Trốn Chạy (Runaway)

Chương 5: Dung hợp nguyên tố




Sáng ngày thứ hai, lúc Thiệu Vinh rời giường thì thấy Trần Lâm Lâm mặc tạp dề đứng trong phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

Trần Lâm Lâm lớn lên rất đẹp, không phải là loại nét đẹp trương dương rõ ràng, trên người của cô nàng có loại khí chất dịu dàng di truyền từ mẹ, cho người ta cảm giác giống như cô bé hàng xóm thân thiết nhà bên. Da của cô nàng rất trắng, tóc dài vén sau gáy lộ ra một đoạn cổ xinh đẹp, lúc này đang mặc tạp dề vui vẻ đứng nấu cơm, nhất định là hình tượng bạn gái hoàn hảo trong suy nghĩ của nhiều bạn nam.

Thiệu Vinh đứng trên thang lầu nhìn Trầm Lâm Lâm, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút cảm giác không hiểu.

Nếu như đêm sinh nhật mười tám tuổi đó không có xảy ra chuyện gì, cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ thích một cô gái, cô gái đó sẽ dịu dàng giống như Trần Lâm Lâm, tính tình tốt, hơn nữa còn biết chăm sóc chu đáo. Sáng sớm bạn gái cậu sẽ mặc tạp dề đứng trong phòng bếp nấu cơm, sẽ cùng cậu sửa sang lại gia cụ, quét dọn phòng ốc.

Rồi sau này đến tuổi kết hôn, cậu sẽ cầu hôn cô gái đó, cưới cô ấy về nhà, cùng nhau trải qua một cuộc sống yên bình và hạnh phúc.

Nhưng hôm nay. . . . . .

Cậu đã không còn tư cách này.

Cho dù không phải là trời sinh đồng tính luyến ái, nhưng đã bị đàn ông ôm qua, sao có thể xem như không có chuyện gì ở chung với phụ nữ?

Thiệu Vinh nghĩ đời này chắc mình không còn khả năng yêu ai nữa rồi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người mang theo tài liệu cần thiết cùng đón xe đến trường học.

Hôm nay là chủ nhật, là ngày học sinh cấp ba trở về đăng kí và sửa chữa nguyện vọng, trước cổng trường Thập Nhất Trung có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, người thì vui vẻ phấn chấn, người thì ủ rũ chán nản, nhóm nhóm tụ tập một chỗ nói chuyện phiếm, không khí vô cùng náo nhiệt.

Không ngờ chỉ mới hai tuần sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Thiệu Vinh, Trần Lâm Lâm, Từ Cẩm Niên, một lần nữa đứng trước cổng trường Thập Nhất Trung, cả ba nhìn nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Mới chỉ qua một thời gian ngắn như vậy, toàn bộ thế giới giống như đã hoàn toàn xoay chuyển.

Giống như lâu đài trên không bị chặt mất cột trụ, những ước mơ ngây ngô của tuổi trẻ đều bị rớt xuống dưới.

Bình thường Từ Cẩm Niên đi tới chỗ nào cũng vui cười ha ha, rất giỏi điều tiết không khí, nhưng hôm nay cậu ta cũng im lặng đến lạ. Thiệu Vinh biết ông nội Từ Cẩm Niên đã qua đời, tâm tình cậu ta hiển nhiên không tốt, không biết làm gì khác hơn là vỗ vỗ bả vai bạn mình, thấp giọng nói: “Cẩm Niên, cậu đừng buồn nữa.”

Cái cụm từ “đừng buồn” này nói thì dễ nhưng làm thì khó, giống như một lời thoại trong vở kịch an ủi người tệ nhất vậy.

Từ Cẩm Niên biết Thiệu Vinh ngu ngốc này không giỏi an ủi người khác, nghe cậu ta nói như vậy không thể làm gì khác hơn là cười gượng một cái, “Ông nội của tớ bị bệnh đã lâu, tớ đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Chỉ là mấy ngày qua trong nhà loạn thành một đống, tâm tình hơi xấu một chút.”

“Loạn thành một đống?” Thiệu Vinh cũng hiểu được đại khái sự đấu đá quyền lực trong gia đình nhà bọn họ.

Từ Cẩm Niên gật đầu nói: “Tớ không hiểu tại sao ông nội lại lập di chúc để lại cổ phần cho tớ, làm cho mấy ông chú kia chạy tới tận cửa, mấy ngày qua cứ nhìn chằm chằm tớ như nhìn miếng thịt heo.”

Vốn là chuyện nghiêm túc lại bị cậu ta hình dung như vậy, Thiệu Vinh cảm thấy buồn cười, một lát sau mới nói: “Có lẽ bởi vì cậu là cháu đích tôn của Từ gia?”

Từ Cẩm Niên phiền não lắc đầu, “Nhưng tớ đâu có biết kinh doanh.”

Thiệu Vinh cười nói: “Có gì đâu, cậu mới mười tám tuổi, còn nhiều thời gian mà, có thể từ từ học.”

Mỗi lần Từ Cẩm Niên thấy Thiệu Vinh ngốc nghếch an ủi người khác đều cảm thấy cậu đặc biệt đáng yêu, nhưng giờ phút này, nhìn nụ cười trên môi cậu, nhớ tới những dấu hôn nhìn thấy trên người cậu, trong nhất thời Từ Cẩm Niên cảm thấy lòng mình đau nhói.

Thật ra Thiệu Vinh mới chính là người cần an ủi nhất.

Nhưng xảy ra loại chuyện nhạy cảm như vậy, Từ Cẩm Niên thật sự không biết nên an ủi bạn mình như thế nào.

Vốn là bạn thân nhất, cùng nhau lập kế hoạch tràn đầy nhiệt huyết ra nước ngoài phấn đấu vì tương lai, hôm nay lại trở thành công dã tràng, những ước mơ và hứa hẹn kia quả thật cứ như một trò đùa.

Từ Cẩm Niên còn nhớ rõ lúc mới cùng Thiệu Vinh ở chung một kí túc xá, mọi người cùng nhau đánh bài, Thiệu Vinh liên lụy mình thua thảm mà ngượng ngùng xin lỗi, lúc đó mình đã vỗ vai cậu ta, hứa rằng: “Sau này đi tới đâu tớ cũng mang cậu theo, người nào dám bắt nạt anh em tớ tớ nhất định sẽ xử nó!”

Thiệu Vinh không có nhiều bạn bè, tính tình lại trầm mặc ít lời, Từ Cẩm Niên rất quý cậu, trong hai năm học trung học vẫn xem cậu như anh em ruột của mình.

Thế nhưng hôm nay chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bị người khác ức hiếp. Chẳng những không thể chém tên đầu sỏ gây tội kia, còn phải nén giận giữ bí mật cho cậu. Tổn thương nghiêm trọng như vậy không thể hồi phục chỉ trong vài ngày, nhưng lúc này đây một mình cậu ta phải vượt biển đi xa. . . . .

Nhìn cậu mỉm cười như không có chuyện gì, Từ Cẩm Niên chỉ cảm thấy trong ngực càng đau.

Im lặng một lúc lâu sau, Từ Cẩm Niên mới làm bộ vô tình hỏi: “Cậu định ra nước ngoài du học phải không?”

Thiệu Vinh gật đầu: “Ừ.”

“. . . . . . Nhưng một mình cậu qua bên đó chán lắm, nghe lời tớ, cậu đừng đi thì hơn, ở lại đây cùng bọn tớ học đại học S đi. . . . . Ba chúng ta tiếp tục làm bạn học.” Từ Cẩm Niên gãi gãi đầu, không biết sao người giỏi ăn nói như mình lúc này lại như gà mắc tóc không nói được lời nào ra hồn.

Thiệu Vinh mỉm cười, “Tớ đã quyết định rồi.”

“. . . . . .” Từ Cẩm Niên không lên tiếng nữa.

Thiệu Vinh nhìn bộ dạng ủ rũ của cậu ta, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, sau khi đến nơi tớ nhất định sẽ gọi điện thoại cho hai cậu.”

“. . . . . .”

“Hơn nữa cậu còn có Lâm Lâm ở đây, bạn học Thập Nhất Trung đăng kí đại học S khẳng định rất nhiều, tớ nghe nói Trần Nghĩa ở cùng ký túc xá với chúng ta cũng muốn vào đại học S học kinh doanh, nói không chừng các cậu còn có thể được phân đến cùng một túc xá, cậu đánh bài cũng sẽ không thiếu bạn.”

Nghe Thiệu Vinh nói như thế, trong lòng Từ Cẩm Niên càng thêm khó chịu.

Bạn đánh bài trước giờ Từ Cẩm Niên không thiếu.

Cái mà cậu lo lắng chính là Thiệu Vinh, người tính tình hướng nội như vậy, một mình ra nước ngoài xa lạ, vừa phải học cách thích ứng với hoàn cảnh mới, vừa phải chịu áp lực học tập nặng nề, mới nghĩ thôi đã cảm thấy mệt rồi.

“Được rồi, cũng không phải không gặp nhau nữa đâu.” Thấy vẻ mặt ủ rũ của Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh cười cười nói, “Sau khi tốt nghiệp tớ sẽ trở về nước, các cậu không cần làm như sinh ly tử biệt vậy.”

Từ Cẩm Niên nhìn cậu, một hồi lâu sau mới gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu nhớ giữ lời đó, nhất định phải trở lại! Ở bên ngoài phải chú ý giữ gìn sức khỏe, gặp chuyện khó khăn gì, chỉ cần tớ có thể giúp nhất định sẽ không từ chối!”

Từ Cẩm Niên nói dài dòng một hơi, Thiệu Vinh chỉ nghiêm túc gật đầu đáp: “Ừ.”

Học sinh lớp 12/9 lại một lần tụ tập trong phòng học, cô giáo Trương Tuyết Du chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng công bố đáp án bài thi tốt nghiệp trung học, mỗi lần cô nói đáp án một đề, phía dưới đều lộn xộn một trận, có người vì trả lời đúng mà cao hứng, cũng có người trả lời sai mà buồn bã.

So với những bạn học bên cạnh thay đổi cảm xúc liên tục, Thiệu Vinh lại quá mức im lặng.

Cậu giống như trước một mình ngồi yên lặng ở trong góc, giống như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến mình.

Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống, khiến cho sân trường như phủ thêm một tầng ánh vàng mông lung, bên cạnh bãi cỏ xanh tươi mát xếp nhiều chiếc ghế đá khác nhau, lúc này trên ghế không có một bóng người.

Thiệu Vinh nhớ lúc trước mình rất thích ngồi trên ghế đá trong góc kia học từ vựng, bên cạnh có một cái cây rất lớn, cành lá rậm rạp nhiều bóng râm, mùa hè ngồi dưới tàng cây vô cùng mát mẻ.

Hôm nay sắp tốt nghiệp, tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong ngôi trường này sẽ trở thành một phần ký ức quý giá nhất.

Bao gồm Từ Cẩm Niên, bao gồm Trần Lâm Lâm, còn bao gồm Thiệu Trường Canh mỗi lần đi họp phụ huynh đều trông thật bảnh trai.

Sau này, Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm sẽ có riêng cuộc sống của riêng mình, cách nửa vòng trái đất, cho dù tình cảm tốt thế nào cũng không thể như ngày xưa tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm không chút kiêng kị.

Sau này, Thiệu Trường Canh sẽ không còn là cha của Thiệu Vinh, sẽ không bảo vệ bảo bối của hắn nữa, sẽ không vì mình mà tham dự bất kì cuộc họp nào nữa, giữa hai người sẽ không bao giờ phát sinh bất kì quan hệ nào nữa.

Thiệu Vinh kinh ngạc nhìn cảnh tượng quen thuộc ngoài cửa sổ, đã tới ngày phải rời đi, trong lòng ngoại trừ trống vắng cũng không có quá nhiều cảm xúc đau khổ.

Có lẽ là mấy ngày qua chịu đả kích quá nhiều, cậu đã dần dần trở nên quen rồi.

Cô giáo Trương rốt cuộc nói xong đáp án tất cả các đề, các bạn học cầm giấy đăng kí nguyện vọng tụ thành từng nhóm thảo luận xem nên đăng kí trường học nào. Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm hiển nhiên đều đăng kí đại học S, Thiệu Vinh nhìn nhìn giấy nguyện vọng, cầm bút lên, nhưng cuối cùng vẫn không có điền, đặt bút xuống bàn ngẩn người.

Trương Tuyết Du phát hiện cậu hơi kì lạ, nhướng mày gọi cậu vào phòng làm việc.

“Thiệu Vinh, cô thấy nãy giờ hình như em không nghe cô nói, giống như lạc tới nơi nào vậy. Em có dự tính gì chưa? Đại khái tính mình thi được bao nhiêu?”

Thiệu Vinh cúi đầu suy nghĩ một chút, “Đề có đáp án em thì em tính được, nhưng không biết viết văn được bao nhiêu điểm. Đại khái. . . . . . khoảng 670.”

Khi đó điểm thi tốt nghiệp trung học tối đa là 750, điểm chuẩn ở vùng này là 570, Thiệu Vinh 670 điểm xem như đã 100% vượt qua điểm chuẩn, hoàn toàn có thể vào học đại học trọng điểm hạng nhất trong nước.

Trương Tuyết Du nghe xong hài lòng gật đầu, “670 là thành tích rất tốt. Cẩm Niên nói với cô nguyện vọng một của em ấy là học kinh tế mậu dịch ở đại học S, Lâm Lâm thì muốn học tiếng Tây Ban Nha ở đại học S, ba người các em từ trước đến giờ rất thân, em đã nghĩ sẽ đăng kí trường nào chưa?”

Thiệu Vinh nói: “Em đã quyết định sang nước Anh học y, vì vậy giấy đăng kí nguyện vọng lần này em không có ý định điền.”

Trương Tuyết Du có chút kinh ngạc, “Ra nước ngoài học y? Học y nước ngoài áp lực lớn hơn trong nước rất nhiều, cực lắm đấy. . . . . . Baba của em đồng ý sao?”

Thiệu Vinh không được tự nhiên gật gật đầu: “Vâng, ba đồng ý rồi.”

Trương Tuyết Du im lặng một hồi mới nói: “Theo cô được biết, năm đó ba của em cũng lấy bằng y ở nước Anh, bạn bè của ba em bên kia nhất định rất nhiều, em đi học y bên đó cũng tốt, tương lai học thành về nước, đến bệnh viện gia đình công tác xem như là ‘kế thừa nghiệp cha’ rồi.”

Cô giáo hoàn toàn không biết cha con Thiệu Vinh đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua lấy hiểu biết của người bình thường, Thiệu Vinh đến học trường y mà cha từng học, hiển nhiên là vì “thừa kế nghiệp cha.”

Nhưng khi Thiệu Vinh nghe đến từ này, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất đau.

Kế thừa nghiệp cha?

Ban đầu mình liều mạng muốn học y đích thực là vì để kế thừa cơ nghiệp mà baba cực khổ gây dựng, để lúc hắn quản lý bệnh viện có thể đứng bên cạnh hắn ủng hộ hắn, giúp đỡ hắn. . . . . .

Còn bây giờ mình còn cố chấp đi học y là vì cái gì đây?

Thật sự thích học y đến vậy sao?

Hay là. . . . . .

Thiệu Vinh đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng nặn ra nụ cười nói: “Thưa cô em về trước, sau này sẽ liên lạc với cô.”

Trương Tuyết Du gật đầu, nhìn học sinh của mình đã sắp tốt nghiệp, ánh mắt của cô cũng trở nên ôn hòa rất nhiều, “Về đi. Ra nước ngoài nhớ phải bảo trọng.”

“Vâng.”

“Cô dạy qua rất nhiều học sinh, em là một người rất có thiên phú, sau này nhất định rất có tương lai.” Trương Tuyết Du ngừng một chút, “Bất quá. . . . . . Thiệu Vinh, đôi khi cũng đừng ép buộc mình quá, có rất nhiều chuyện dù tốt hay xấu phải xem xem em nghĩ thế nào.”

“Vâng, em hiểu rồi, em chào cô.” Thiệu Vinh cười cười, tránh tầm mắt của cô, nhanh chóng đi khỏi phòng làm việc, thậm chí cả lời khuyên của cô cũng chưa cẩn thận nghe rõ.

Thật ra những lời này của Trương Tuyết Du có nhiều thâm ý, nhưng khi đó bởi vì tâm tình không yên mà Thiệu Vinh không có để ý kĩ.

Về sau hồi tưởng lại cuộc đối thoại ngày đó, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút tiếc nuối.

Nếu như ngay lúc đó cậu không cố chấp như vậy, kết quả có phải sẽ tốt hơn một chút hay không.

Nếu như ngay lúc đó cậu xoay người lại, có phải Thiệu Trường Canh vẫn đứng đó chờ cậu quay lại hay không?

Song, cái từ “nếu như” này, chỉ là một loại giả thiết đáng buồn.

Thiệu Vinh mười tám tuổi, chỉ có thể ngốc nghếch đi về phía trước, liều mạng để chứng minh mình đủ độc lập và kiên cường.

Cậu sẽ không quay đầu lại.

Vì thế, cậu hoàn toàn không biết, Thiệu Trường Canh ở nơi cậu không nhìn thấy đã thầm lặng bỏ ra bao nhiêu vì mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.