Đó là con gái của anh, anh hận
không thể đem tất cả những thứ tốt nhất khắp thiên hạ cho bé, anh thương
bé, yêu bé, tuy nhiên dũng khí gặp bé cũng không có.
Điện thoại
bên kia, giọng nói nhu nhu của Tiểu Đường Tâm thành ác mộng đáng sợ nhất
cùng muốn chạm lại không dám đụng sờ của Lãnh An Thần.
“Tổng
tài, ngài không thể uống nữa” Điện thoại chẳng biết cắt đứt lúc nào, Đỗ
Vấn thấy người đàn ông ở trước mắt lấy rượu phát tiết tựa như mãnh liệt,
bắt đầu rót.
“Để cho tôi uống…”Lãnh An Thần cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn say, chỉ có say, anh mới sẽ không nghĩ tới cô và con gái.
Nhìn anh như vậy, Đỗ Vấn thất vọng lắc đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Trong bệnh viện, Đoan Mộc Mộc nhìn con gái, gương mặt bé mất mác, trong lòng cũng không có cảm giác.
“Tiểu Đường Tâm ngủ á…”Cô dụ dỗ con gái.
Không
có lời gì, Tiểu Đường Tâm ngoan ngoãn nằm ở trên giường, nhưng một đôi
mắt to đen nhánh lại mờ mịt nhìn trần nhà, ánh mắt như vậy khiến tim
Đoan Mộc Mộc như dao cắt.
“Ngủ, bảo bối” Đoan Mộc Mộc cúi đầu, hôn lên mắt con gái.
Qua một hồi lâu mới chậm rãi rời đi, lại nghe con gái nói, “Mẹ, chúng ta đi thôi!”
Đoan
Mộc Mộc ngẩn ra, liền nghe thấy Tiểu Đường Tâm lại nói câu, “Chú đẹp
trai không thích chúng ta, chúng ta sống ở chỗ này thật là không nên”
Đứa bé mặc dù nhỏ, nhưng cũng có nhạy cảm của mình, bé đem Lãnh An Thần lạnh lùng trở thành ghét, đả thương một tâm hồn nhỏ bé.
Một tích tắc này, Đoan Mộc Mộc biết mình có lẽ nên làm một chút gì.
Ban
đêm mười giờ, thành thị một ngày náo loạn dần dần an tĩnh lại, chỉ có
ngọn đèn dầu còn không biết mệt mỏi lóe ra, bọn nhỏ đều ngủ rồi, nhưng
Đoan Mộc Mộc không buồn ngủ, cô cũng biết tiếp tục như vậy không phải
biện pháp, huống chi 4 năm rồi, cuộc sống của cô vốn cũng không ở chỗ
này.
Như Tiểu Đường Tâm nói, có lẽ họ nên đi!
Xoay người,
cô nhìn Huân Huân, có lẽ là đứa trẻ này có sức sống quá lớn, bé không
ngừng đá chăn, cuộc sống về sau có bé, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện đứa bé
này mỗi đêm cũng sẽ đạp chăn, đi tới, đắp kín cho bé, cô nhìn chằm chằm
bé.
Nếu như nói tồn tại của Huân Huân, cô còn có khúc mắc, đó
chính là thiếu, bất luận như thế nào, bé đều là một phần trong cuộc đời
cô, coi như cô cực hận Lãnh Chấn Nghiệp, nhưng đứa bé là vô tội.
“Chú
đẹp trai…” Trong không khí phát ra một tiếng lẩm bẩm mơ hồ không rõ,
Đoan Mộc Mộc nhìn sang, chỉ thấy Tiểu Đường Tâm lật người, môi mấp máy.
Bé
còn nói mớ rồi, nhưng hẳn là có liên quan đến Lãnh An Thần, nhiều khổ
sở sao? Phải suy nghĩ nhiều mới nói ra, mới có thể để cho bé ở trong
mộng cũng không thoát khỏi khát vọng đối với anh?
Trái tim Đoan
Mộc Mộc đau, cuối cùng liền hô hấp cũng không thuận, cô đứng lên, cầm
điện thoại gọi chuỗi mã số, nhưng đầu kia lại thật lâu không người nào
nghe, bất đắc dĩ, Đoan Mộc Mộc lại gọi mã số một người khác, rất nhanh
sẽ tiếp thông.
“Thiếu phu nhân, trễ như thế có việc gì thế?” Đỗ Vấn cung kính lễ độ.
Đoan Mộc Mộc chần chờ hai giây, mới mở miệng, “Tôi muốn gặp mặt Lãnh An Thần, anh ấy ở đâu?”
Lần
này đổi lại là Đỗ Vấn trầm mặc, anh nhìn người đàn ông bên cạnh men say
rất nồng, không biết nên nói thế nào, cho đến khi Đoan Mộc Mộc lại hỏi,
“Có phải hiện tại không tiện hay không, quên đi…”
“Không phải!” Đỗ Vấn vội vàng cắt đứt, “Tổng tài uống say.”
Hoá ra là như vậy, Đoan Mộc Mộc khổ sở cười một tiếng, “Vậy coi như xong.”
Đỗ
Vấn biết rõ mình không nên lắm mồm, nhưng vẫn là không nhịn được mở
miệng, “Thiếu phu nhân, tổng tài có khúc mắc trong lòng, thật ra thì anh
ấy cũng rất khổ sở…”
“Tôi biết rõ!” Đoan Mộc Mộc cái gì đều hiểu.
“Nếu như có dịp, hai người nói chuyện rõ ràng một chút đi, cương như vậy không phải biện pháp” Đỗ Vấn còn nói.
“Ừm!” Đoan Mộc Mộc ứng một tiếng, sau lại nói câu, “Chăm sóc thật tốt cho anh ấy!”
Điện thoại cắt đứt, Đỗ Vấn đè lại tay Lãnh An Thần lại muốn uống rượu, nói, “Là thiếu phu nhân gọi điện thoại tới.”
Lãnh
An Thần sững sờ, tiếp liền cười khổ, “Cô ấy gọi điện thoại làm gì? Hiện
tại trong lòng của cô ấy chỉ có đứa bé của cô ấy thôi.”
Lời này nói ra ngoài, mới phát hiện ra mình đang ghen ghét, đang ghen tỵ…
Thật
ra thì thật không nên so đo ghen tỵ cùng một đứa bé, nhưng mà bởi vì
đứa bé kia có cha là người đàn ông khác, anh vừa nghĩ tới đã cảm thấy
không chịu nổi.
“Tổng tài, thiếu phu nhân cũng rất khổ sở” Đỗ Vấn
có thể từ trong tiếng thở dài của Đoan Mộc Mộc mơ hồ cảm thấy, đứa bé
kia mặc dù là sản vật không nên có, nhưng dù sao hiện tại nó cũng sống
sờ sờ, dù sao cũng là một sinh mạng, hơn nữa còn chảy huyết mạch của cô
ấy, cô ấy há có thể bỏ mặc.
“Cô ấy khổ sở, nhưng tôi đau hơn!”
Lãnh An Thần đấm lồng ngực của mình, mấy ngày qua, trong lòng của anh
giống như là chận tảng đá lớn, ngay cả thở cũng khó khăn.
Nhìn
anh như vậy, Đỗ Vấn khuyên lơn cũng không biết nói tiếp như thế nào?
Thật ra thì anh có thể hiểu Lãnh An Thần, chuyện như vậy không chỉ có
đau, còn có khó chịu!
Đỗ Vấn đem Lãnh An Thần trở về, anh cứ như
vậy cùng quần áo ngã xuống giường, thiên địa đều xoay tròn, nhưng có một
người, có một gương mặt thế nào cũng không xua đi được.
“Mộc Mộc…” Anh vươn tay, rất ít gọi cô như vậy, trừ phi cực kỳ động tình.
“Lãnh An Thần tôi phải đi, gặp lại sau…” Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh nhạt bao hàm đau đớn.
“Không cần đi, không cần đi!” Anh tự tay đi bắt, nhưng cô lại càng lùi càng xa.
Ầm!
Thân
thể của anh từ giường lớn té trên đất, đau để cho anh tỉnh táo lại từ
trong mộng, nhưng tâm lại đập thình thịch lợi hại, bên tai vang lên lời
cô–– tôi phải đi, gặp lại!
Không, anh không muốn cô đi!
Cô không thể đi!
Lãnh
An Thần vịn giường đứng lên, đầu còn choáng lợi hại, anh lắc lắc mấy
cái, cảm giác vẫn choáng không thôi, vì vậy chạy vào phòng tắm, đem đầu
thả vào trong nước lạnh tắm rửa, cho đến khi mình hoàn toàn tỉnh táo.
Hiện tại anh biết mới vừa rồi đây chẳng qua là nằm mơ, nhưng tâm cũng rối loạn nhịp vì giấc mộng kia, hơn nữa còn nhiều sợ hãi…
Trong
gương chính anh quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời, cặp mắt hiện đầy tia
máu, anh như vậy cơ hồ khiến anh không nhận ra, những ngày này, anh đều
đắm chìm trong khổ sở, nhưng muốn cô tốt hơn thế nào?
Cả người như bị cái gì gõ tỉnh, Lãnh An Thần một đấm đánh vào trên vách tường lạnh lẽo, mấy giây sau lao ra biệt thự.
Ban
đêm hai giờ, Đoan Mộc Mộc vẫn không buồn ngủ, cô một hồi nhìn con gái
một chút, một hồi nhìn con trai một chút, mặc dù nói cuộc đời cô hỏng
bét tới cực điểm, không có cha mẹ thương yêu, ngay cả cha nuôi cũng sớm
rời xa cô, sau lại như nháo kịch biết Lãnh An Thần, còn chịu đựng tính
toán làm cho người ta không thể tưởng tượng, nhưng cô vẫn muốn cảm tạ
trời cao ưu ái cô, để cho cô có một đôi bảo bối như vậy.
Huân
Huân không thích nói chuyện, nhưng chỉ cần há miệng liền nói lời kinh
người, mặc dù bé chưa từng nói cho Đoan Mộc Mộc mấy ngày nay bé cùng
Lãnh Chấn Nghiệp cùng nhau sinh hoạt như thế nào, nhưng Đoan Mộc Mộc cảm
thấy bé thiếu hụt yêu thương, hơn nữa đối với lần này Lãnh Chấn Nghiệp
vứt bỏ, còn có một loại sợ hãi không chịu nổi.
Nghĩ đến Huân Huân
nhỏ như vậy liền hứng chịu những thứ này, Đoan Mộc Mộc liền đau lòng
không dứt, nhưng cũng bộc phát quyết tâm kiên định cô muốn thương yêu
đứa bé này thật tốt.
Hình người trên giường lại lật người, chăn
lần nữa bị đá đi, cô đứng dậy đắp chăn cho bé, sau đó nắm tay nhỏ bé của
bé, ngồi lẳng lặng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Đoan Mộc
Mộc lại cảm giác sau lưng căng thẳng, bản năng quay đầu lại, lại thấy
cửa phòng bệnh có một bóng dáng chợt lóe lên.
Thần kinh của cô
nhất thời căng thẳng, buông tay Huân Huân ra liền chạy ra ngoài, nhưng
hành lang trống vắng cũng không có bất luận kẻ nào.
Chẳng lẽ là cô hoa mắt rồi sao?
Lắc
đầu một cái, cô đi hướng trong phòng bệnh, nhưng trở lại trong phòng
bệnh lại mơ hồ cảm giác không đúng, vì vậy cô làm bộ ngủ, lẳng lặng nhìn
chăm chú vào ngoài cửa, quả nhiên chỉ trong chốc lát, bóng dáng rời đi
lại xuất hiện tại cửa phòng bệnh, lần này cô nhìn rõ ràng, là Lãnh An
Thần.
Anh tới, cũng không thấy cô!
Phải không chịu tha thứ cô tiếp nhận Huân Huân, hay là anh đã chuẩn bị buông tha bọn họ?
Nhưng
mặc kệ loại nào, cô đều hi vọng bọn họ nói rõ ràng, vốn là tối ngày hôm
qua cô liền muốn tìm anh nói một chút, nhưng Đỗ Vấn nói anh uống say,
hiện tại anh đã đến đây, như vậy thì mượn cơ hội nói rõ thôi.
Đứng
dậy, cô đi ra ngoài, Lãnh An Thần né tránh như trước, mặc dù Đoan Mộc
Mộc không thấy được anh, nhưng vẫn lên tiếng, “Lãnh An Thần anh không
cần phải né tránh!”
Nghe cô nói lời này, Lãnh An Thần từ một góc
cầu thang đi ra, cách vài mét, hai người nhìn nhau, tuy nhiên cũng có
loại cảm giác thế sự xoay vần.
Anh gầy, tiều tụy, hốc mắt cũng
lún xuống dưới, cằm cũng mọc râu ria, mặc dù anh có chút hỏng bét, nhưng
anh trời sinh tuấn mỹ cùng với khí chất vương giả bẩm sinh cũng không
có bị ảnh hưởng, ngược lại bết bát như vậy, bộc phát vẻ thành thục.
Nhìn anh như vậy, trái tim Đoan Mộc Mộc đau một cái.
Anh
tới gần cô, hành lang trống vắng, mỗi một bước của anh cũng cực kỳ rõ
ràng có lực, giống như giẫm lên tim cô, khi anh đứng lại ở trước mặt cô,
cô ngửi thấy nồng nặc mùi rượu trên người anh.
Giật giật môi, cô muốn nói cái gì, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại có chút lạnh nhạt, “Chúng ta nói chuyện một chút đi!”
“Được!” Anh chỉ có một chữ, cũng lộ ra run rẩy, còn có nồng nặc khàn khàn.
Cửa
sổ, hai người đứng ở cửa sổ, có lẽ là đêm quá khuya, ngay cả ngôi sao
trên trời cũng thưa thớt không ít, có chừng mấy ngôi phát ra ánh sáng
giá lạnh, làm cho người ta cảm thấy lạnh.
Đoan Mộc Mộc ra ngoài
gấp, cũng không có mặc áo khoác, đại khái cảm thấy cô run, Lãnh An Thần
cởi áo khoác của mình khoác lên trên người cô.
Áo khoác chứa
nhiệt độ của anh, còn có hơi thở của anh bọc lại cô trong nháy mắt, Đoan
Mộc Mộc không ngừng rơi nước mắt, có lẽ là đêm quá yên tĩnh, nước mắt
rơi trên đất giọng nói cũng cực kỳ thanh thúy, từng phát từng phát,
giống như rớt bể lòng cô.
Lãnh An Thần làm sao sẽ không thấy được, chỉ là anh không biết nên làm sao?
Ôm lấy cô sao? Anh rất muốn rất muốn, nhưng cánh tay lại như là mang quả cân thế nào cũng không đưa lên được.
Khóc
một hồi, Đoan Mộc Mộc dừng lại nước mắt, tròng mắt bị nước mắt gột rửa
hình như lại sáng mấy phần, cô nhìn hướng anh, sau đó chậm rãi mở miệng,
“Mấy ngày này em chuẩn bị mang đứa bé đi.”
Mặc dù trong mộng
nghe được cô nói như vậy rồi, nhưng giờ phút này chân thật nghe được,
Lãnh An Thần vẫn cảm thấy không tiếp thụ nổi, ngực của anh giống như bị
vật cứng rắn bén nhọn đâm vào, đâm đến hô hấp cũng co giật đau đớn.
Một
đôi tròng mắt đen nhuộm mực nhìn về phía cô, nhưng trong mắt anh cô lại
không tìm được mình, thời điểm Đoan Mộc Mộc lại muốn nói gì, trên vai
chợt căng thẳng, cô còn chưa kịp phản ứng, cô liền bị anh đè lên tường,
trước mắt tối sầm lại, môi của anh đè lại…