Trốn Chạy (Runaway)

Chương 51: Sơ quen biết




Một câu nói đâm vào tim Hạng Nguyên Hoán, hắn nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Thanh Nhã.

- Cô nhớ ra rồi?

- Việc này phải đa tạ Bạch Thiên Hoan, y thuật của ả đã chữa khỏi cho ta, để ta nhớ được chuyện trước kia, cũng như chuyện năm xưa huynh hứa với tỷ tỷ ta.

Lý Thanh Nhã cười tự giễu:

- Đáng tiếc, nếu hôm nay tỷ tỷ nhìn thấy huynh cưới một nữ nhân khác, nhất định sẽ chết không nhắm mắt!

- Cô nhớ được bao nhiêu?

- Toàn bộ, ta nhớ được toàn bộ! Nếu để Bạch Thiên Hoan biết chuyện trước kia giữa huynh và tỷ tỷ ta, biết từng có một nữ nhân vì huynh mà chết, huynh cảm thấy ả sẽ vẫn ở bên huynh sao?

- Bây giờ ta đã thành thân, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, vả lại ta và tỷ tỷ cô cũng không phải là...

- Nếu không phải ban đầu huynh luôn miệng nói muốn cưới tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ vì huynh mà mất mạng sao? Bây giờ huynh cưới nữ nhân khác, huynh không có lỗi với tỷ tỷ sao?

Lý Thanh Nhã cắn chặt răng, từng chữ đầy căm hận:

- Chỉ cần huynh giết Bạch Thiên Hoan, chuyện trước kia xem như xóa bỏ.

- Xem ra cô thật sự điên rồi!

Hạng Nguyên Hoán lắc đầu:

- Thanh Nhã, ta cùng Hoan muội muội ở bên nhau, sẽ không vì bất kỳ chuyện gì mà thay đổi, yêu cầu của cô, ta không đồng ý, nếu cô muốn giết Hoan muội muội, người trước tiên mà cô giết chắc chắn là ta!

Lý Thanh Nhã thất vọng nhìn hắn.

- Huynh thà chết cũng muốn bảo vệ nữ nhân kia!

- Nàng ấy không phải nữ nhân kia, nàng ấy là thê tử của ta!

- Thê tử của huynh?

Lý Thanh Nhã ngồi bệt xuống đất, tuyệt vọng gào thét với hắn:

- Nhưng, tại sao huynh năm đó nói sẽ chiếu cố ta cả đời, bây giờ lại muốn đẩy ta ra, nếu ả là thê tử của huynh, vậy ta làm sao đây?

Hồ đồ ngu xuẩn!

- Ta đã sai người báo cho Lưu Khải, không lâu sau hắn sẽ tới, hắn đối xử với cô là thật lòng!

- Huynh không cần ta, lại đẩy ta cho người khác, ta không yêu huynh ấy, ta không muốn ở bên huynh ấy, ta chỉ cần huynh, ta chỉ cần huynh!

Lý Thanh Nhã nắm chặt ống tay áo Hạng Nguyên Hoán, đôi mắt khẩn cầu nhìn hắn:

- Nguyên Hoán ca ca, ta không hại Bạch Thiên Hoan nữa, huynh nạp ta làm thiếp có được không, chỉ cần có thể ở bên huynh, cho dù cả đời làm trâu làm ngựa ta cũng cam lòng!

Lưu Khải đến ngoài cửa đúng lúc nghe được những lời này của Lý Thanh Nhã.

Lời vừa dứt, ánh mắt Lý Thanh Nhã cũng nhìn thấy Lưu Khải, ánh mắt Lưu Khải nhìn chằm chằm nàng ta, từng bước từng bước một lại gần nàng ta.

Nàng ta thấy sắc mặt Lưu Khải u ám thì trong lòng bỗng dưng căng thẳng, trái tim đập thình thịch lùi về sau.

- Huynh...huynh muốn làm gì?

Lý Thanh Nhã khẩn trương lắp bắp.

- Lời nàng vừa nói là thật ư?

Giọng điệu bình tĩnh không hề có tí độ ấm nào.

- Ta vừa nói gì?

Đôi mắt Lý Thanh Nhã chớp chớp, không dám đối mắt với Lưu Khải, khẩn trương nhìn xung quanh.

Thấy Lưu Khải cách mình ngày càng gần, Lý Thanh Nhã từng bước lùi về sau, cuối cùng, lưng nàng ta chạm vào vách tường, không còn đường lui.

- Nàng vừa nói gì, lặp lại một lần!

Vẫn là giọng điệu bình tĩnh, hơi cao hơn vừa rồi một chút.

Trước mặt Lưu Khải, trong lòng Lý Thanh Nhã cực kỳ sợ hãi, những lời mới nói với Hạng Nguyên Hoán, lúc này nàng ta không nói được, cũng không muốn nói.

Nàng ta hiểu, chỉ cần nàng ta nói ra câu kia, Lưu Khải sẽ lập tức ngoảnh mặt bỏ đi, không bao giờ quay đầu lại nữa.

Từ đó, nàng ta sẽ mất đi Lưu Khải.

Lưu Khải thật sự tốt với nàng ta, đối với nàng ta ngàn theo trăm thuận, bất kể lý do nàng ta đưa ra hoang đường cỡ nào, hắn cũng luôn đáp ứng.

Nếu...Hạng Nguyên Hoán cũng đối với nàng ta như vậy thì dù chết nàng ta cũng không hối hận.

Đáng tiếc, hắn không phải Hạng Nguyên Hoán.

Tình hình trước mắt bất lợi với nàng ta, nếu ngay cả Lưu Khải cũng rời khỏi nàng ta thì nàng ta không còn gì cả, trong khi Bạch Thiên Hoan vẫn sống ở đây.

Trải qua đấu tranh phức tạp, trong lòng nàng ta âm thầm đưa ra quyết định.

- Khải ca, xin lỗi, vừa rồi ta nói nhảm, tại ta tức vì cái chết thảm năm năm trước của tỷ tỷ nên mới mất đi lý trí, Khải ca ~~

Lý Thanh Nhã cúi đầu như mèo con tội nghiệp nắm lấy một góc tay áo Lưu Khải.

Bộ dạng đáng thương như thế khiến người khác nhìn sinh lòng thương tiếc.

Lưu San San đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Lý Thanh Nhã chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nàng không nhịn được lao ra, chỉ vào Lý Thanh Nhã nói với Lưu Khải:

- Khải ca, nữ nhân này đang gạt huynh, nàng ta không hề yêu huynh, nàng ta đang lừa gạt tình cảm của huynh, huynh không thể tin tưởng nàng ta!

Lý Thanh Nhã nhu nhược cúi đầu quỳ xuống trước Lưu San San.

Lưu San San bị dọa lùi về sau một bước.

- Cô tự nhiên quỳ với ta làm gì?

- Lưu tiểu thư, ta biết cô trách ta vì lúc nãy suýt làm cô bị thương, nhưng vừa rồi ta thật sự mất lý trí, cho nên...xin cô tha thứ cho hành vi lỗ mãng của ta vừa rồi!

Lý Thanh Nhã cúi đầu chân thành nói rõ từng chữ một.

Bản lĩnh đóng kịch của nàng ta đã đến mức xuất thần nhập hóa.

- Cô cho rằng cô quỳ xin lỗi ta là được? Vừa nãy ta còn cảm thấy cô rất đáng thương nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy cô thật đáng ghét, cô...

- Xin lỗi, đều là lỗi của ta, ta vốn định nửa tháng sau cùng Khải ca thành thân, nhưng vì mất đi lý trí mà làm chuyện có lỗi với Khải ca, đều là lỗi của ta!

Lý Thanh Nhã cúi đầu tự trách, sau đó đưa tay tát mạnh lên mặt mình, âm thanh rất vang dội.

Đánh liên tục mấy cái tát, Lưu Khải vô cùng đau lòng, vội vã nắm lấy tay Lý Thanh Nhã, đôi mắt kích động nhìn nàng ta.

- Lời nàng vừa nói là thật ư?

Lưu Khải nắm được điểm quan trọng trong lời nàng ta, vẻ mặt vui sướng:

- Nàng vừa nói, nàng bằng lòng nửa tháng sau gả cho ta?

- Phải! Ta vốn định như vậy, nhưng, hiện tại...huynh còn muốn cưới ta không?

Lý Thanh Nhã cắn môi ngượng ngùng cúi đầu.

- Đường ca, huynh đừng tin cô ta, cô ta chỉ đang diễn kịch thôi, cô ta căn bản không hề muốn gả cho huynh, cô ta đang lừa huynh, chắc chắn là muốn giở trò gì đó!

Lưu San San vội vàng nhắc nhở Lưu Khải.

- Đủ rồi!

Lưu Khải tức giận quở trách Lưu San San, dịu dàng đỡ Lý Thanh Nhã đứng lên:

- San San, huynh nể muội là đường muội của huynh, nhưng huynh muốn thành thân với ai là chuyện của huynh, hơn nữa, Thanh Nhã là tẩu tẩu tương lai của muội, huynh mong muội sau này tôn trọng nàng ấy một chút.

- Cái gì?

Lưu San San không dám tin chỉ vào mũi mình, mắt mở lớn:

- Huynh vẫn muốn thành thân với cô ta? Đường ca, huynh điên rồi sao?

- Xem ra, thúc thúc quả thật không dạy dỗ được đường muội, chờ sau khi về gặp thúc thúc, huynh nhất định sẽ thưa lại với ông ấy, để ông ấy dạy dỗ muội một trận!

- Huynh!!!

Lưu San San tức giận chỉ vào mũi Lưu Khải, khí huyết dâng lên, ngón tay chỉ vào hắn run rẩy:

- Huynh đúng là hết thuốc chữa rồi!

- Thúc thúc hôm qua còn bảo ta trông nom muội cho tốt.

Ngưu Quang đứng phía sau Lưu San San, dùng giọng nói chỉ đủ hai người nghe được nhắc nhở nàng:

- Đường ca cô thích Lý Thanh Nhã, bây giờ dù cô nói gì, cậu ta cũng nghe không vào, giữ lại núi xanh, sợ gì không có củi đun!

Lửa giận của Lưu San San dịu đi mấy phần.

Không sai, hiện tại nếu nàng mắng Lý Thanh Nhã thì đường ca sẽ càng che chở nàng ta.

Nàng căm ghét trừng Lý Thanh Nhã, dùng ánh mắt khiêu khích nàng ta, giống như đang nói, hôm nay bổn cô nương không so đo với cô là giữ lại để sau này từ từ đối phó cô.

Lưu San San cắn răng kiềm chế cơn giận, hít thở sâu.

- Đường ca nếu đã quyết định thì muội không cản nữa, vừa nãy là đường muội nói sai, xin đường ca và đường tẩu tha thứ!

Nàng xin lỗi, mặt đầy thành ý.

Thần sắc Lưu Khải hòa hoãn lại một chút, Lưu San San đã xin lỗi rồi, hắn cũng không cần thiết gây thêm rắc rối.

- Chuyện bất ngờ thôi, sau này chúng ta vẫn là người một nhà! Nửa tháng sau, biệt viện Lưu gia ở Sơn Thành sẽ mở rượu mừng, lúc đó đường muội và thúc thúc đều phải đến đấy.

- Rượu mừng của đường ca, muội đương nhiên sẽ tới.

Lưu San San nở nụ cười.

Mọi việc dường như đã hóa giải, nhưng bất kỳ ai cũng biết, đây chỉ là đổ thêm gáo nước vào nồi nước đang sôi mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ sôi trở lại.

- Nếu đã như vậy, ta ở đây chúc mừng ngươi!

Hạng Nguyên Hoán đứng bên cạnh nãy giờ chen vào một câu.

- Đa tạ!

Lưu Khải mặt không biểu cảm trả lời.

- Được rồi, nếu tất cả đã giải quyết, chúng ta nên giải tán thôi, Lưu công tử có muốn ở lại uống một chén rượu mừng của ta không?

Trên mặt Hạng Nguyên Hoán là nụ cười không đứng đắn thường ngày.

- Không cần, nửa tháng sau ta sẽ thành thân, sau khi về còn rất nhiều việc phải lo liệu, hôm nay đã quấy rầy thế tử gia, chúng tôi đi ngay bây giờ!

- Bạch Thiên, Hắc Ảnh, thay ta tiễn khách!

- Dạ!

Bạch Thiên và Hắc Ảnh đồng thanh nói.

Lý Thanh Nhã đi ngang qua người Hạng Nguyên Hoán, không hề nhìn hắn, trông có vẻ thật sự không để ý đến hắn.

Lưu San San từ đầu tới cuối luôn dán mắt vào khuôn mặt Lý Thanh Nhã.

Đợi Lý Thanh Nhã và Lưu Khải đi xa rồi, Lưu San San mới thay đổi sắc mặt, tức giận nói:

- Nhìn bộ dạng vểnh đuôi hồ ly của cô ta kìa, đường ca nhất định sẽ bị cô ta hại chết, đường ca sao lại thích cô ta chứ?

- Bởi vì đường ca cô yêu cô ta, vì yêu nên đường ca cô sẽ bao dung cô ta!

Hạng Nguyên Hoán bông đùa một câu.

- Giống như huynh yêu Bạch Thiên Hoan?

- Lưu tiểu thư hiện tại càng ngày càng khiến người ta thích đấy!

Lưu San San khoanh tay trước ngực, vẻ mặt ghét bỏ:

- Huynh đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta, nói tới là ta tức, ban đầu huynh rõ ràng hẹn hò với ta, không ngờ huynh chỉ là lợi dụng ta để thu hút sự chú ý của Bạch Thiên Hoan mà thôi, ta bây giờ rất bực huynh!

- Không biết Lưu tiểu thư muốn thế nào mới có thể nguôi giận?

- Bồi thường huynh cho ta?

Lưu San San nhướng mày đề nghị.

- Gia là hoa đã có chủ rồi!

- Huynh là hoa?

Lưu San San liếc nhìn hắn:

- Ban đầu còn cảm thấy huynh không tệ, bây giờ thì thấy huynh chỉ là kẻ dở hơi!

Hạng Nguyên Hoán làm động tác cúi đầu khoa trương với Lưu San San:

- Đa tạ Lưu tiểu thư khen ngợi.

- Sau này nếu huynh đối xử với Bạch Thiên Hoan không tốt, ta sẽ triệu tập các tiểu thư toàn thành dùng nước bọt dìm chết huynh!

- Không dám không dám!

Lưu San San chỉnh lại váy thì thấy cây trâm của mình trên mặt đất, cây trâm này rơi lúc nãy khi Ngưu Quang vác nàng vào đây.

Nhìn cây trâm, nàng liền nhớ đến dáng vẻ của mình khi bị Ngưu Quang vác đi thì không khỏi đỏ mặt.

Ngưu Quang cúi đầu nhặt cây trâm giúp nàng, đúng lúc Lưu San San thấy vết thương trên tay hắn, chính là vết thương vì nàng mà có.

- Vết thương của ngươi...

Lưu San San lo lắng nhìn vết thương của hắn, muốn đụng vào nhưng chợt nhớ đến thân phận của mình bèn rụt tay về.

Ngưu Quang sững sờ, đưa cây trâm qua:

- Vết thương nhỏ mà thôi, trở về bôi chút thuốc là không sao.

Nàng vươn tay nhận lấy cây trâm Ngưu Quang đưa, vừa mới cầm, cây trâm đã gãy thành hai đoạn.

Nàng bĩu môi:

- Đây là cây trâm ta thích nhất!

Ngưu Quang thấy thế, bèn đoạt lại cây trâm.

- Đợi thuộc hạ sửa chữa xong sẽ đưa nó đến Học sĩ phủ!

Lưu San San theo trực giác không muốn tiếp xúc quá nhiều với Ngưu Quang.

Nàng liếc nhìn cây trâm trong tay hắn, khinh miệt nói:

- Chỉ là một cây trâm mà thôi, gãy thì gãy, bổn tiểu thư không cần nữa, nếu cần, bổn tiểu thư lại đi mua cây mới là được!

Tay Ngưu Quang khựng lại, cảm thấy xấu hổ, cây trâm gãy trong tay tựa như bàn ủi làm bỏng tay hắn vậy.

- Là tôi làm hỏng, tôi sẽ bồi thường cho Lưu tiểu thư!

- Không cần, ta nói rồi, chỉ là một cây trâm mà thôi, đúng rồi...

Lưu San San mỉm cười nhìn Hạng Nguyên Hoán:

- Huynh hôm nay là tân lang, cứ đợi ở đây không hay đâu, nếu để Bạch Thiên Hoan phát hiện hai ta ở cùng nhau, e rằng không ổn.

- Chuyện hôm nay khiến Lưu tiểu thư hoảng sợ rồi, xin dời bước đến tiền viện!

- Được!

Lưu San San không hề nhìn Ngưu Quang, trực tiếp vượt qua hắn rời đi.

Ngưu Quang bất bình trong lòng vô thức tiến lên muốn tranh luận cùng Lưu San San, Hạng Nguyên Hoán ở phía sau kéo hắn lại.

- Ngươi muốn làm gì?

- Cô ấy lúc nãy nói vậy thật quá đáng, không phải chỉ là một thiên kim tiểu thư thôi sao?

Ngưu Quang hơi bực bội nói:

- Vừa rồi ngài bảo thuộc hạ xin lỗi cô ấy thuộc hạ cũng làm rồi, ngài xem thái độ hiện tại của cô ấy kìa!

Con ngươi Hạng Nguyên Hoán đảo đảo hai vòng, cười hắc hắc:

- Phải ha, ngươi cũng nói rồi, nàng ấy là một thiên kim tiểu thư, cây trâm này...

Hạng Nguyên Hoán nắm chặt tay hắn, cố ý nghiêm túc giao phó hắn:

- Ngươi cất nó cho tốt, chờ sau khi ngươi sửa xong thì đích thân đem trả nàng ấy!

- Trả? Chủ tử, ngài vừa rồi không nghe cô ấy nói sao? Cô ấy nói không cần!

Ngưu Quang bất mãn.

- Vậy cũng phải trả, không phải ngươi rất tức giận sao? Trở về sửa xong rồi đem trả nàng ấy, nếu nàng ấy không cần thì ngươi cứ vứt cho nàng ấy, hỏi nàng ấy cần hay không, không phải như thế rất hả giận ư?

Hạng Nguyên Hoán vô cùng nhiệt tình phân tích cho Ngưu Quang.

- Nhưng...

Ngưu Quang do dự.

- Vả lại, vật này dù sao cũng là ngươi làm hỏng, ngươi không trả cho người ta, người ta sẽ cảm thấy là ngươi lấy đồ của người ta, ngươi đem trả như vậy, chẳng phải là hai bên không ai nợ ai sao?

Hạng Nguyên Hoán phát huy ba tấc lưỡi thuyết phục Ngưu Quang.

Nghe Hạng Nguyên Hoán nói vậy, tâm Ngưu Quang dao động, cảm thấy cách này có thể thực hiện được.

Thái độ ban nãy của Lưu San San quả thực chọc giận hắn, không phải chỉ là một thiên kim tiểu thư thôi sao?

- Thuộc hạ nghe theo chủ tử!

Ngưu Quang gật đầu.

Loáng thoáng nghe tiếng Vương Toàn thúc giục mình, Hạng Nguyên Hoán thấm thía vỗ vỗ bả vai Ngưu Quang rồi xoay người rời đi, để lại Ngưu Quang ù ù cạc cạc.

Bởi vì hắn không hiểu ý của Hạng Nguyên Hoán là gì.

Đêm dần về khuya, Bạch Thiên Hoan ngồi dưới đèn đọc sách đến mê mẩn.

Nàng vốn muốn ngủ nhưng đây không phải căn phòng quen thuộc của nàng, ngọn lửa trên hai cây nến màu đỏ thẫm chói mắt, nàng không ngủ được nên ngồi dậy, vô tình lần mò đến thư phòng Hạng Nguyên Hoán, tìm được vài quyển binh thư trong đó đem ra ngoài.

Nàng xem quá mải mê, đến nỗi có người vào phòng cũng không hay biết.

Đến khi có một đôi tay ấm áp che mắt nàng.

Nàng giật mình, chỉ một giây đồng hồ, nàng biết ngay người phía sau là ai.

- Này, Hạng...

Chữ Hạng vừa thốt ra, Hạng Nguyên Hoán đột nhiên nhoài người lên lưng Bạch Thiên Hoan, vô lại không chịu đứng dậy, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ và tai nàng.

- Hoan muội muội, nàng thơm quá, hương thơm khiến cho người ta...muốn cắn một cái!

Hắn vừa nói vừa ợ hơi rượu.

Mùi rượu bay vào mũi, hàng chân mày xinh đẹp của Bạch Thiên Hoan cau chặt, nàng vội vã quay đầu lại đỡ hắn.

- Sao chàng uống nhiều rượu như vậy?

Bạch Thiên Hoan khó khăn đỡ hắn đi về phía giường.

- Hôm nay hai ta thành thân, ta rất vui, Hoan muội muội có...có vui không?

Ánh mắt hắn mơ màng, nửa thân thể đè lên người nàng.

Không thể không nói, hắn thật sự rất nặng.

- Chàng vui thôi được rồi, còn bắt ta xử lý hậu quả cho chàng nữa!

Lạ thật, hắn uống say đến vậy mà vừa nãy khi hắn vào nàng không hề phát hiện, hắn bất ngờ chạy ra đằng sau nàng như thế nào?

Nàng vừa nghĩ vừa vứt hắn lên giường, lại giúp hắn cởi giày.

Nàng giúp hắn nằm ngay ngắn, đắp chăn, chuẩn bị để hắn tiếp tục ngủ, còn mình lại đi đọc sách.

Nàng nghĩ như vậy, nhưng vừa xoay người thì tay bị kéo, nhìn theo hướng cánh tay thì thấy đôi con ngươi bông đùa của Hạng Nguyên Hoán hiện lên ánh sáng tinh nghịch.

- Tân lang say rượu, nàng là tân nương muốn đi đâu?

Hạng Nguyên Hoán giọng điệu như thường hỏi nàng.

Hắn không say?

Ngón tay Bạch Thiên Hoan đặt lên mạch hắn thăm dò, phát hiện mạch của hắn bình thường, giống như chưa từng uống rượu vậy.

- Say rượu?

Bạch Thiên Hoan tức giận vứt tay hắn:

- Chàng một chút cảm giác say cũng không có chứ ở đó mà say rượu!

- Nàng chính là rượu của ta, nhìn thấy nàng, ta liền say!

Tay Hạng Nguyên Hoán nắm lấy tay nàng, hơi dùng sức kéo nàng vào lòng, hơi thở hai người quanh quẩn, quấn quít bên nhau.

- Chàng không đứng đắn!

Bạch Thiên Hoan buồn bực đánh vào ngực hắn.

Hạng Nguyên Hoán lập tức che tim, nhăn mặt, biểu cảm như sắp chết:

- Hoan muội muội, nàng thật độc ác, đêm tân hôn muốn mưu sát trượng phu!

- Bớt giả bộ đi.

Hạng Nguyên Hoán che trán.

- Nàng quá không biết phối hợp.

- Muốn ta cầm dao phối hợp với chàng à?

Bạch Thiên Hoan cười híp mắt hỏi.

- Cái đó thì không cần!

Quá nguy hiểm, hắn bèn chuyển đề tài:

- Đúng rồi, suýt nữa quên, hôm nay hai ta thành thân, ta muốn tặng nàng một món quà!

- Quà?

Đôi mắt nàng long lanh chớp chớp:

- Quà gì?

Hạng Nguyên Hoán cười thần bí, từ trong ống tay áo lấy ra một thứ, nắm chặt trong tay, quơ quơ trước mặt nàng.

- Là gì vậy?

Bạch Thiên Hoan chăm chú nhìn nắm tay hắn.

- Nàng đoán xem!

- Không lẽ chàng muốn đem toàn bộ khế đất của Hạng thân vương phủ cho ta?

Nàng nhìn hắn.

Hắn lườm nàng.

- Hoan muội muội, nàng cảm thấy ta là người thô tục như vậy sao?

Một giây sau, hắn xòe tay ra.

Trên tay hắn là một thỏi bạc!

Vừa nãy còn nói mình không phải người thô tục, một giây sau liền móc ra một thỏi bạc, mấu chốt là thỏi bạc này chỉ có mười lượng.

Mười lượng bạc mà muốn thu mua nàng?

- Quà chàng tặng ta chính là mười lượng bạc?

Mọi hi vọng hụt hẫng, Bạch Thiên Hoan hơi thất vọng.

- Lẽ nào...nàng quên mất thỏi bạc này rồi sao? Hoan muội muội của ta?

Hạng Nguyên Hoán nở nụ cười kỳ dị, nhướng nhướng mi:

- Nàng nghĩ kỹ đi.

Suy nghĩ một vòng, Bạch Thiên Hoan chợt nhớ đến một đêm trăng cao gió lớn, nàng để lại một thỏi bạc cho hắn, hình như chính là mười lượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.