái địa chưa ập xuống Lâm Tiêu đã cảm giác cơ thể bị tỏa định chặt chẽ, lông tơ dựng đứng. Uy hiếp chí cao vô thượng bao phủ Lâm Tiêu.

Trong nguy hiểm, Lâm Tiêu lại thúc giục chiến đao, bất chấp tất cả chém ra. Bùm, đao quang tan nát, Lâm Tiêu bay ngược ra, chân nguyên hộ thể tan vỡ, Thiên Nguyên Long Lân giáp thượng phẩm cũng nứt rạn li ti. Nếu không nhờ lực phòng ngự cường đại của Tinh Thần Tôi Thể quyết, chỉ một chiêu này đủ làm Lâm Tiêu bị thương nặng hộc máu.

Lâm Tiêu giật mình thầm nghĩ:

- Nghe nói Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn là bảo ấn trấn quốc ngày xưa của đế quốc La Sơn, quả nhiên không tầm thường.

Lúc trước Lâm Tiêu từng đỡ được Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn do La Bá Thiên sử dụng nhưng không dựa vào sức mình, bởi vậy hắn không hiểu rõ sức mạnh của Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn. Hiện tại Lâm Tiêu chính thức thấy rõ sự cường đại của loại báu vật này, hơn xa nguyên khí thượng phẩm.

So với Giang Sơn Ấn thì Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn đáng sợ hơn, nó là chí bảo trấn tông của La Sơn tông, chứa ấn ký Vương giả rất khủng khiếp, sức người không ngăn lại nổi.

Một kích trúng đòn, Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn không dừng lại, tiếp tục ầm ầm nghiền áp, khí cơ tỏa định Lâm Tiêu, không cho hắn cơ hội chạy trốn.

Ánh mắt Lâm Tiêu trầm trọng, chỉ tay một cái:

- Vô Không Thần Chỉ!

Ong ong ong!

Một ngón tay dài trăm trượng thô to xuất hiện trong thiên địa, như ngón tay thiên thần vươn ra đè Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn khổng lồ.

La cười khẩy nói:

- Tài mọn, nát cho ta!

Chân nguyên trong người La như dòng sông rót vào Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn, hơi thở mông lung trên đại ấn càng đậm đặc. Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn khẽ rung.

Răng rắc!

Ngón tay to nứt rạn li ti, vỡ vụn như mảnh pha lê. Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn nguy nga như thiên thạch bay tới đè Lâm Tiêu xuống.

La cười to bảo:

- Ha ha ha! Chết đi!

Tầng tầng khí hỗn độn đè xuống, La sướng rơn. Bị Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn đè, dù là Nửa Bước Vương giả cũng sẽ bị thương nặng, càng đừng nói Lâm Tiêu chỉ là một võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ, không có cơ hội cho hắn trở mình.

Bách Lý Huyền cười lạnh lùng, cầm Giang Sơn Ấn đứng một bên nhe răng cười nói:

- La, trấn chết hắn đi!

Đột nhiên . . .

Tiếng gầm như sấm vang lên:

- Nhất muội chân hỏa, bạo!

Ầm ầm ầm!

Tiếng gầm rú đinh tai vang lên. Dòng cát dưới đất như nước lan tràn bốn phương tám hướng. Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn uy mãnh vô biên bị sức mạnh to lớn hất bay, một luồng sáng từ trung tâm bay ngược ra.

Bách Lý Huyền, La rất ngạc nhiên. Gì đây? Lâm Tiêu bị Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn trấn áp mà không chết?

Bách Lý Huyền, La giật mình nhìn đằng trước. Lâm Tiêu đứng trong không trung tay cầm đao, hắn mặc Hư Không áo giáp trong suốt. Áo giáp tỏa sáng rực rỡ, dao động không gian mơ hồ truyền đến. Như thể Lâm Tiêu đã hoàn toàn hòa vào hư không, chẳng cảm giác được hắn ở đâu.

Bách Lý Huyền, La con ngươi co rút:

- Đây là báu vật gì mà khiến người thần dung hư không? Hay là báu vật nào đó có ấn ký Vương giả?

Bách Lý Huyền, La có địa vị rất cao trong Đế quốc Võ Linh, đã thấy rất nhiều bảo bối, nhận ra ngay áo giáp trên người Lâm Tiêu không giống bình thường.

Lâm Tiêu lạnh lùng cười:

- Bách Lý Huyền, La, hai ngươi chỉ có bấy nhiêu năng lực thôi sao?

Mắt Lâm Tiêu nóng rực nhìn Hoàng Thiên Hậu Thổ Ấn. Không uổng là báu vật trấn tông của La Sơn tông, bàn về thực lực thật sự thì Bách Lý Huyền, La đều là cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cực hạn, nhưng Lâm Tiêu dư sức giết hai người. Tuy nhiên nếu cộng thêm báu vật trong tay Bách Lý Huyền, La lại khiến Lâm Tiêu rơi vào thế yếu, nếu không nhờ Hư Không áo giáp mới cướp về e rằng mới rồi hắn đã gặp nguy hiểm.

- Lâm Tiêu, ngươi đừng nói mạnh miệng. Ngươi cho rằng mặc một bộ giáp có ấn ký Vương giả thì sẽ bình an vô sự sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.